• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ bảy, ngày 17 tháng 9 năm 2011.

Cùng với tiếng chó sủa bên cạnh, thôn trưởng khoác kiểu áo Tôn Trung Sơn xông vào nhà nhỏ cũ nát của Tô gia, gọi lớn:

"Nhóm làm chương trình tới rồi, hai cha con đang làm gì đó? Mau ra đón tiếp, còn có một quý cô dáng người rất tốt.”

"Chờ một chút, cháu còn chưa làm xong bài tập."

Trong sân, Tô Dã cũng không ngẩng đầu lên, ngồi trên một cái ghế vuông thấp, lấy ghế băng ghế làm bàn học, nằm sấp làm bài tập.

Phụ nữ?

Thứ đó chỉ làm trì hoãn việc học của mình!

Từ nhỏ đến lớn, Tô Dã không để ý đến ai.

Kiếp trước thân là ông trùm trong giới giải trí, đời này chỉ muốn có một tuổi thơ vui vẻ.

Mà nguồn hạnh phúc thời thơ ấu của hắn là giường trúc bên cạnh... Người đàn ông nằm trên đó là cha của Tô Dã, cổ, chân và tay ông đều bó bột, đang dùng bàn tay còn sót lại cố gắng quấn thuốc lá.

Nửa tháng trước, ông trèo cây lấy tổ chim bị ngã gãy chân, bốn ngày trước, chân cà nhắc nhưng vẫn cố gắng cưỡi con la, cuối cùng là bị ngã trẹo cổ và cánh tay. À, còn có một con mắt sưng lên như bóng đèn, chỉ còn lại một khe hở, là huân chương hôm qua ông chọc tổ ong lưu lại.

Cũng vì Tô Dã thích ăn ngọt.

Nghe nói có quý cô xinh đẹp, lão Tô cố sức muốn đứng lên, nhưng bị con trai trừng mắt, mặt xấu hổ lơ mắt đi.

Lâm Tuyết Nhi, người dẫn chương trình thực tập của đài truyền hình Tương Nam đeo dây cột tóc hình tai thỏ, dẫn theo người quay phim và nhân viên đi vào nhà nhỏ.

Lâm Tuyết Nhi hít sâu một hơi, tự nói thầm với mình: Cố lên Tuyết Tuyết! Biểu hiện tốt, phấn đấu chuyển chính thức.

Sau đó, mặt cô hướng về máy quay, nói:

"Xin chào tất cả các bạn khán giả của Nhật ký Biến hình, tôi là Lâm Tuyết Nhi, bây giờ chúng tôi đã đến nhà của cậu thiếu niên nông thôn Tô Dã. Gia đình cậu là hộ đặc biệt khó khăn, không có nguồn kinh tế ổn định. Chân trái của cha Tô Dã có chút tàn tật, cách đây không lâu, lại một lần nữa bị gãy chân phải, cánh tay trái và cổ, khiến cho gia đình vốn không dư dả gì... lại càng thêm khốn khó.”

Một tháng sau, khi chương trình phát sóng, Lâm Tuyết Nhi chỉ được một cảnh quay rất ngắn.

Hầu hết các hình ảnh là ngôi nhà đất rách nát, đồ nội thất thiếu thốn, Tô Dã chăm chú học tập, và cha của Tô Dã với toàn vết thương trên người.

Lâm Tuyết Nhi đi vào trong phòng, cũ nát nhưng rất gọn gàng, còn giấy khen dán đầy hai bức tường, lại càng làm cho nàng rất xúc động:

"Chúng ta có thể thấy rằng nhà của Tô Dã rất nghèo, không có đồ nội thất và thiết bị điện đàng hoàng, nhưng cậu ấy cũng người là rất giàu có, kiến thức là giàu có thực sự! Tiếp theo, chúng ta hãy làm quen với nhân vật chính nông thôn này, hy vọng cậu ấy không quá ngại ngùng. ”

Vì vậy, màn hình bình luận sẽ là đầy lòng trắc ẩn:

"Chú này thật đáng thương, ha ha ha..."

"Nếu chỉ có bó bột thì ta còn có thể chịu nhưng ta không chịu được ánh mắt kia."

"Thật nhà chỉ có bốn bức tường!"

“Tô Dã thật đẹp trai!”

"Nhìn kỹ Tô Dã và cha cậu ấy kìa, đúng là xấu trúc sinh tốt măng!"

Mèo Thích Ăn Thạch, tặng cho Tô Dã một cây kem: “Cái này có giá trị trực tiếp.”

Con Cá Bò Chết Khát, thưởng cho Tô Dã một xe máy: “Cố lên thiếu niên đẹp trai.”

Công nghệ của thế giới này khá phát triển, ngành công nghiệp giải trí cũng theo đó nước lên thuyền cao.

Mặc dù chỉ mới bước vào kỷ nguyên 4G, nhưng các chương trình truyền hình đã kết nối WeChat và QQ, có thể gửi tin nhắn theo thời gian thực, thậm chí có thể gửi quà tặng cho khách chương trình mà họ yêu thích.

Tiếp tục chương trình, Lâm Tuyết Nhi chào hỏi lão Tô, đi về phía Tô Dã.

Lão Tô nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi, rùa con chỉ mong được thoải mái! Đầu ông chuyển động theo bóng dáng xinh đẹp của Lâm Tuyết Nhi, sau đó... Á.

"Á... Ôi chao ~ đau quá..."

Lão Tô đưa tay vịn cổ, đau đến co rút.

Cả màn hình bình luận đều là ha ha, cười già mà còn háo sắc.

Lâm Tuyết Nhi đi tới bên cạnh Tô Dã, ngồi xổm xuống nói: "Xin chào bạn học Tô Dã, tôi là Lâm Tuyết Nhi, người dẫn chương trình Đài Tương Nam, muốn phỏng vấn cậu một chút được không? ”

Tô Dã tóc xoăn, da hơi đen, nhưng trông rất đẹp: "Không rảnh.”

Lâm Tuyết Nhi: "Năm nay em bao nhiêu tuổi... Ách..."

Không rảnh?

Tô Dã: "Chị ơi, em đang làm bài tập. Hai lần hàm số ba loại biểu đạt thức theo thứ tự là gì?”

Lâm Tuyết Nhi kinh hãi: "Hai lần hàm số ba? Chị không biết..."

Tô Dã ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Nhi một cái, vẻ mặt có chút chán ghét, sau đó vùi đầu tiếp tục làm bài tập:

"Em không hỏi chị, chỉ đang đọc đề. Công thức tổng quát: y=ax²+bx+c, đỉnh thức: y=a(x-h)²+k, giao điểm: y=a (x-x1) (x-x2).”

Lâm Tuyết Nhi xấu hổ nói: "À..."

Tô Dã: "Chị ơi, chị chưa đọc sách sao? Câu hỏi đơn giản như vậy mà làm không được?”

Lâm Tuyết Nhi gấp gáp: "Ai nói chị không đọc sách? Chị đã đọc nó! Chị đã học đại học! ”

Tô Dã: "Lớn cỡ nào?”

Lâm Tuyết Nhi: "Ummm..."

Màn hình bình luận:

"Ha ha ha ha..."

"Tên kia còn quay đầu nhìn mỹ nữ?"

“Thân tàn nhưng ý chí kiên định nha!

"Không rảnh có được không?"

"Tập Nhật ký Biến hình này thật không theo bình thường."

"Hàm số bậc hai? Mình học qua chưa nhỉ? Chắc trả lại cho thầy rồi..."

"Lâm Tuyết Nhi gấp gáp, nàng gấp gáp."

"Lớn cỡ nào, ha ha ha..."

Phàm Thánh Chôn Tình Yêu, thưởng cho Tô Dã một chiếc xe thể thao: tiểu huynh đệ có phong phạm của ta.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Lâm Tuyết Nhi khoe khoang nói: "Đại học của chị có diện tích hơn 1.440 hecta, em nói lớn hay không lớn?”

Tô Dã: "Chị ơi, đại học sở dĩ gọi là đại học không phải vì lớn chứ? Sách nói rằng các trường đại học là một trường thực hiện giáo dục đại học, một tổ chức đặc biệt, với chức năng cơ bản là nghiên cứu chính trị, kinh tê, xã hội, phát hiện, sáng tạo ra các học thuyết, học thuật mới tiến tiến.”

Lâm Tuyết Nhi: "A... cái này ... đúng đúng.”

Tô Dã lấy thước ra bắt đầu vẽ, thuận miệng hỏi: "Tỷ tỷ, chị bao nhiêu tuổi?”

"Hai mươi mốt tuổi."

"Ồ, chưa tốt nghiệp? Có bạn trai chưa? ”

"Chưa..."

"Người trong nhà đã bắt đầu thúc giục?"

"Đúng vậy! Mỗi lần về nhà bảy cô tám, dì ba đều giới thiệu đối tượng cho chị, cũng không biết gấp cái gì, công việc của chị vẫn chưa ổn định..."

"Làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng cũng phải tính đến các vấn đề cá nhân."

"Chủ yếu là không gặp được thích hợp. Ủa? Rốt cuộc là mình thẩm vấn... Chị phỏng vấn em hay em phỏng vấn chị? ”

"Phỏng vấn lẫn nhau...”

"Tô Dã, em bao nhiêu tuổi?"

"Mười bốn tuổi. Chị không cần phải xa lạ như vậy, chị có thể gọi em là Dã Dã.”

"Em... ách..."

"Chị phải hỏi, em học lớp mấy, thành tích thế nào, mẹ đâu rồi. Những câu hỏi này, em đã xem chương trình của các chị.”

"Ồ, phải! Em học tới lớp mấy? ”

"Lớp 10, thành tích đứng đầu lớp, điểm quá cao không nên thể hiện. Em là trẻ mồ côi được ông già nhận nuôi, không biết cha mẹ ruột là ai.”

"Ồ..."

Lâm Tuyết Nhi cảm khái một tiếng, đầu óc trống rỗng, phảng phất đột nhiên không biết nói gì.

Tô Dã vẽ xong, lại nhìn về phía đại tỷ tỷ xinh đẹp này: "Tôi bấm ngón tay tính toán, nhóm làm chương trình hẳn là chuẩn bị phiếu hỏi.”

Lâm Tuyết Nhi đột nhiên tỉnh ngộ, lấy phiếu từ trong túi ra, đỏ mặt: "Cảm ơn! Trong, trong năm... Năm nay em bao nhiêu tuổi, không, ở nhà, em thường làm công việc đồng áng gì? Có mệt không?”

Tô Dã tiếp tục làm bài tập: "Chờ một chút, còn có một câu khó cuối cùng. ”

Lâm Tuyết Nhi: "Xin lỗi quấy rầy, em làm đi. ”

Này?

Tại sao mình lại nói những điều kỳ lạ như vậy?

Màn hình bình luận tràn đầy tiếng cười:

"Tiểu Tô Dã là trâu bò xã hội nha!"

"Điểm số quá cao không tiện nêu?"

"Cô nhi! Trách không được so với cha cậu một chút cũng không giống. ”

"Tôi cười muốn vỡ bụng."

"Lâm Tuyết Nhi lớn cỡ nào? Tôi thấy hình như cấp C. ”

"Một đứa trẻ 14 tuổi có thể được nhận nuôi không? Chị gái tôi đang thiếu một đứa con.”

"Bình luận trên, nói cho anh/chị biết một bí mật, tôi có hạt giống có thể sinh ra trẻ em, rất nhiều đó."

Vài phút sau, Tô Dã cuối cùng cũng đóng lại quyển sách bài tập, cất vào cặp.

Lâm Tuyết Nhi: "Tô Dã, đối với thành phố lớn, em..."

Tô Dã lại đi về phía người quay phim và nhân viên:

"Chào các chú, vất vả rồi, ăn chưa? Ăn là tốt rồi, dù sao nhà cháu cũng không có cơm, uống nước không? Cháu đi rót nước pha trà cho mọi người, không cần phải khách khí như vậy a, vậy được rồi. Này! Thôn trưởng, hôm nay bác không gánh phân hả, sao bác vẫn còn ở đây?”

Thôn trưởng: "Vậy bác đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang