Thứ sáu, ngày 14 tháng 10.
Liên tiếp học suốt bảy ngày, Lãnh Mịch An cũng mệt mỏi, nhưng vừa nghĩ đến Tô Dã cũng đang đi học, lại còn phải lo việc nhà chăm sóc cha, cô không cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy đau lòng.
Gần đây cô luôn thất thần, cũng may đủ thông minh, có thể tự mình ổn định thành tích học tập.
Ngoại trừ bức thư viết trước đó, đã suốt nửa tháng không có tin tức của Tô Dã, Lãnh Mịch An bắt đầu lo âu, nghi hoặc, mất mát.
Cô lo lắng Tô Dã có thể vừa quay đầu đã quên cô hay không, lại hoài nghi Tô Dã ở quê có phải cũng có một cô bạn cùng bàn xinh đẹp hay không.
Tô Dã có phải mỗi ngày đi học kể chuyện cười cho cô ta hay không, xoay quanh dỗ dành cô ta, có phải cũng đang ủi bắp cải hay không.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, liền rốt cuộc đàn áp không nổi, bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Lãnh Mịch An bắt đầu hối hận, hối hận không lưu lại phương thức liên lạc của Tô Dã, số điện thoại, số QQ cũng được, cô có thể lén tới tiệm net đăng ký một cái.
Thậm chí, địa chỉ viết thư liên lạc cũng tốt a...
Tin tốt là tối nay có thể nhìn thấy Tô Dã, "Nhật ký biến hình" của Đài truyền hình Vệ tinh Tương Nam phát sóng lúc 8 giờ tối nay.
Tuy nhiên, chương trình là tất cả những điều trong quá khứ.
Lúc ăn cơm trưa, Lãnh Mịch An lại suy nghĩ, Tô Dã có phải cũng sẽ quấn lấy bạn gái của cậu ấy ở bàn mời khách hay không.
A Bưu tiến lại gần: "Nữ Bồ Tát, có muốn pháp bảo thiên lý truyền âm hay không?”
Lãnh Mịch An: "Cậu đang muốn đánh hả?”
A Bưu theo bản năng giơ tay ngăn cản, bị đánh thành thói quen, nhưng lần này Nữ Bồ Tát không phát động công kích, nàng thất thần.
Hì hì cười, A Bưu từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại di động Hoa Quả, liên hệ... a Dã ca.
Lão đại Dã ca được xếp đầu tiên trong danh bạ.
Lãnh Mịch An kinh hỉ không thôi: "Cậu có số điện thoại của Tiểu Dã không? Không, cậu ấy không có điện thoại di động, đó là số điện thoại di động của cha cậu ấy?”
A Bưu cười đê tiện: "Cậui rất nguy hiểm nha, nữ Bồ Tát. Cậu không nên tịch thu điện thoại di động của tớ để mách với giáo viên chủ nhiệm sao? Sau đó nên viết kiểm điểm viết kiểm điểm, nên trừ điểm hạnh kiểm.”
Lãnh Mịch An lạnh mặt.
A Bưu không dám cười nữa, lặng lẽ đưa điện thoại di động qua: "Nữ Bồ Tát pháp lực vô biên, pháp bảo truyền âm ngàn dặm ở dưới bị tịch thu, ai nha thật thảm. Số này là của Dã ca, cậu ấy có điện thoại di động, tan học trả lại là được. Tránh đi!”
Khóe miệng Lãnh Mịch An nhếch lên, đấu với tớ!
Vội vàng ăn cơm xong, chén cũng không rửa trực tiếp đậy nắp hộp cơm vịt con, Lãnh Mịch An cầm điện thoại di động đi đến rừng quế hẻo lánh khiến cô nhắm mắt chờ chết.
Cô nhíu mũi: "Tớ đi quấy rầy cậu cùng bạn gái cùng bàn ăn cơm trưa!”
......
Tô Dã không có bạn cùng bàn, trong lớp có hai chiếc bàn, một chiếc có vị trí đặc biệt bên trái bục giảng, chiếc còn lại là ... bục giảng.
Vị trí đặc biệt là để thuận tiện cho việc giám sát các lớp học của tất cả mọi người, đây là ngồi nghiêng.
Lúc này, Tô Dã đứng trên bục giảng, cầm gậy dạy học gõ lên bàn:
"Đã nói bao nhiêu lần rồi? Đã bao nhiêu lần rồi? Nền tảng của tất cả các môn là tiếng Trung, và chìa khóa để giải quyết tất cả các chủ đề là ... cái gì?”
Các bạn cùng lớp: "Hiểu! Đọc hiểu! ”
Tô Dã: "Đúng vậy! Đọc câu hỏi là chìa khóa! Một câu hỏi đơn giản như vậy không thể đọc được? Có phải đầu óc đã bị ngập nước không? Hay là cẩu thả? Câu này làm sai, sao chép mười lần.”
Hắn đang ở trong lớp học của mình về các bài kiểm tra lịch sử.
Thời gian nghỉ trưa ban đầu của trường là một tiếng rưỡi, Tô Dã chém còn 55 phút, như vậy liền thêm 25 phút cho lớp học và 10 phút nghỉ ngơi.
Tô Dã: "Đề bài là, bạn hãy nêu sự phát triển kinh tế ở Châu Âu và Hoa Kỳ sau Chiến tranh thế giới thứ nhất, các yếu tố góp phần vào những điều này là gì? Có khó không? Cậu chưa bao giờ học được sao? Cậu không hiểu sao? Đây chỉ đơn giản là một chủ đề phụ! Hả? Cơm đã đút đến bên miệng, cậu còn nôn ra?”
Ting ting ting...
Điện thoại di động của Tô Dã vang lên.
Trường trung học cơ sở Hội Long ra lệnh cấm học sinh mang điện thoại di động đến trường, phát hiện tất cả đều bị tịch thu và ghi chép lại, cuối kỳ điện thoại di động mới trả lại.
Nhưng, Tô Dã dùng điện thoại di động, cũng không ai dám nói nửa chữ không.
Lấy điện thoại di động ra xem, là số của A Bưu, Tô Dã nổi giận, tiếp nhận mắng: "A Bưu, cậu chán sống hả? Ai bảo cậu mang điện thoại di động đến trường..."
"Tiểu Dã Trư, là tớ."
"Bắp cải?"
"Ừm."
"Cậu... đã ăn trưa chưa? Được rồi, cậu chờ tớ một chút, tớ đang ở trong lớp, làm xong câu hỏi này tớ sẽ gọi cho cậu. Ngoan!”
Nói xong, Tô Dã liền đặt điện thoại di động lên bục giảng.
Lãnh Mịch An cách ngoài ngàn dặm ngẩn người, lúc này mới không đến một chút đã đi học? Mình có phải quấy rầy hắn hay không, sẽ không hại hắn bị mắng chứ?
Cúp máy?
Ài, mình không nói lời nào hẳn là cũng không có sao chứ?
Vừa vặn nghe lén một chút, nghe thầy giáo có mắng heo rừng hay không, nghe tên xấu này có thể cùng nữ ngồi cùng bàn nói chuyện lạ hay không.
Các bạn cùng lớp đều vẻ mặt bát quái, bởi vì thái độ của Tô Dã thay đổi thật sự quá lớn, hơn nữa... Nói chuyện ôn nhu tinh tế, chưa từng thấy.
Dã ca, cũng có lúc không hung dữ?
Tô Dã gõ bàn: "Tất cả đều làm gì vậy? Tập trung! Đề mục đều nói cho các cậu biết rồi, sau chiến tranh thế giới thứ nhất, sau chiến tranh thế giới thứ nhất ... Lý Bác Đào, cậu nói đi. ”
"Sau Chiến tranh thế giới thứ nhất, nhiều khu công nghiệp ở châu Âu đã bị phá hủy, và Hoa Kỳ, được thúc đẩy bởi nhu cầu lớn của chiến tranh, sức mạnh công nghiệp đã tăng vọt, trong 29 năm, tổng sản lượng công nghiệp của Hoa Kỳ chiếm 42% tổng sản lượng công nghiệp của thế giới.”
Tô Dã: "Vậy tại sao cậu lại trả lời sai?”
Lý Bác Đào: "Tớ, tớ... tớ nhìn thành Thế chiến II. ”
Tô Dã: "Rất tốt, cậu sao chép hai mươi lần, coi như cũng nghe lầm đi. ”
"Ha ha ha..."
Các bạn cùng lớp khác đã hả hê.
Tô Dã cũng không dừng lại, nói: "Một điểm khác, các ngân hàng châu Âu đã trú ẩn đến Hoa Kỳ, vì vậy Hoa Kỳ đã trở thành một trung tâm tài chính mới trên toàn thế giới."Với sự chuyển giao của các trung tâm công nghiệp và tài chính, Hoa Kỳ đã thay thế châu Âu thế kỷ 19 như là trung tâm của thế giới.”
Tô Dã lại nói: "Đề này chỉ có hai điểm kiến thức này, kỳ thật trong đề đã cho đáp án, chính là nhân tố dẫn đến trận chiến, tớ phải vận dụng trí não của mình để làm câu hỏi! Mở rộng một chút, Hoa Kỳ có lợi thế không thể so sánh của châu Âu, đó là thị trường nội bộ rất lớn, điều này rất giống với nước ta bây giờ, thị trường bên ngoài thị trường nội bộ chu kỳ kép, là các nước châu Âu hoàn toàn không có lợi thế.”
Các học sinh nhao nhao ghi chép, lần sau nói không chừng phải thi, dù sao cũng là điểm kiến thức mà Dã ca cố ý bổ sung, trên sách cũng không có.
Đầu dây bên kia, Lãnh Mịch An đã choáng váng.
Đây là... Dã Dã đang dạy các bạn cùng lớp à? Hắn thật hung dữ a, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua hắn bá đạo nói chuyện như vậy.
Đây vẫn là Tô Dã không bao giờ nghe giảng, chuyên môn kể chuyện cười sao?
"Kỳ thi lịch sử lần này, dưới 70 điểm, tất cả đều chép lại đề thi ba lần."
Giọng điệu bá hộ của Tô Dã lại vang lên.
Lãnh Mịch An đột nhiên có chút tim đập nhanh, Tiểu Dã nhà ta thật uy phong nha, mặt đỏ lên.
"Ủa? Sao cậu không cúp máy?”
Tô Dã ôn nhu lại xuất hiện.
Lãnh Mịch An nhăn nhó nói: "Quên mất. Vậy, tại sao cậu lại dạy các bạn cùng lớp? ”
"Giáo viên lịch sử lớn tuổi không đủ năng lượng, bình thường tớ đều giảng dạy lịch sử. Sao cậu lại gọi cho tớ bằng điện thoại di động của A Bưu? ”
"Oa, Tiểu Dã thật ghê nha. Không đúng, hừ! Kẻ nói dối và kẻ lừa đảo! ”
"Không lừa cậu thì tớ lừa ai chứ? Tớ nói dối với người khác nha.”
“Không được!”
"Ngươi nói vậy không phải là kết thúc rồi sao? Tớ chỉ lừa một mình cậu, những người khác tờ đều khinh thường đi lừa gạt. ”
"Vẫn là rất tức giận... Cậu cố tình làm vậy.”
"Đương nhiên là cố ý."
Bạn học trong lớp đều trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tô Dã như quỷ gọi điện thoại đi ra khỏi phòng học, Dã ca ôn nhu có phải là Tô Dã không? Cậu ta còn nói tiếng Quan Thoại?
Dã ca, ra ngoài có bồ rồi?
Tô Dã đi xa, các bạn cùng lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
Đi đến góc cầu thang, Tô Dã nói: "Tớ chỉ cố ý không để lại số điện thoại cho cậu, sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu!”
Lãnh Mịch An: "A... Ghét chết ~"