4 giờ 50 phút chiều, trường tan học. Tô Dã và tam kiệt mới quen hoàn thành buổi tập thì đã hơn 6 giờ.
A Bưu, Loan tử và Bức ca đều đã về, Tô Dã đeo cặp sách ôm ly giữ ấm, ngồi trên bậc thềm trước cổng trường, tắm trong ánh hoàng hôn ảm đạm.
Trịnh Huân ngồi bên cạnh Tô Dã: "Chú gọi điện thoại cho họ đến đón cháu."
Tô Dã lắc đầu.
Trịnh Huân: "Vậy... Chúng ta đi xe buýt trở về?"
Tô Dã nói: "Chờ."
Trịnh Huân nhìn Tô Dã: "Tiểu Dã, cháu giận à? Tức giận bọn họ quên đến đón cháu?"
Tô Dã cười: "Không đến mức đó, không quen, không thần thì quên cũng là bình thường, cháu đang chuyên tâm làm chương trình. Không phải Nhật ký Biến hình sao? Cần biến hình chẳng lẽ chỉ có trẻ con hư? Phụ huynh không có một chút trách nhiệm nào?"
Trịnh Huân nhất thời ngộ ra, đúng vậy, như vậy xem mới có chút...
Đoạn đối thoại này đương nhiên sẽ không bỏ vào phim chính, nhưng hình ảnh quay nhà họ Trương sẽ khó thoát khỏi ma trảo của tổ chương trình.
Dì giúp việc mang thức ăn lên bàn.
Ông Trương bước vào: "Rất nhiều đồ ăn ngon? Dì vất vả rồi!"
Bà Trương từ trên lầu đi xuống: "Sao lại cay thế? Lão Trương bảo dì làm à?"
Cha Trương: "Không có."
Dì giúp việc lấy ra một món thịt bỏ nhiều ớt xanh, nói: "Làm cho Tiểu Dã, không phải cô chú bảo tôi nấu cho cậu ấy chút đồ ăn quê hương sao?"
Bà Trương: "A... Tiểu Dã."
Ông Trương buông túi xách xuống: "Tiểu Dã đâu? Ở trên lầu làm bài tập về nhà hả?"
Biểu tình của bà Trương nhất thời đặc sắc: "Em ăn vụng, quên đi đón nó..."
Ông Trương: "..."
Một lát sau, bà Trương lái chiếc Mercedes đến trường, vẻ mặt áy náy chạy tới: "Tiểu Dã, xin lỗi, cô..."
Tô Dã: "Cháu xin lỗi! Cô ơi, cháu và các bạn cùng lớp diễn tập chương trình văn nghệ quên thời gian, không đi xe buýt về nhà đúng giờ, và làm phiền cô đặc biệt chạy một chuyến đi. Cảm ơn cô! Làm phiền cô quá!"
Trịnh Huân vẻ mặt khiếp sợ, ta muốn hét lên!
Ba người quay phim cũng nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ cuộc sống.
Bà Trương ngẩn người, lập tức vẻ mặt kinh hỉ: "Không sao, không sao đâu! Đợi lát nữa cô đi làm thẻ xe buýt cho cháu."
Tô Dã: "Làm cô tốn quá."
Lên xe buýt, trở về "nhà" để ăn tối.
Màn hình bình luận:
"Quên đón con sao? Cũng quá đáng quá!"
"Ổn ca thật ổn, chậc chậc..."
"Quá biết nói chuyện, cười chết!"
"Hãy cho tôi biết, đây thật ra là một trò đùa."
"Làm ngay thẻ đi xe buýt, đây là không muốn nhận Ổn ca sao?"
“Ôi, đàn bà ~"
"Nhân dân cả nước đều biết cô ta ăn vụng rồi."
Tu Lễ, thưởng cho Tô Dã 2 tên lửa: Tiểu Dã trưởng thành đến mức khiến người ta đau lòng!
Chôn Cất Tình Yêu - Bắt Chước Con Trăn, thưởng 5 tên lửa của Tô Dã: một sai lầm, một cái chết.
Không phải học sinh nội trú nên không cần phải tự học vào buổi tối, nhưng có bài tập về nhà.
Tô Dã ăn cơm xong liền lên lầu làm bài tập về nhà, làm xong bài tập về nhà mở máy tính bắt đầu tra tài liệu. Máy tính của Trương Thừa, cho dù đó là cấu hình hoặc tốc độ internet, là đáng tin cậy hơn nhiều so với quán cà phê Internet ở thị trấn.
Trịnh Huân thấy Tô Dã tra tài liệu tiếng Anh, không có hứng thú gì, lại cùng Tô Dã nói về kế hoạch của chương trình giải trímới.
Cốc cốc cốc...
Vợ chồng ông Trương cầm hoa quả đến, vào cửa chính là ngẩn người.
BàTrương: "Tiểu Dã ăn chút hoa quả."
Tô Dã: "Cảm ơn cô."
Bà Trương: "Đạo diễn Trịnh đây là... lên mạng hả?"
Trịnh Huân lúng túng: "Gì thế? Nhóm làm chương trình cần máy tính, nhờ Tiểu Dã kiểm tra thông tin."
Bà Trương có chút hoài nghi: "Tiểu Dã? Cháu cũng biết dùng máy tính? Cháu đang tìm cái gì vậy? Câu hỏi tiếng Anh hả? Kiếm một bộ cho Trương Thừa với."
Tô Dã vừa ăn táo vừa lăn chuột, các chữ cái tiếng Anh dày đặc trôi qua trên màn hình: "Không, cháu đang tìm luận văn để xem."
Ông Trương tò mò: "Luận văn gì?"
Tô Dã: "Trung hòa cacbon vào năm 2050 - Nút cổ chai kỹ thuật và triển vọng ứng dụng của phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể kiểm soát, vua của năng lượng sạch, luận văn của một giáo sư Đại học Oxford đã công bố cách đây không lâu.”
Ông Trương há to miệng: "A... cháu đang bận, đang bận..."
Hai người rời khỏi phòng với vẻ mặt kỳ lạ.
Màn hình bình luận đều hiển thị vui vẻ, rất thích dáng vẻ nghiêm trang của Ổn ca.
Tất nhiên, cũng có người nghi ngờ Tô Dã đang khoe khoang.
Tuy nhiên, khán giả có vốn tiếng Anh tốt ngay lập tức phiên dịch đều xác nhận rằng Tô Dã thực sự đọc bài báo đó, cũng xác nhận trình độ tiếng Anh của Tô Dã rất cao.
...
Ngày hôm sau, lớp học tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Lớp trưởng Lãnh Mịch An tuyên bố: "Giáo viên chủ nhiệm Trần bị gãy xương cụt, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Vào thứ Sáu, chúng ta sẽ tổ chức đại diện học sinh đến bệnh viện để thăm cô Trần, mời các bạn cùng lớp đăng ký."
Tam kiệt âm nhạc theo phản xạ có điều kiện chứng tỏ năng khiếu âm nhạc: "Ánh sáng chính đạo chiếu lên mặt đất..."
Sự thực thì là chiếu vào mông, chiếu làm gãy xương.
Hôm nay, Lãnh Mịch An so với hôm qua vui vẻ hơn, buổi trưa một lần nữa bị ép phải mời Tô Dã ăn cơm.
Ngay từ đầu Lãnh Mịch An không có ý định mời, Tô Dã liền ôm chén rỗng ngồi đối diện Lãnh Mịch An, nhìn chằm chằm cô: "Lãnh Mịch An, tớ không phải là người như vậy?”
“Cười!”
Lãnh Mịch An nhất thời cười đến sặc, hạt gạo phun ra từ lỗ mũi.
"Phụt ha ha ha... Cầu xin cậu thu thần thông đi! Đưa tớ cái bát... Ghét chết! Hu hu hu..."
Lãnh Mịch An lau nước mắt, cầm bát của Tô Dã đi xếp hàng mua cơm, dáng người đung đưa. Cả người cô mệt đuối, cười cả buổi sáng, mệt mỏi kỳ lạ.
Tóm lại, trong các tiết học, Tô Dã không bao giờ nghe bài giảng, chỉ chuyên kể cho cô chuyện cười.
Các nam sinh trong lớp khác đều tức giận nhìn Tô Dã, lại còn để nữ thần mời ăn cơm? Còn bảo cô ấy xếp hàng giúp hắn mua cơm?
Tam kiệt trong giới âm nhạc giơ ngón tay cái lên về phía Tô Dã cách đó không xa.
Trong chốc lát, Lãnh Mịch An lấy một phần thịt kho tàu trở về, còn thêm một cái xúc xích nướng, đỏ mặt đưa cho Tô Dã.
"Cho!"
“Cảm tạ nữ Bồ Tát ban cơm!
Tô Dã hô lớn.
Ở cạnh đó, Bức ca dmng theo A Bưu cùng Loan tử đứng lên, tam kiệt âm nhạc hòa ca: "Cảm tạ nữ Bồ Tát ban cơm!"
Lãnh Mịch An chết đứng tại chỗ.
Ăn cơm xong, Tô Dã lại tranh rửa bát nhưng Lãnh Mịch An không buông tay.
Tô Dã: "Nợ nần trả tình, ăn cơm rửa chén, chuyện tự nhiên. Đừng khách khí với tớ, tớ không sợ nước miếng của cậu!"
Lãnh Mịch An vội vàng buông tay, muốn đưa hai tay ra che mặt, thật mất mặt!
Sau khi rửa chén, Tô Dã mạnh mẽ giúp nữ Bồ Tát cần chén, cùng nhau trở về lớp học.
Lãnh Mịch An ngại đi cùng Tô Dã vì thấy rất mất mặt, lấy cớ đi toilet, bảo Tô Dã trở về trước.
Tô Dã nói: "Không vội, nữ Bồ Tát cứ thong thả, tớ chờ cậu."
Lãnh Mịch An sắp điên rồi, chỉ có thể cùng Tô Dã trở về lớp học.
Trên hành lang, một tiểu soái ca chải đầu xịt nước bóng loáng gọi Lãnh Mịch An:
"Mịch An, lần này chúng ta vẫn là hai người dẫn chương trình, thứ bảy này cậu rảnh không? Cùng nhau bàn kịch bản đi. Nếu cậu đồng ý, tớ mời cậu đi uống Starbucks."
Lãnh Mịch An đảo mắt, nghĩ cái cớ từ chối.
Tô Dã đứng bên cạnh, đóng vai trò là thông dịch viên hoàng gia: "An An, soái ca nói anh ta muốn dùng thảo luận kịch bản chương trình để đi hẹn hò với cậu, nếu cậu đồng ý, cậu sẽ được anh ta thưởng uống Starbucks."
Tiểu soái ca nhất thời hoảng hốt: "Cậu kia nói lung tung cái gì? Làm sao tôi lại..."
Tô Dã: "Cái gì? Tớ nói sai hả? Cậu không phải thầm mến An An nhà tớ sao?"
Tiểu soái ca: "Hoàn toàn không có!"
Tô Dã tiếp tục phiên dịch: "An An, anh ấy nói anh ấy không quan tâm đến cậu."
Lãnh Mịch An: "Phụt..."