Chương 2
Người dịch PrimeK Tohabong
Từng màn ký ức không ngừng tuôn ra trong đầu anh.
"Anh" chăm chỉ học hành hai mươi năm, kết quả sau khi tốt nghiệp liền phải đối mặt với thất nghiệp.
Các loại bằng cấp phải rất cố gắng mới có được, đến bây giờ ở trước mặt đại quân thất nghiệp trở nên không đáng một xu.
Trong nửa năm sau khi tốt nghiệp, sơ yếu lý lịch gửi đi mấy trăm bản, đáp lại lác đác không có mấy.
Cái tâm trạng hừng hực khí thế trước khi tốt nghiệp, hiện tại đã hoàn toàn biến mất tăm mất tích.
"Anh" không biết mình nên làm gì, cũng không biết mình có thể làm được gì, không có kế hoạch, không có ý tưởng, không có kỳ vọng.
Chỉ là ngày qua ngày nằm ườn ở nhà.
Ngoại trừ những thứ này, còn có hình ảnh anh của trước kia suốt ngày cãi nhau rồi móc máy với bà chị Lý Trình Cửu.
Chị gái Lý Trình Cửu luôn coi mọi người trong nhà là gánh nặng tròng vào cổ mình.
Ở bên ngoài, cô như vầng hào quang chói mắt, tương lai sán lạn, dã tâm bừng bừng, khinh thường tất cả những tên đàn ông tầm thường.
Nhưng do ba mẹ chỉ là công nhân viên chức nhà máy bình thường, cậu em trai cũng bình thường nốt nên giá trị của cô cũng bị hạ thấp.
Lý Trình Di của ngày trước không phục, bởi vì thái độ của chị gái đối với ba mẹ, đối với mình, cũng từng cãi vã, nhưng kết quả chả thể thay đổi. Ba mẹ chấp nhận hy sinh, anh khuyên can cũng vô dụng, còn bị hai người trách ngược lại anh.
Kỳ thi đại học, anh lao đầu vào học như điên, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thi vào một trường đại học bình thường. So với Lý Trình Cửu khi học lớp 11 đã được cử đi học trường quân đội đứng đầu, khác biệt như trời với đất.
Mặc dù anh cũng có lý lịch thực tập không tồi, nhưng vấn đề lớn nhất, vẫn là bởi vì mình đã từng ngây thơ, mà chọn sai chuyên ngành.
Chuyên ngành chăm sóc thực vật là cái quái gì? Mặc dù nghe nói chăm sóc thực vật cao cấp quả thật tiền lương rất cao, nhưng quá viển vông......
Một trường đại học thường thường bậc trung này, đào tạo ra những con người cùng lắm cũng chỉ vào được sở lâm nghiệp hoặc là công ty cây xanh hóa thành phố làm mà thôi.
Một tháng có thể kiếm được ba ngàn tệ, miễn cưỡng sống qua ngày cũng đã là không tệ rồi.
Thời đại tự động hóa này, còn có rất nhiều người còn không có việc mà làm.
Trở mình, trong lòng Lý Trình Di không ngừng sắp xếp lại ký ức của người tiền nhiệm. Mặc dù rất nhiều chỗ anh còn rất mơ hồ bởi vì cơ chế quên quên nhớ nhớ.
Nhưng vẫn có thể thu được rất nhiều thông tin hữu ích từ đó.
Đêm….
Ngoài cửa sổ lại có một chiếc xe đi ngang qua, bóp còi toe toe, còn kèm theo tiếng mắng chửi của một người đàn ông.
"Không biết đứa nào đỗ xe láo thế nhỉ!".
“Cả lò nhà mày chứ!”.
Tiếng mắng chửi chỉ vang lên trong chốc lát, dần dần yếu đi, lại khôi phục sự yên tĩnh của đêm.
Âm thanh hỗn hợp của đàn tranh và tỳ bà không ngừng lặp lại trong tai anh, hết vòng này đến vòng khác.
Những tiếng ồn ã xung quanh chậm rãi tản đi, phảng phất chỉ còn lại có tiếng nhạc thuần túy kia.
Trong trẻo, lạnh lẽo, yên tĩnh.
Ý thức của Lý Trình Di không ngừng chỉnh trang lại, giống như đang xem phim khiến cho nơ-ron thần kinh không ngừng tiêu hao, cả người cũng bắt đầu sinh ra mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này càng ngày càng nặng, khiến ý thức của anh dần dần bắt đầu mơ hồ, tiến vào trạng thái sắp ngủ.
Người tiền thân của anh mỗi ngày đều bước vào giấc ngủ như vậy, nằm mãi ở nhà cộng thêm với thất nghiệp khiến tâm trạng của anh không tốt, khiến anh ngày càng trầm mặc ít nói, ăn nói cũng cộc cằn hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cơ thể Lý Trình Di càng lúc càng mệt mỏi, tư duy rơi vào mớ hỗn độn.
Anh nhắm mắt điều chỉnh tư thế ngủ, định nghỉ ngơi một chút
"Két".
Bỗng nhiên một âm thanh giòn giã vang lên, khiến anh bừng tỉnh từ trong cơn mê.
Hai mắt anh chậm rãi mở to, cơn buồn ngủ vừa trào ra bắt đầu biến mất.
Tiếng gì vậy?
Anh nửa ngồi dậy, nhìn xung quanh, không phát hiện cái gì. Sau đó lại phát hiện trong tai nghe không có động tĩnh.
Sao lại không có tiếng gì thế nhỉ? Lý Trình Di cầm máy cassette lên, loại máy nghe nhạc kiểu cũ này là người tiền thân của anh mua tại chợ sưu tầm đồ cũ.
Hiện tại trong máy băng ghi âm màu xám trắng có chút tróc sơn này, qua lớp cửa băng có vỏ nhựa trong, có thể nhìn thấy băng cassette đang quay nhưng trong tai nghe lại không có âm thanh.
Tiếng nhạc vừa rồi đã biến mất, lúc này trong tai nghe, chỉ còn lại một chút tạp âm dòng điện rất nhỏ.
Nhíu mày cầm lấy chiếc máy lắc lư, tiếng nhạc vẫn không có.
Lý Trình Di gỡ tai nghe xuống, đảo mắt nhìn phòng ngủ.
Đèn đường ngoài cửa sổ không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ có một mảnh tối đen.
Đồ trong phòng ngủ không nhiều lắm, phối hợp với vách tường màu trắng, có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tủ quần áo, bàn học, tủ đựng đồ lặt vặt, hai chiếc ghế kim loại, trên đó có treo hai chiếc ba lô, một đôi dép nhựa màu trắng ….
Trừ những thứ này ra, không còn vật gì khác.
Luôn có cảm giác, có chỗ nào đó không đúng.
Lý Trình Di nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị rất nhỏ.
Căn phòng này người tiền thân của anh ngủ rất nhiều năm, rõ ràng mỗi một chỗ đều rất quen thuộc, nhưng hiện tại…