Năm nay, những kẻ giết người đang biểu diễn điệu nhảy cuối cùng của quỷ, thời đại thần tiên đánh nhau trong giới ca nhạc đang đi xa, trầm luân, thời đại lưu lượng lớn trong giới giải trí, dưới sự gia trì của 4G và Kim Nguyên lặng lẽ đến.
Mà Tô Dã đang vác túi phân đi qua sân làng, giới thiệu văn hóa quê hương cho Lâm Tuyết Nhi.
Hai bà cô đứng ở cửa sân nhảy tới nhảy lui, hai tay có tiết tấu chỉ vào đối phương, thanh âm kích động cao vút, phát ra một loạt tiếng ân cần thân thiện thăm hỏi.
Tô Dã: "Chị Tuyết Nhi, bây giờ chị thấy là di sản văn hóa phi vật thể của làng chúng tôi, hai vị bác gái đây là thành viên nòng cốt của đoàn múa không chuyên, các bác đang luận bàn với nhau, tăng cường tình hữu nghị nâng cao kỹ năng múa.”
Lâm Tuyết Nhi trợn tròn cả mắt, cái này mẹ nó không phải chửi đổng sao? Ta cũng sẽ a!
Đi ngang qua ao, hai nhà vì tranh giành một chút ruộng nước còn sót lại trong ao, cầm xẻng, cuốc, phân, gánh nặng giằng co bên cạnh ao.
Tô Dã: "Chị Tuyết Nhi, đây là hoạt động huấn luyện dân quân hàng năm của làng chúng en, nghiêm túc hoạt bát đoàn kết khẩn trương! Lưu Đại Thuyên, đâm kìa!”
Lâm Tuyết Nhi á khẩu không nói nên lời, đầu đều chảy máu, cậu nói với tôi nghiêm túc hoạt bát?
Biệt thự nhà trưởng thôn, đứa con trai béo của trưởng thôn đang mang theo bạn nhỏ trộm xúc xích nhà mình, trộm một chùm lớn, cầm bật lửa chạy vào rừng nướng.
Tô Dã: "Trẻ em nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, ngay cả trong thời gian nông nhàn, bọn hắn cũng đang khổ luyện tài nấu nướng của mình, hi vọng có thể trợ giúp người nhà chia sẻ."
Lâm Tuyết Nhi: "Sẽ không đốt núi chứ? ”
Tô Dã cười, chỉ vào một vách tường phía trước nói: "Nghĩ cái gì vậy? Nhìn khẩu hiệu đó, chúng em hiểu pháp luật!”
Trên tường khí phách viết: Một người đốt núi cả nhà tù, một gia đình siêu sinh toàn thôn kết thắt!
Màn hình bình luận lại một lần nữa cuồng nhiệt, thưởng cũng càng ngày càng nhiều, thật sự là tên này chẳng những bộ dạng đẹp trai thành tích tốt, còn trộm có cảm giác tạp nghệ.
Không giống như hàng hóa ở phía bên kia, mọi người ghét chó ghét.
***
Dưới chân núi xảy ra cuộc đối đầu bên đường đất, với một nhóm chương trình và một nhân vật chính của thành phố giằng co. Nhóm làm chương trình yêu cầu Trương Thừa giao sản phẩm chăm sóc da của mình, Trương Thừa cự tuyệt, cũng rất kiêu ngạo ăn một ngụm kem BB, nhân viên làm chương trình đều sợ đến choáng váng.
Trương Thừa chỉ vào một phó đạo diễn nói: "Nào! Lão tử ngay cả chết cũng không sợ, sợ các ngươi? Lão tử có bảo hiểm!”
Đạo diễn lại không nói nên lời, đây là loại khuyết tật trí tuệ mới hả?
"Ọe,..."
Một lát sau, Trương Thừa tự mình nhượng bộ, kem BB đắt tiền như vậy, mẹ nó cư nhiên không ngon, lần sau đổi thương hiệu để mua.
Y kéo hộp lên núi, và một chút tươi, nhân viên bảo cậu đi chậm thôi, cẩn thận rơi xuống.
Trương Thừa: "Sợ con gà, lão tử có bảo hiểm! ”
Vì chiếc điện thoại Di động Hoa Quả 4 mà cha hứa hẹn, Trương Thừa đã lựa chọn nhẫn nhịn.
Mới đi được một trăm mét, Trương Thừa mệt mỏi, nhìn ngọn núi cao vừa dốc, mắng: “Mẹ nó này là chỗ chó gì vậy? Rác rưởi mới ở đây, mẹ nó cũng không phải là người ở. Lão tử không đi! ”
Lúc này, đoàn người đi tới trên đường núi, chính là Tô Dã bị đỡ đẻ cho heo chậm trễ hành trình.
Nhân vật chính thành thị và nông thôn của Nhật ký Biến hình thường không có cơ hội gặp nhau, nhưng lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trương Thừa ngồi trên vali, nhìn người tới, cười nói: "Ê? Chính là thằng nhóc nông thôn kia đổi lấy ta phải không? Lão tử đi gặp hắn. ”
Đạo diễn: "Cậu tìm em ấy để làm gì? Đừng gây sự!”
Trương Thừa: "Lão tử có bảo hiểm! ”
Tô Dã đang cùng Lâm Tuyết Nhi tán gẫu, vì chiếu cố nàng, Tô Dã cố ý đi rất chậm, thỉnh thoảng nói chuyện cười, đem đại tỷ tỷ đơn thuần này chọc cho không khép chân lại được.
Lâm Tuyết Nhi cũng từng phỏng vấn Trương Thừa, người này là một thiếu niên hư hỏng đời thứ hai, đánh nhau, hút thuốc, yêu sớm, bỏ nhà đi cái gì cũng làm, chính là không làm việc gì.
Cho nên, khi nhìn thấy Trương Thừa đi về phía Tô Dã, Lâm Tuyết Nhi theo bản năng chắn trước mặt Tô Dã, thấp giọng nói:
"Bất cứ điều gì cậu ta nói với em, en cứ phớt lờ cậu ta." Nghe không? Tiểu Dã, tiểu Dã?”
Cô quay đầu lại nhìn, phát hiện sau lưng đã không còn ai, lại tìm, phát hiện Tô Dã đã đi tới trước mặt Trương Thừa, túi phân đặt ở bên chân.
Hai thiếu niên 14 tuổi gặp nhau trên một con đường núi gồ ghề.
Trương Thừa kiêu ngạo ngang ngược, miệng ngăm một cọng cỏ, ngửa đầu: "Dế nhũi! Mẹ nó, tên mày là Tô Dã hả? Bởi vì nó là một loài hoang dã được nhận nuôi, vì vậy đặt tên?”
Tô Dã nhìn xuống tên lùn này, mỉm cười, giơ tay lên.
Bốp ~!
Một cái tát mạnh.
Trương Thừa che mặt lui hai bước, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nụ cười của Tô Dã rất tỉnh: "Cho cậu một cơ hội để sắp xếp lại câu chữ vừa nói.”
Trương Thừa tức giận nghiến răng nghiến lợi, tìm một cục đá ven đường xông lên: "Mẹ nó! Dám đánh lão tử? Lão tử ngay cả chết cũng không sợ, một mạng đổi một mạng, lão tử có bảo hiểm!”
Nhân viên tổ làm chương trình hoàn toàn không kịp phản ứng, muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ thấy, Tô Dã nhẹ nhàng né tránh cục đá, nhấc gối lên, thúc vào bụng Trương Thừa, tiếp theo, túm tóc nó ném về phía sau.
Trương Thừa bị té ngã, kêu đau cũng không kêu được.
Tô Dã từ trên cao nhìn xuống nhìn nó, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói cậu có bảo hiểm? ”
Trương Thừa ôm bụng đau đến quay cuồng trên mặt đất.
Tô Dã nhún nhún vai, rời đi: "Gà yếu như cậu, cũng không biết xấu hổ nói mình là thiếu niên hư hỏng? Còn một mạng đổi một mạng, mười cậu cũng không đổi được nửa cái mạng của lão tử!”
Trương Thừa nằm trên mặt đất kêu gào: "Lão tử biết cha ngươi què, có tin lão tử đánh chết hắn không? ”
Tô Dã không quay đầu lại, bởi vì hắn đối với Thụ ca phi thường tự tin, đừng nói còn một tay, cho dù tứ chi đều bị thương, Thụ ca nhà ta cũng có thể miểu sát năm tên cặn bã này.
Tên này hiển nhiên không ý thức được, mình sắp gặp phải cái gì nhân gian luyện ngục.
Làm con của Thụ ca, người bình thường còn phát điên.
Tổ làm chương trình cũng không cắt bớt đoạn này, ngược lại là toàn phương vị đa góc độ đem tình tiết hai người giao phong ra, mọi người ở "Nhật ký Biến hình" cũng bình thường như ăn cơm uống nước.
Phản ứng màn hình bình luận rất tốt:
"Nâng cao tinh thần! Nhóc kia quá yếu. ”
“Ổn ca thế nhưng có thể đánh như vậy?”
"Ổn bớt trâu bò! Thần chắn giết thần, phật chắn giết Phật! ”
"Đứa nhỏ trên núi khí lực rất lớn."
"Không loạn tâm, không khốn đốn trong tình. Không sợ tương lai, không nhớ quá khứ. Cố gắng ít hơn!”
"Nghe nói cậu có bảo hiểm? Ha ha ha..."
"Đột nhiên có chút lo lắng cho anh Thụ."
Chôn Cất Tình Yêu, hiện biểu tượng đang dạy dỗ, tặng Tô Dã 1 chiếc du thuyền: Nơi có thể đặt chân an toàn, nhất định phải có lửa bay! Ổn định!
Móng Chân Biết Nói, thưởng cho Tô Dã 1 tên lửa: đánh tốt!
Bình Thản Là Thật, thưởng cho Tô Dã 5 tên lửa: muốn mời Ổn ca đến đánh con trai tôi.
Tô Dã cùng Lâm Tuyết Nhi đi vào ven đường, chuẩn bị lên xe.
Lại có một chiếc xe của nhóm làm chương trình đến, xem ra là nhân vật chính thứ hai của thành phố lái tới.
Một ba lô văng ra ngoài, sau đó, một bóng người nhảy ra khỏi cửa sổ, cầm ba lô bỏ chạy: "Lão tử bị các người hại chết, ta sẽ không bao giờ lên được ngọn núi này!"
Các nhân viên vội vàng đuổi theo, nhưng không đuổi kịp.
Xa xa, Trương Thừa mặt mũi bầm dập: "Chẳng lẽ, người này cũng có bảo hiểm?”
Tô Dã thấy vậy có hứng thú, tên này... là đang vượt ngục?