Lâm Tuyết Nhi nói: "Bọn họ là bởi vì quá không nghe lời, mới được đưa tới tiết mục này, em ngàn vạn lần đừng học theo bọn họ. ”
Cô còn cảm thấy khiếp sợ khi tô dã vừa rồi đánh người, ở trong lòng cô vẫn cảm thấy Tô Dã là nam nhân ngoan ngoãn.
Tô Dã lên xe: "Yên tâm, em chỉ học theo với chị. ”
Lâm Tuyết Nhi: "Vì sao? ”
Tô Dã: "Bởi vì chị xinh đẹp đó, còn học đại học hơn 1.440 hecta.”
Lâm Tuyết Nhi đỏ mặt: "Nào có, kỳ thật đại học của chị. Cũng không tốt, với điểm số của bạn học chị hoàn toàn có thể được cao hơn. ”
Tô Dã mỉm cười, trong lòng tự nhủ, mình có phải kể cho cô ấy nghe vài điều về Lớp thiếu niên thiên tài của Đại học Bắc Kinh không?
Màn hình: "Ổn ca chính là ổn! Con đường rộng! ”
Chỉ chốc lát sau, thiếu niên vượt ngục vì tránh né một bà lão nông thôn, ngã xuống, bị bắt quy án, cậu ta còn nhướng cổ kêu gào: "Nếu không phải sợ đụng phải bà gia kia, chỉ có mấy người các ngươi, kiếp sau cũng đừng hòng bắt được Lý Tuấn Triết ta. ”
Tô Dã nằm sấp trên cửa sổ xe xem náo nhiệt, cười rất vui vẻ.
Đó là thông minh!
Kiếp trước tung hoành giới giải trí hơn mười năm, Tô Dã cái gì yêu ma quỷ quái chưa từng thấy qua?
Rất rõ ràng, cả hai đều đến để "mạ vàng", không phải để cải tạo, họ muốn nổi tiếng, họ muốn ra mắt!
Trương Thừa là một tên ngu xuẩn, chỉ số IQ hai chỉ số thông minh đều thấp.
Lý Tuấn Triết thì khác, vừa có thể vượt ngục biểu hiện phản nghịch bất kham, lại biết mượn bà già nọ để thể hiện thiện lương của mình, diễn xuất không tệ, hắn cố ý chạy về phía bà già kia.
Lý Tuấn Triết hướng Tô Dã quát: "Nhìn cái gì? ”
Tô Dã: "A! Tôi chỉ chưa bao giờ thấy anh trai nào đẹp trai như vậy. ”
Lý Tuấn Triết: "Coi như cậu có chút nhãn lực, cha cậu giao cho tôi, tôi không thể chăm sóc người khác nhưng đảm bảo tôi cũng sẽ không để ông ấy chết đói."
Tô Dã đổ thêm dầu vào lửa: "Cảm ơn! Không phải tôi không tín nhiệm cậu, chủ yếu là vị lúc nãy mua bảo hiểm, luôn miệng nói muốn đánh chết ông già tôi, tôi sợ cậu đánh không được hắn.”
Lý Tuấn Triết chật vật chạy tới: "Buông ra! Người nào dám kiêu ngạo trước mặt lão tử!”
Lâm Tuyết Nhi trợn mắt há hốc mồm, nàng không nghĩ tới Tô Dã còn có mặt này.
Tô Dã ngược lại bình tĩnh, nói với phó đạo diễn: "Xuất phát đi. ”
Phó đạo diễn cũng cho rằng: "Uh, uh... Lái xe, lái xe đi. ”
Cách đó không xa, Lý Tuấn Triết 16 tuổi đang cưỡi trên người Trương Thừa 14 tuổi đánh đập.
“Lão tử có bảo hiểm!”
“Lão tử chuyên đánh có bảo hiểm”
Màn hình bình luận:
"Bùng nổ trong trạng thái xuất thần ..."
“Cười ra tiếng heo kêu!”
"Ổn ca không đơn giản nha, tôi cho điểm tối đa cho hoạt động vừa rồi."
“Lão tử chuyên đánh có bảo hiểm, ha ha!”
Vân Đạm Phong Khinh, thưởng cho Tô Dã 2 tên lửa: Đây chính là trí thông minh nghiền ép a!
Chôn Cất Tình Yêu - Lâu Ngày Lớn Lên Xấu Xí, thưởng cho Tô Dã 1 tên lửa: Toàn thể đồng nghiệp trong gia tộc Chôn Cất kính trọng Ổn thiếu gia! Xin cậu ra mắt ngay lúc này!
***
Trên xe, Lâm Tuyết Nhi ngồi cạnh Tô Dã, nhìn thẻ đặt câu hỏi trong chốc lát, mới bắt đầu phỏng vấn.
Đây là một phần mà chương trình phải trình bày để phản ánh sự khác biệt về tầm nhìn của trẻ em thành thị và nông thôn.
"Tiểu Dã, thành phố lớn nhất em từng đi tới là nơi nào?"
"Huyện Chấn Nguyên."
"Huyện Chấn Nguyên chỉ có hai vạn dân cư, mà địa phương em muốn đi gọi là Thâm Xuyên, nhân khẩu hơn một tiệu người, là thành thị siêu lớn."
"Ừm."
"Ừm? Chỉ ừm thôi à? ”
"Vậy em nên làm gì? Wow! Thật tuyệt vời, em chưa bao giờ nghe nói về nó, thực sự có một thành phố lớn như vậy? Vậy hả?”
"Ách... Xin lỗi, vậy em nghĩ Thâm Xuyên nên là một thế giới như thế nào?”
"Theo tôi được biết, Thâm Xuyên là thành phố cấp tỉnh của tỉnh Quảng Đông, được liệt kê trong kế hoạch quốc gia, siêu đô thị, Hội đồng Nhà nước phê duyệt và xác định đặc khu kinh tế Trung Quốc, thành phố trung tâm kinh tế quốc gia và đô thị quốc tế, GDP năm ngoái lần đầu tiên vượt quá 1 nghìn tỷ nhân dân tệ. Trong thời cổ đại, Thâm Quyến là một trung tâm quan trọng của thương mại đường biển phía nam, thuộc huyện Bảo Đường. Rất giàu muối, gia vị, đến nhà Nguyên, lại nổi tiếng với sản xuất ngọc trai. ”
"A... Cái này..."
"Trên sách cái gì cũng có, tỷ tỷ, đọc nhiều hơn."
"Nhưng mà... em lớn lên trong núi kín như vậy, làm sao em biết nhiều như vậy? Rất nhiều thứ chị cũng không biết. ”
Lâm Tuyết Nhi thật sự bỏ khuôn mẫu, bắt đầu không đặt câu hỏi theo thẻ hỏi, đạo diễn cũng không ngăn cản.
Tô Dã hai tay trải ra: "Trong trấn có tiệm net mà! Mặc dù chỉ có tám máy tính cũ, nhưng có thể truy cập Internet, em kiểm tra dữ liệu hàng giờ mỗi tuần. Internet là một cách khác để em đọc sách. ”
Hắn đi tra tin tức giới văn nghệ thế giới này, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
"Em còn có thể lên mạng? Không phải là một đứa trẻ hứ mới vào Internet sao?”
"Ai nói với chị, em là một cậu bé tốt? Em còn đạt điểm cao. Hơn nữa, đến quán Internet để kiểm tra thông tin thì chuyện gì xấu?"
"Ba em có biết không?"
"Biết chứ! Ngoại trừ lần ghi hình chương trình này, em đi bất cứ nơi nào cũng dẫn ông già theo. Em còn dạy ông ấy chơi Red Police và Half-Life. Thụ ca chơi rất tốt, tốt hơn em.”
"......"
Lâm Tuyết Nhi hoàn toàn phỏng vấn không nổi nữa, thật sự không thể tưởng tượng được hình ảnh Thụ ca tứ chi bị gãy ba cái, vậy mà chơi trò chơi rất giỏi.
Từ quê hương Tô Dã đến Thục Đô, lái xe hơn sáu giờ.
Lâm Tuyết Nhi và Tô Dã tán gẫu, cô rất thích nói chuyện phiếm với Tô Dã, luôn có thể chọc cho cô vui vẻ mà hoàn toàn không thấy phiền.
Không hiểu sao lại nói về sự nghiệp thực tập của Lâm Tuyết Nhi.
"Tỷ tỷ, điều quan trọng không phải là khả năng dẫn chương trình. Ở thời đại này, quan trọng nhất là hợp nhãn và nhân cách."
"Nhãn gì, người thiết kế?"
"Ví dụ, chị bị người phỏng vấn cứng họng, là ắt hản bị thất bại? Không nhất thiết thế! Miễn là mỗi khi rơi vào thế hạ phong, chị nói 'Tôi đã học đại học, trường đại học của tôi rộng hơn 1.440 hecta’, cam đoan trong đài lập tức cho chị chuyển chính thức."
"Vậy chẳng phải rất ngốc sao?"
"Đó gọi là phong cách! Bây giờ giới MC có người dẫn chương trình thuộc loại này không? Không có, đây là cơ hội của chị.”
Lâm Tuyết Nhi lâm vào trầm tư.
Tô Dã cũng không cố ý che giấu "thiên phú" của mình, không giấu được.
Phó đạo diễn Trịnh Huân trước mắt sáng ngời, tiểu gia hỏa này quả thực chính là bảo tàng a! Anh ta rốt cục hiểu được Tô Dã vì sao hôm qua cậu lại có biểu hiện nổi bật như vậy, cậu ta... rất hiểu.
Không chỉ hiểu, hơn nữa tư duy xảo quyệt, ánh mắt đi trước.
Bây giờ Nhật ký Biến hình vẫn đang trong giai đoạn ban đầu, cho rằng nhân vật chính ở nông thôn thường rất ngây ngô, khổ sở, cậu ta hoàn toàn không theo con đường đó, cách chơi không hợp lẽ thường.
Trong vấn đề này, cậy ta sẽ bùng nổ!
***
Bên kia, Trương Thừa và Lý Tuấn Triết rốt cục cũng đến được ngôi nhà cũ nát của Tô gia.
Cả hai đều choáng váng.
Trương Thừa: "So với tưởng tượng của tôi... còn muốn nát hơn gấp trăm lần. ”
Lý Tuấn Triết: "Loại địa phương này mà người cũng có thể ở đượci? Tổ làm chương trình, có phải các người cố tình dựng cảnh không? ”
Tô Thụ ngồi trong sân đan giỏ trúc: "Dài dòng gì thế? Vào rừng trúc chặt mười cây tre trở về, dùng con la đi đẩy phân lợn..."
Trương Thừa: "Tôi còn chưa ăn cơm! Chết đói quá. ”
Lý Tuấn Triết: "Lão tử chò dù chết đói, ngoài chết, từ nơi này nhảy xuống, cũng sẽ không ăn các ngươi một hạt gạo!”
Ngửi ngửi ~
Lý Tuấn Triết: "Hà! Thật là thơm, thực sự thơm! Tay nghề của chú tốt quá!”
Trương Thừa: "Cơm chiên xúc xích thật ngon, cậu bớt múc một chút, để lại cho tớ một ít. Nhìn cậu kìa..."
"Câm miệng, không phải cậu có bảo hiểm sao? Ăn làm gì?”
"Không phải cậu nói thà đói chết cũng không ăn sao?"
Cứ như vậy, hai đứa con trong thành ngang ngược ngang ngược, bị một cái cơm chiên xúc xích của Thụ ca làm hàng phục tại chỗ.
Thụ ca ở trong sân cuốn thuốc lá, nhìn lên bầu trời, cố gắng tìm máy bay mà Tô Dã đang ngồi. Nhìn xong, vành mắt liền đỏ lên, Tiểu Dã lần đầu tiên ngồi máy bay, cũng không biết là ghế cứng hay là giường nằm?
Đều trách hai đứa của nợ này, mình nghĩ... phải ngược đãi bọn nó...