• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu soái ca ngay lập tức phản bác: "Tôi không phải không có quan tâm.”

Tô Dã làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: " Ồ... An An, anh ta muốn cậu.”

Tiểu soái ca mặt đỏ gân nổi giận đến phát run: "Cậu, cậu... miệng ngậm máu phun người, sao cậu có thể làm người trong sạch thành kẻ xấu? ”

Tô Dã: "Vậy rốt cuộc anh có thích cô ấy hay không? ”

Tiểu soái ca nhìn camera xung quanh, lại nhìn Tô Dã, không dám nhìn Lãnh Mịch An đang cười trộm cạnh bên, nói: "Liên quan gì đến cậu? Tôi nói chuyện với Mịch An, cậu xen vào cái gì? ”

Tô Dã: "Anh nói chuyện với người khác tôi mặc kệ, tôi chỉ mở miệng hộ An An.”

Trịnh Huân ở một bên nhìn náo nhiệt đột nhiên nhíu mày, là mình nghĩ nhiều rồi sao?

Tiểu soái ca: "Dựa vào cái gì?”

Tô Dã: "Yêu sớm được trường rõ ràng được quy định cấm, anh thân là học sinh được thầy cô đặt kỳ vọng rất lớn, nên đi đầu tuân thủ mới đúng, hơn nữa, nữ Bồ Tát không có khả năng động phàm tâm với anh, cần gì phải tự rước lấy phiền muộn? ”

Tiểu soái ca: "Tôi, cậu..."

Tô Dã: "Tôi cái gì tôi? Nhìn anh ăn mặc lòe loẹt, đầu trơn bóng, không ngờ anh lại là người như vậy. Chúng ta cùng nhau chăm chỉ tiếp thu kiến thức trong trường học, chỉ để một ngày nào đó có thể phục vụ đất nước, để phục vụ dân tộc, mà anh sử dụng tuổi trẻ quý báu để nói về tình yêu? Anh có để quốc gia, dân tộc vào mắt không?”

Tiểu soái ca xoay người rời đi, bệnh thần kinh.

Tô Dã đuổi theo: "Vì đất nước chúng ta trở thành trung tâm của thế giới, vì sự thịnh vượng của dân tộc chúng ta! Kiến thức là sức mạnh, học tập để làm cho mọi người tiến bộ! Chẳng lẽ anh muốn làm gánh nặng của quốc gia, bại hoại dân tộc sao? Anh có muốn trở thành một trở ngại cho sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại? Chẳng lẽ anh..."

Đuổi theo qua ba phòng học, Tô Dã mới trở về.

Nói là tiểu soái ca, kỳ thật khuôn mặt kém Tô Dã mấy con phố, bộ dáng chật vật bị “tắm nước bọt” chạy lại càng không có cách nào nhìn.

Mấy học sinh trong lớp, nhao nhao đưa đầu ra cửa sổ xem náo nhiệt.

Tô Dã: "Nhìn cái gì? Quay trở lại đọc sách, các cậu cũng muốn trở thành một trở ngại cho sự tiến bộ của nền văn minh nhân loại hả?”

Lãnh Mịch An cười bò.

Tô Dã đi tới trước mặt cô: "Có buồn cười không? Vậy quay lại và tớ sẽ kể cho cậu chuyện cười. ”

Đoạn này đương nhiên cũng không thể phát sóng.

Trên mặt Trịnh Huân tràn đầy suy nghĩ, đây là một màn kinh điển cỡ nào a, đáng tiếc khán giả không thể thưởng thức.

Bất quá, nếu dựa theo sáng tạo của Tô Dã làm chương trình giải trí kia, ngược lại sẽ không có nhiều khung hình như vậy...

Tựa như, giống như Tô Dã người này... khác người.

Tô Dã không nghi ngờ gì là một đứa trẻ rất sáng tạo, từ biệt danh hắn đặt cho Lãnh Mịch An rất nhiều có thể nhìn ra được, có: Mặt Lạnh, An An, Tiểu Lãnh, Lạnh Lùng, Nữ Bồ Tát, chị Bồ…

***

Lý Tuấn Triết rất thông minh, kiên trì tự mình đút cho chị la, hôm nay Vương Đức Phủ đã tương đối nghe lời cậu, cậu có thể một mình gánh vác nhiệm vụ chở gạch cho thôn trưởng, mà Trương Thừa đáng thương nhận được mệnh lệnh mới của Thụ ca:

Mua ong + làm thùng nuôi ong.

Bốn giờ chiều, lúc Lý Tuấn Triết và Vương Đức mệt mỏi không chịu nổi trở về nhà, phát hiện Trương Thừa sưng mặt ngồi bên ngoài sân lau nước mắt, xem ra bị chích đến năm, sáu cái.

Lý Tuấn Triết an ủi: "Đừng khóc, khóc mệt mỏi không thể làm việc. ”

Trương Thừa: "Mẹ nó, cậu bớt nói lời châm chọc, hu hu..."

Lý Tuấn Triết nhào tới đánh, đánh tới nỗi làm đầu đối phương lớn thêm một chút, mới sảng khoái đứng dậy, dắt la đi vào.

Thụ ca chống nạng đi quanh tổ ong mới làm, ông không bị trượng, thậm chí vết thương trên mặt đều khỏi. Dù sao, công việc nguy hiểm đều giao cho Trương Thừa làm, người trẻ tuổi không sợ hãi, huống chi nó còn có bảo hiểm.

Lý Tuấn Triết buộc xong la, bỏt cỏ khô, rất tâm cơ vuốt ve chị la để bồi dưỡng tình cảm, sau đó mới hỏi: "Thụ ca, Tô Dã thích ăn mật ong? ”

Anh Thụ: "Hư!”

Lý Tuấn Triết trong lòng nói thầm, lão tử biết ngay!

Cậu đi tới, cùng Thụ ca kề vai sát cánh, nói: "Chú xem Tiểu Dã còn cần cái gì nữa, bảo với cháu, cháu ở thành phố biết nhiều, có thể giúp chú ra chủ ý. Chúng ta bàn xong, lại bảo Trương Thừa đi làm, dù sao nó cũng có bảo hiểm.”

Tô Thụ cực kỳ cho là đúng, hai người ghé vào nhau thì thầm.

Màn hình bình luận đều khen thằng này khá lắm!

Sau đó, Trương Thừa phải cột dây thừng treo xuống sườn núi lột vỏ cây cọ, Lý Tuấn Triết và Tô Thụ gặm mía ở trên.

Mùa đông đang đến gần, Tô Dã cần một đôi giày cứng mới.

***

Không chỉ Trương Thừa đang lo cho việc ăn mặc của Tô Dã, cha mẹ cậu cũng vì chuyện này mà phiền não, người một nhà bụng dạ nghĩ giống nhau.

Buổi chiều hôm đó, không biết là vì bù đắp áy náy ngày hôm qua quên đón con, hay là đột nhiên nhớ tới Tô Dã ngay cả đồng phục học sinh cũng không có, đi học vẫn mặc quần áo cũ.

Hai vợ chồng ông Trương đến đón Tô Dã, muốn dẫn cậu đi dạo trung tâm mua sắm mua quần áo.

Thịch thịch thịch…

Trong tiếng nhạc rock khô khốc mà hỗn loạn, Bức ca ôm lấy đàn bass rống lên, hai người còn lại cũng hét loạn theo.

Bài hát này không có lời, họ chỉ có thể hét theo giai điệu.

Trong tam kiệt giới âm nhạc, Bức ca Tất Quy Nguyên là tay bass, A Bưu Liễu Bưu chơ đàn, mập mạp Lý Loan là tay trống, gia đình học sinh của trường này đều rất có tiền.

Hiện tại, Tô Dã được bổ nhiệm tạm thời làm tay guitar, cũng mặc kệ Tô Dã có biết hay không, cũng may kiếp trước Tô Dã có biết.

Bà Trương vừa vào cửa liền bịt lỗ tai chạy ra ngoài.

Ông Trương kiên nhẫn tiến vào gọi Tô Dã.

Tô Dã đi theo hai người lớn, tam kiệt trong giới âm nhạc tiếp tục tập luyện, bọn họ rất cuồng nhiệt, bởi vì rất thích bài hát này.

Dã Dã quá trâu!

Vừa nghe được giai điệu này, bọn họ liền có cảm giác muốn ra đường chém người.

Trong chương trình, căn bản nghe không rõ giai điệu, càng không nghe rõ hát cái gì, quá lộn xộn.

Hiển thị trên màn hình bình luận thường là nhận xét: Tô Dã là một nhân vật chính nông thôn sành điệu nhất từ trong các mùa từ trước đến nay, chẳng những thành tích học tập tốt, là thiên tài tiếng Anh, bây giờ còn có thể chơi guitar?

Không biết có phải là chỉ gảy bậy bạ hay không.

Cho dù hắn chỉ mặc áo thun đơn giản, áo khoác, quần jean, giày vải, hắn vẫn là người đàn ông đẹp nhất.

Thậm chí, cùng Lãnh Mịch An vô cùng kinh diễm đứng chung một chỗ, cũng làm cho người ta cảm thấy rất phù hợp.

"Đây là trung tâm thương mại, quần áo của Trương Thừa đều mua ở đó, rất nhiều thương hiệu lớn. Tất cả mọi thứ trong đó đều có bán!”

Bà Trương chỉ vào trung tâm thương mại lớn giới thiệu cho Tô Dã.

Tô Dã: "Cái gì cũng có? ”

“Đương nhiên!"

"Có bán trâu không cô? Con vật có thể cày ấy.”

"......"

"Ha ha, cháu đùa thôi. Cảm ơn ý tốt của chú và cô, chúng ta đi đến quầy hàng bên kia, quần áo quá đắt cháu mặc không quen. ”

Nói xong, Tô Dã đeo cặp sách đi về phía một con hẻm nhỏ bên cạnh có mùi khói lửa nồng đậm.

Vợ chồng ông Trương liếc nhau, chỉ có thể đuổi theo.

Tô Dã ở trước quầy hàng nhỏ, nói với một người phụ nữ trung niên: " Cô xinh đẹp ơi, áo này bao nhiêu tiền?”

Bà chủ: "Năm mươi đồng."

"Bớt đi cô! Hai mươi đồng, cô bán hay không?”

"Không bán, phải bốn mươi đồng mới bán."

"Mười lăm đồng."

"Được rồi, hai muôi đồng, bán cho cậu, quỷ nhỏ."

“Tặng thêm đôi tất nha cô!”

“Uh, tiểu quỷ!”

Tô Dã thuần thục trả giá, cũng mang theo một đôi vớ, quay đầu lại, nhìn cha Trương phụ Trương mẫu trợn tròn mắt: "Cô chú có muốn mua quần áo không? Mua nhiều giá càng rẻ.”

Bà Trương: "Cháu có thể nói được tiếng Quảng Đông?”

Tô Dã nhún nhún vai: "Cháu học.”

Ông Trương đứng cạnh bứt tóc, mẹ nó, vì sao con nhà người ta là thiên tài, con nhà mình lại là một con lợn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK