Súp thực sự tốt cho sức khỏe của An An, không thể từ chối.
Dì Triệu chỉ có thể đổi đường đua, hỏi: "Cháu thật sự là trẻ mồ côi sao? Không phải là nhóm làm chương trình biên soạn chứ? ”
Tô Dã: "Cháu không phải cô nhi, cháu có ba, tuy rằng là nhặt được nhưng ba cháu đặc biệt tốt với tôi, vì bảo vệ cháu mà bị tật một chân..."
Đem thân thế của mình lại kể một lần nữa, sau đó Tô Dã đưa ra khăn giấy gấp gọn gang ra.
"Cám ơn."
Dì Triệu đã khóc đỏ mắt, Tiểu Dã thật đáng thương, lại hiểu chuyện, hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.
Trong lớp học Lãnh Mịch An sợ ngây người, con lợn rừng trước khi đi ra ngoài lấy khăn giấy là chuẩn bị cho mẹ? Đến tột cùng là thế nào cậu ấy làm được?
Tô Dã thầm nghĩ, không làm dì Triệu khóc lóc, về sau còn tiếp xúc với Lãnh Mịch An sao?
Mẹ của Lạnh, phải bắt được!
Hắn mỉm cười và an ủi: "Dì đừng khóc, cháu thực sự không phải là một chút thảm hại, rất hạnh phúc! Hơn nữa, cháu chính nghĩa dũng cảm thông minh đẹp trai như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật. Chờ cháu kiếm được tiền, mua cho dì son môi, phấn nền, kem mắt, mặt nạ, mascara, bông tai, dây chuyền..."
"Phụt~ Ha ha ha... Miệng lưỡi trơn tuột như dầu, ai đã dạy cho cháu? Tuổi còn nhỏ không học điều tốt.”
"Cho nên cháu chỉ có thể nổi bật, không thể vào trạm xăng nào làm việc."
"Tại sao?"
"Dì nói, súng bắn dầu sẽ thế nào."
"Ha ha ha..."
Cách đó không xa, nhóm làm chương trình khiếp sợ, cái này mẹ nó... là thầy thiên hạ rồi!
Bọn họ lại sùng bái nhìn về phía Trịnh Huân.
Trịnh Huân bị Tô Dã lây nhiễm, bình tĩnh nói: "Cho nên tôi là đạo diễn, các người là nhân viên thì sao? Học một chút.”
Wow!
Đợt này giả vờ trang bức, cứng nha!
Một lúc sau, dì Triệu và Tô Dã vừa nói vừa cười đi đến bên cửa sổ, Lãnh Mịch An vội vàng cúi đầu làm bộ đọc sách.
Dì Triệu nói: "Lãnh Mịch An! Sau này không được khi dễ Tiểu Dã, biết không? ”
Lãnh Mịch An kinh ngạc: "A? Con bắt nạt cậu ấy? ”
Tô Dã: "An An rất chăm sóc cháu, mỗi ngày đều mời cháu ăn cơm. ”
Dì Triệu nói với Tô Dã: "Vậy là tốt rồi! Tiểu Dã, cuối tuần trước khi đi, đến nhà một chuyến, dì nấu ăn cho cháu. ”
Tô Dã: "Làm sao có thể làm phiền dì chứ? Để cháu làm đồ ăn, cho mọi người thử món Phật nhảy tường."
Dì Triệu vỗ vỗ đầu Tô Dã: "Tiểu Dã thật lợi hại, dì đi trước, các con hảo hảo học tập.”
Tô Dã: "Tạm biệt dì! Bắt taxi về nhà, hôm nay gió mạnh.”
Tiễn mẹ Lãnh đi, Tô Dã trở lại lớp học... đọc sách.
Lãnh Mịch An tò mò đến cực điểm, nhưng heo rừng nhỏ cư nhiên đọc văn bản tiếng Anh, ngón chân cái miết mãi trong giày, rốt cục nhịn không được, hỏi:
"Dã Dã..."
"Mẹ cậu đồng ý."
Tô Dã cười xán lạn, trực tiếp trộm đổi khái niệm.
Dì Triệu là thấy Tô Dã vừa đáng thương vừa hiểu chuyện, còn chủ động đề nghị sau khi lớn lên lại nói chuyện không liên quan đến học tập, mà nữ nhi nhà mình lại có bộ dáng quái dị kia...
Cho nên, bà phá lệ ngầm đồng ý kế hoãn binh của Tô Dã, nghĩ chờ chia tay là tốt rồi.
Mà đến trong miệng Tô Dã, nó sẽ trở thành sự đồng ý của mẹ Lạnh.
"Không thể nào!"
Lãnh Mịch An mặt lướt một cái liền đỏ lên, lỗ tai đều đỏ thấu.
Tô Dã: "Lừa cậu làm gì, không nghe thấy cô ấy mời tớ cuối tuần đến nhà cậu làm khách sao? ”
"Không thể nào!"
"Không tin cậu trở về tự mình hỏi dì ấy! Nếu dì ấy không đồng ý, tại sao dì nói rằng dì sẽ dệt một chiếc áo len để gửi cho tớ? ”
"Cái gì?"
Lãnh Mịch An cúi đầu.
Ngoại trừ sinh con, mẹ sẽ còn biết dệt áo len?
Bên này Thâm Xuyên không bao giờ cần mặc áo len, cô cũng không biết mẹ có dệt áo len hay không.
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ?
Mặc dù cảm thấy không thể tin được, thái độ của mẹ thực sự đáng ngờ.
Hỏi là không thể hỏi, thật là xấu hổ!
Ít nhất, mẹ không phản đối nữa!
À... Điều này ...
Lãnh Mịch An nhất thời cảm thấy không thích hợp, a nha, thật kỳ quái!
Tô Dã đọc sách, ánh mắt nhìn biểu tình lãnh Mịch An biến hóa, thầm nghĩ:
Hoàn hảo!
Bắp cải tươi ngon mọng nước này đã bị Dã Dã ủi đổ! Giờ nấu canh uống? Hay là xào chay? Cũng có thể làm cải cay.
Buổi chiều.
Tô Dã một lần nữa đến phòng khiêu vũ thưởng thức bắp cải nhảy múa, điệu múa uyển chuyển thân thể duyên dáng.
Lãnh Mịch An mặt đỏ bừng, nhưng không đuổi heo rừng nữa.
Hai ngày kế tiếp, Lãnh Mịch An vẫn choáng váng, đi bộ giống như giẫm lên bông, nghe người ta nói chuyện cũng có tiếng vang, ong ong.
Ở nhà, cô vẫn thường xuyên thất thần cười khúc khích, bị mẹ bắt gặp vài lần, nhưng mẹ không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng thở dài.
Hơn nữa... mẹ thực sự đang dệt áo len, nhìn vào hướng dẫn trong khi học tập và dệt.
Ở trường học, Tô Dã vẫn không nghe giảng, chuyên môn kể chuyện cười cho cô, làm cho Lãnh Mịch An vốn bởi vì quan hệ xấu hổ không biết ở chung như thế nào, lúc nào cũng cảm thấy thoải mái tự tại.
Vẫn giống như trước đây, cười trực tiếp là được, không cần phải đi theo chương trình gì.
Chớp mắt đã đến sáng thứ Sáu.
Lãnh Mịch An hận không thể xe buýt chậm một chút, chậm hơn một chút.
Hôm nay, là ngày biểu diễn văn nghệ, cũng là ngày cuối cùng Tô Dã học tập ở trường này, ghi hình xong chương trình cậu sẽ trở về.
Nửa tháng, sao lại trôi qua nhanh như vậy?
Xe buýt vẫn đến cổng trường đúng giờ.
6 giờ:45 phút, còn nửa tiếng nữa mới đến tiết tập đọc buổi sáng.
Ánh nắng ban mai phủ lên thành phố một tầng màu vàng, Lãnh Mịch An đeo cặp sách đạp lên mặt trời, vẫn như cũ đi đến đầu phố nhỏ mua gà gạo nếp cùng cháo thứ hai(*).
(*) Là một loại cháo của Quảng Đông.
Tuy nhiên, hôm nay thay vì ăn trong cửa hàng, cô đóng gói hai phần đi về phía trường.
Trạm xe buýt, Lãnh Mịch An lại nhìn thấy ca sĩ trông rất tiên, cô tới chờ đưa bài tập về nhà cho Tô Dã.
Mỗi buổi chiều, Lưu Mỹ Thiến đều đến lấy bài tập về nhà của Tô Dã, buổi sáng đúng giờ đưa tới đây, Tô Dã nói viết một bài hát cho cô, Lưu Mỹ Thiến đây là biểu hiện của báo tri ân.
Lãnh Mịch An cũng không nói gì, dù sao Tiểu Dã nhà tôi là thiên tài, không cần làm bài tập mà vẫn đạt điểm cao môn tiếng Trung!
Lại còn có thể viết bài hát!
Lãnh Mịch An lúc này không tức giận, mang theo bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, đi qua: "Bài tập về nhà đưa cho tôi là được rồi. ”
Lưu Mỹ Thiến giao bài tập về nhà cho Lãnh Mịch An.
Lãnh Mịch An nói: "Buổi chiều sẽ không cần nữa, Tiểu Dã ghi hình xong chương trình liền rời đi.”
"Được."
Lưu Mỹ Thiến mỉm cười, xoay người bắt taxi rời đi.
Lãnh Mịch An nhíu mày, cô không thích Lưu Mỹ Thiến cười với cô, vô cùng không thích.
Chiếc xe tiếp theo, nhóm làm chương trình cùng Tô Dã đến, phía sau là ba con quái vật.
Tam kiệt trong giới âm nhạc hôm nay có kiểu tóc khác thường, A Bưu đội đầu vụ nổ màu tím, Bức ca phải đeo bao tóc màu xanh lá cây, uốn cong tóc vàng, bọn họ còn chuẩn bị cho Tô Dã một cái bao tóc nấm màu đỏ.
Lớp trưởng Lãnh giận tím mặt: "Ba người các cậu có chuyện gì vậy? Lấy nó ra cho tôi!”
Tam kiệt trong nhạc trong nháy mắt hợp thể, bày ra POSS nói: "Hôm nay chúng ta đều là gia tộc táng ái! Ép ít hơn! Ít hơn! Uốn cong ít hơn! Và công lý của chúng tôi, dũng cảm và đẹp trai - Noo! ”
(*) POSS tên thật là Kim Min-Cheol, sinh ngày: 2/5/1998, quốc tịch Hàn Quốc, game thủ nổi tiếng của Liên Minh Huyền Thoại.
Tô Dã cầm bộ tóc nấm đỏ đáng sợ, nói với Lãnh Mịch An: "Bắp cải, tớ nói tớ bị bắt cóc, cậu có tin không?" ”
Lãnh Mịch An: "Ha ha ha... Thử đi, tớ đột nhiên muốn xem."
Tô Dã nhất thời mặt đen: "Oa! Hương vị của cậu có một chút nặng! Đem cậu làm thành cải cay thì ngon."
-
Tác giả:
Cảm ơn Tu Lễ 4500 điểm thưởng, Tiểu Nhị 4000 điểm thưởng, Niên Hoa Rầm Rầm 1500 điểm thưởng, Nguyệt Chi Thần Nhạc 1000 điểm thưởng, cảm tạ Phi Vũ, Cây Lạnh, Tàu Ngầm Bất Khuất và các đại lão khác đã thưởng