Chương trình lần lượt biểu diễn, Tô Dã sắp ngủ gật, tam kiệt trong giới âm nhạc lại say sưa đánh giá vóc người của nữ sinh.
Một giờ sau, cuối cùng cũng đến chỗ bọn Tô Dã lên sân khấu.
Bốn người cõng nhạc khí cầm bộ tóc đi vào hậu trường, không dám trực tiếp đội, sợ bị cô Trần lấy xuống.
"Tiểu Dã, nơi này nơi này..."
Hậu trường đông đúc, Lãnh Mịch An đệm chân phất tay.
Cách đó không xa, Trương Minh Hiên chua xót.
Đồng thời, cậu lại ôm ảo tưởng, bọn họ nhất định chỉ là bằng hữu bình thường, lúc trước ở quán trà sữa, Lãnh Mịch An có lẽ là vì kích thích mình, mới như vậy.
Có lẽ cô ấy... Để tôi tập trung vào việc học!
Thật sự là dụng tâm lương khổ a!
Tô Dã và tam kiệt tìm được Lãnh Mịch An, người bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm sân khấu cho bọn họ. Đại khái chính là không cần khẩn trương, coi như là diễn tập linh tinh, không có ý kiến chỉ đạo mang tính xây dựng.
Tô Dã lại nghe rất vui vẻ, bắp cải nhỏ so với hắn khẩn trương hơn.
"Chụt, rột ~"
Tô Dã uống mật ong nhuận yết hầu, kỳ thật bọn họ hiện tại đang trong giai đoạn thay đổi giọng, không nên hát bài quá kịch liệt.
Bình thường lúc diễn tập, Tô Dã cũng phi thường khắc chế, nhưng lúc biểu diễn lại nhất định phải đứng lên.
Tam kiệt rất khẩn trương, thậm chí bắt đầu run rẩy.
Bọn họ ngây ngô nghe xong "ý kiến chỉ đạo", liền đi sang bên cạnh đùa nghịch nhạc khí, giống như sợ vừa lên sân khấu toàn bộ quên mất.
Lãnh Mịch An thấy Tô Dã vẫn uống nước, còn tưởng rằng hắn khẩn trương, liền bảo hắn ngồi xuống bóp bả vai cho hắn thả lỏng.
"Thế nào rồi? Tớ thường xoa bóp cho cha tớ ở nhà, lợi hại không? ”
"Ừm... Cậu bóp mạnh một chút, thoải mái ~"
“Làm đau tớ không chịu trách nhiệm nha!”
"Mặc kệ có đau hay không, cậu đều phải chịu trách nhiệm, chịu toàn bộ trách nhiệm."
"Bậy bạ! Cậu không căng thẳng hả?”
"Còn có chút, nếu lên sân khấu biểu hiện tốt và có phần thưởng, tớ có lẽ sẽ không khẩn trương."
"Phần thưởng gì?"
Lãnh Mịch An hỏi rất nhỏ, tựa hồ có thể đoán được cái gì.
Tô Dã nhắm mắt hưởng thụ mát xa:
"Tự(*)... ái da. ”
(*) Tô Dã nói từ “thân”, có nhiều nghĩa: tự mình/hôn/gần gũi… Chỗ này Lãnh Mịch An hiểu theo nghĩa “hôn”.
Lãnh Mịch An dừng lại nhéo vai, một cỗ hồng vân tràn ngập khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Bên cạnh, Trương Minh Hiên vẫn luôn nghe lén ôm ngực.
Đừng hứa với nó!
Không thể đồng ý, mình đang lo lắng về điều gì? Bọn họ mới quen biết chưa tới hai tuần mà thôi... Yêu cầu như vậy, chỉ có vẻ lỗ mãng!
"Chỉ được chạm mặt."
Lãnh Mịch An hoàn toàn không xoa bóp, bĩu môi xoay người, nhìn trộm phụ cận, sợ có người nghe thấy.
Oanh ~!
Trương Minh Hiên hai mắt trong nháy mắt mất đi tiêu điểm, ngũ lôi oanh đỉnh.
Không!!!
Bông tuyết phiêu phiêu bắc phong tiêu tiêu, thiên địa một mảnh mênh mông...
Cậu không đành lòng nghe tiếp, chạy đến xa xa, hung hăng đấm về phía vách tường một quyền: "Mình khó chịu quá..."
Mà Tô Dã thì nhìn chằm chằm Lãnh Mịch An.
Lãnh Mịch An quay đầu né tránh.
Tô Dã: "Tớ vừa bị sặc, kỳ thật tớ muốn nói là... Cậu tự mình xuống bếp luộc cho tớ một quả trứng gà. ”
Hắn biết Lãnh Mịch An không biết nấu cơm, cho nên hạ thấp yêu cầu.
Lãnh Mịch An vừa xấu hổ vừa giận: "A? Vậy, sao cậu không nói hết trong một hơi thở? Cậu cố tình làm vậy. ”
Tô Dã cười: "Tớ thật sự sặc, đương nhiên, hiện tại tớ nói cái gì cậu cũng sẽ không tin. Coi như tớ thật sự lừa cậu là được rồi, dù sao Nữ Bồ Tát đáp ứng! skr~”
Lãnh Mịch An: "Tớ đồng ý hứa sẽ luộc trứng. ”
Tô Dã: "Đúng vậy! Luộc trứng bằng mặt.”
"Không! Không được nói..."
"Hiểu rõ! Làm nhiều nói ít nha, dùng hành động thực tế làm tròn lời hứa."
Lại một tiết mục kết thúc, Lãnh Mịch An và Trương Minh Hiên thất hồn lạc phách lên đài báo cáo, Trương Minh Hiên nói sai lời.
Sau khi xuống đài, Tô Dã mắng: "Để cho cậu bớt xem sách nhàn rỗi không có rắm, cậu nhất định không nghe, hiện tại tốt lắm chứ? Có sai không? Kéo xuống tiêu chuẩn của toàn bộ buổi biểu diễn, làm ô uế hình ảnh rực rỡ của trường chúng tôi, quan trọng nhất là ... Hãy để hình ảnh thanh lịch và trang nghiêm của bắp cải, xuất hiện khiếm khuyết!”
Trương Minh Hiên giận dữ nói: "Liên quan quái gì tới mày! ”
Tô Dã: "Chậc chậc... Nữ Bồ Tát đừng lo lắng, hắn sẽ bị trừng phạt. Chính cái gọi là thiên đạo tốt luân hồi, trời cao tha cho ai! ”
Lãnh Mịch An kéo Tô Dã đi: "Được rồi, cậu nói ít hơn hai câu. ”
Chỉ chốc lát sau, Lãnh Mịch An và Trương Minh Hiên lại lên đài.
Lãnh Mịch An trầm bồng du dương: "Cảm ơn các bạn vì những màn trình diễn tuyệt vời. Tiếp theo, Tô Dã, Tất Quy Nguyên, Liễu Bưu và Lý Loan của lớp 10A2, mang đến cho mọi người một bài hát gốc.”
Tới lượt Trương Minh Hiên, cậu ta có chút thất thần, sửng sốt trong chốc lát mới nhìn thẻ dẫn chương trình nói: "Um... Bài hát tên là Rock, không, bài hát là thuộc dòng nhạc Rock, tên là "Siêu sao thế giới". ”
Ngay cả tên bài hát cũng báo sai!
Lãnh Mịch An cắn răng: "Chúng ta hãy vỗ tay để chờ đón họ. ”
Hai người dẫn chương trình xuống sân khấu, Tô Dã và tam kiệt đeo tóc giả lên sân khấu, lúc đi ngang qua bậc thang.
Lãnh Mịch An hướng Tô Dã nắm tay làm động tác cổ vũ, thấp giọng nói: "Cố lên heo rừng nhỏ! ”
Tô Dã cười: "Bắp cải yên tâm! ”
Trái tim Trương Minh Hiên lại bị đâm mạnh một dao.
Các bạn cùng lớp trong Hội học sinh đã giúp di chuyển trống kệ và bàn phím lên sân khấu cầm theo một lá cờ lớn.
Vừa lên sân khấu, tam kiệt liền dựa theo sự hợp thể diễn tập trước đó: "Xin chào mọi người! Chúng ta là nhóm nhạc tam..."
Bịch.
Nhóm nhạc ba người hợp lại thanh một tư thế, tư dưng một người bị ngã.
Người ngã là A Bưu, hắn tóc cũng bị rớt, vội vàng nhặt lên đeo lên.
Vốn là mập mạp Loan tử đứng trung bình tấn, A Bưu cùng Bức ca một trái một phải giẫm lên đùi Loan tử túm lấy cánh tay Loan tử, trái phải bay ngang, tạo dáng bay.
Khi tập thì thành công nhưng lại thất bại ngay khi lên sân khấu.
“Ha ha ha ha ha ha ha..."
Dưới đài truyền đến từng trận tiếng cười vang dội, còn có người phát ra tiếng la ó chói tai.
Hậu trường, Trương Minh Hiên nhòm qua thấy cảnh tượng này, nhất thời cười rộ lên: "Ha ha ha ha! Còn bài hát gốc thì sao? Cắt ~"
Lãnh Mịch An trừng mắt nhìn cậu ta một cái, siết chặt tay, khẩn trương đến nỗi mũi phập phồng, toát mồ hôi, đây đã xem như tai nạn sân khấu rồi.
Tô Dã vẫn còn bình tĩnh, tiến lên nhảy như một con dê nú, trực tiếp nhảy qua đầu Loan tử vẫn chưa hoàn toàn bò dậy, phía dưới, sân khấu cười càng rộ.
Tô Dã nói: "Bọn họ gọi là tam kiệt trong giới âm nhạc, bất quá, tổng hợp biểu hiện vừa rồi, tôi đề nghị mọi người sau này gọi bọn họ là tam đổ (ngã). ”
"Ha ha ha..."
“Tam ngã!”
“Hay ~!”
Còn có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.
Tô Dã bắt đầu khống chế: "Còn tớ thì khác, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều biết tớ. Không sai, tớ chính là..."
“Tô Dã!”
Có bạn ở dưới lớn tiếng hô, có Tô Dã bình tĩnh, đã không còn ai chê cười bọn họ nữa.
Lãnh Mịch An cười một tiếng, hiện tại không lo lắng nữa, thì thầm: "Sai! Là Tô Dã dũng cảm thông minh, đẹp trai, chính nghĩa!”
Trương Minh Hiên lần nữa ôm ngực.
Trên sân khấu, Tô Dã quả nhiên nói: "Sai! Là Tô Dã dũng cảm thông minh, đẹp trai, chính nghĩa! Vừa rồi nam MC không biết nhiều chữ cho lắm, báo nhầm tên bài hát, gây thêm phiền phức cho mọi người. Tên bài hát thực sự là - "Siêu Sao Loạn Thế"! Một bài hát theo phong cách rock gốc cho tất cả mọi người!”
Tam đổ rốt cục cũng bị Tô Dã dẫn theo một chút tiết tấu, đã mỗi người một chút, đi theo Tô Dã cùng nhau hô:
"Thanh xuân tuyệt đối không thu liễm, tuổi còn trẻ sẽ khinh cuồng! Tất cả chúng ta đều là những siêu sao loạn thế! skr~”
Uốn cong đánh trống: rầm rầm ~
Ba người còn lại lập tức đuổi theo: tằng tằng...