Thứ Bảy, ngày 8 tháng 10, là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ dài.
Lãnh Mịch An đeo cặp sách nhỏ nghe "Hoa hồng nở rộ", đuôi ngựa nhảy nhót đi về phía trường học, người gác công bác Tầna đưa cho cô một phong thư.
Cái gì vậy?
Hiện tại những nam sinh không biết xấu hổ kia, đều dám để cho bác gác cửa đưa thư sao?
Cho dù là lúc Tô Dã vừa tới, Lãnh Mịch An nhận được thư tình cũng không ít, đương nhiên, cô chưa bao giờ xem, trực tiếp ném thùng rác.
Tô Dã thì khác, hắn gửi lại bức thư viết cho Lãnh Mịch An còn đầy đủ chữ ký, họ tên đưa tận tay cho... giáo viên chủ nhiệm của tên đó.
Sau đó, Tô Dã còn muốn viết thư cho những nam sinh kia, mắng bọn họ đến cẩu huyết đầm đìa.
Từ đó về sau, nữ Bồ Tát thanh tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có rất ít còn dám gây án.
Lãnh Mịch An cầm phong thư, bắt đầu tìm thùng rác, nhưng nghĩ lại, sao không học phương pháp heo rừng nhỏ, đưa thư cho giáo viên chủ nhiệm?
Nàng cúi đầu nhìn bì thư, trên đó không có chữ ký, chỉ có vài ký tự nhỏ in nghiêng.
Còn chưa kịp đọc rõ nội dung chữ, tim cô đập thình thịch nửa nhịp.
Thình thịch, thình thịch ~
Lãnh Mịch An vội vàng giấu thư vào trong túi đồng phục, không nhìn được, cô lại lặng lẽ lấy ra nhìn dòng chữ bên ngoài: "Em không biết sao?
“Công pháp ủi đồ ăn từ xa - cười cho tớ!”
"Ha ha ha..."
Lãnh Mịch An cười cười đỏ mặt, các bạn học chung quanh lên lầu kỳ quái nhìn về phía cô, cô vội vàng nhét phong bì vào trong ống tay áo đồng phục học sinh, mất tự nhiên giơ tay ấn tai nghe MP3.
"Cô gái nhút nhát của bạn khó bỏ, giống như một hương thơm, quanh quẩn trong trái tim tôi ..."
Cô đã lặp đi lặp lại bài hát trong một tuần, không có bài hát khác trong MP3, cũng không tải về những bài hát khác, chỉ nghe nó.
Không có bức thư tình nào ngọt ngào hơn thế.
Từ lần trước chủ động nhắm mắt, Lãnh Mịch An liền biết mình thảm bại bị bắt, hơn nữa, còn không định giãy dụa.
Vô dụng, đó chính là Tô Dã chính nghĩa, dũng cảm, thông minh. đẹp trai nhaa!
Mẹ đã từ bỏ việc cứu...
Hành lang lầu bốn, Trương Minh Hiên đầu quấn băng gạc rối rắm chờ ở chỗ này, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia càng ngày càng gần, khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi.
Tuy rằng nữ thần trong mộng bị Tô Dã làm ô uế, nhưng ta sẽ không để ý quá khứ của nàng, đơn thuần nàng chỉ là bị Tô Dã lừa gạt mà thôi, tin tưởng nàng sẽ tỉnh táo lại...
Mình sẽ giúp cô ấy ra khỏi khói mù!
Mình, sẽ làm bút xóa đi trong những sai lầm của tuổi trẻ của cô!
Trương Minh Hiên tự uống một ngụm canh gà sền sệt, khôi phục một chút tự tin, nặn ra nụ cười tự cho là nho nhã khéo léo, nghênh đón Lãnh Mịch An đi tới:
"An An, chào buổi sáng!"
"Ha ha ha..."
Lãnh Mịch An đỏ mặt cúi đầu, thẹn thùng như đóa sen trắng trong gió.
Cô ấy mỉm cười với mình.
Cười đi!
Trương Minh Hiên tâm hoa nộ phóng, lại nói: "An An, lần trước văn nghệ diễn vất vả cho cậu, bởi vì tớ bị thương..."
"Này!"
“Nhanh chóng hợp thể!”
"Bức thiếu (trẻ)! Bưu thiếu! Loan thiếu! Tiểu đội bảo vệ bắp cải của tam kiệt trong giới âm nhạc ở đây, nghiệt súc nhanh chóng lui ra! ”
Trong chớp mắt, tam kiệt liền xông lên, trong nháy mắt hoàn thành tư thế hợp thể cổ quái, chắn ngang giữa Trương Minh Hiên và Lãnh Mịch An, mỗi người đều là biểu tình kim cương trợn mắt.
Trương Minh Hiên giận dữ: "Mắng ai thế? Đội bảo vệ bắp cải nào? ”
Bức ca: "Vì Dã thiếu chính nghĩa, dũng cảm, thông minh, đẹp trai, thề chết bảo vệ bắp cải lạnh của cậu ấy!”
A Bưu: "Người đang có thức ăn hay không có thức ăn gì cũng thế!”
Loan tử: "Nghiệt súc mau hiện ra nguyên hình! skr~”
Trương Minh Hiên giận tím mặt: "Đầu óc các cậu có bệnh phải không? Làm sao có thể so sánh bạn An An với bắp cải? Các cậu đây là... Đây là... Vu khống sự trong sạch của An An... An An, An An..."
Lãnh Mịch An vẻ mặt ngượng ngùng từ bên cạnh bay qua, tựa hồ cũng không có chú ý tới Trương Minh Hiên cùng tam kiệt.
Sau đó, nàng mờ mịt quay đầu lại, dung nhan tuyệt thế được ánh nắng ban mai mạ lên một tầng kim sắc quang mang:
"Ai gọi tôi?"
Trái tim Trương Minh Hiên co rút, cô ấy không thấy mình sao?
Vậy sự ngượng ngùng và nụ cười vừa rồi của nàng...
Hắn nói, "An An, ba tên này vu khống cậu là bắp cải của Tô Dã. ”
Lãnh Mịch An nhíu mày, nhìn tam kiệt một cái: "Đừng quậy, bằng không tôi bảo Tiểu Dã thu thập các ngươi.”
“Tuân mệnh!”
Tam kiệt tan rã, đội bảo vệ Nữ Bồ Tát bay đi.
Trương Minh Hiên trong lòng đang nhỏ máu, bị nói là bắp cải của Tô Dã. Nàng cư nhiên cũng không giải thích một chút? Dù là một chút thôi?
Không!
Bông tuyết phiêu phiêu bắc phong tiêu tiêu, thiên địa một mảnh mênh mông...
Buổi sáng tiết đọc, nữ Bồ Tát vụng trộm lấy ra thư thoạt nhìn, khi thì cười không ngừng, khi thì bĩu môi ngạo kiều, khi thì mặt đầy đỏ bừng, khi thì... Llặng lẽ lau nước mắt.
A Bưu ở hàng ghế sau vụng trộm chú ý Lãnh Mịch An, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh nàng, chậc chậc khen ngợi.
Không hổ danh là ông trùm của chúng ta.
Thư, là đặt ở chỗ A Bưu, còn có rất nhiều lá, mỗi tuần, ngày đầu tiên đi học đưa cho bác Tần một lá.
Sở dĩ không bảo A Bưu tự mình đưa cho Lãnh Mịch An, là Tô Dã lo lắng bắp cải sẽ xấu hổ.
......
Cùng lúc đó, sâu trong núi mây mù lượn lờ, trường trung học cơ sở thị trấn Hội Long nằm bên dòng suối nhỏ giữa hai ngọn núi, cũng là một cảnh tượng náo nhiệt.
Các học sinh bước vào trường với một đám đông lớn.
Có người đuổi theo lẫn nhau, có người lăn vòng sắt, có người hi hi ha ha nói chuyện tao nhã, còn có người gặm khoai lang luộc.
Nhưng khi bọn họ đi tới cổng trường, đều đều rụt tay rụt chân, khí thế cũng không dám thở dốc.
Hiệu trưởng Ngô chắp tay sau lưng, mặt trầm như nước nhìn chằm chằm vào những học sinh này.
"Xin chào thầy hiệu trưởng!"
"Ừm."
"Xin chào thầy hiệu trưởng!"
“Vứt vòng sắt cho lão tử rồi lắn vào.”.
"Xin chào thầy hiệu trưởng!"
"Ai gọi cậu đeo trang sức? Đứng ở cổng trường, đọc lại các quy tắc của trường!”
Các học sinh vội vàng lẻn vào cổng trường, chỉ để lại một người xui xẻo bị tịch thu dây thừng đỏ và phải đọc theo quy định của trường.
Tô Dã ăn xôi chiên, uống sữa đậu nành đi tới.
Học sinh cùng đến trường đều rời xa Tô Dã, ở bên cạnh hắn hình thành một khu vực trống trơn đường kính hơn mười mét.
Tô Dã không thèm để ý chút nào, đi tới cổng trường.
Hiệu trưởng Ngô chìa tay từ sau lưng ra, nặn ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, vươn tay phải bắt tay Tô Dã chào hỏi: "Chào buổi sáng, Tiểu Dã. ”
"Ừm."
Tô Dã vươn tay phải ra, trong tay cầm nửa cái xôi chiên.
Hiệu trưởng Ngô bỏ qua bánh rán, nắm chặt cổ tay Tô Dã, cười nói: "Trong nhà có khỏe không? Thầy nghe nói ông già của em lại đi rồi?”
Tô Dã đứng sóng vai với hiệu trưởng, thấp giọng nói: "Có chuyện gì vậy? ”
Hiệu trưởng Ngô nhất thời xấu hổ nói: "Chính là... Trong thành phố lại phải tổ chức cuộc thi sáng tác văn học sinh trung học và cuộc thi Olympic, em xem..."
Tô Dã không lập tức trả lời, cầm bánh rán chỉ vào một học sinh đi ngang qua: "Cậu học lớp nào? ”
Học sinh kia run rẩy, vội vàng đánh giá mình, không có trang phục kỳ lạ a, cũng không đeo trang sức a, Dã ca gọi tớ lại làm gì? Tới đã làm gì sai?
Hiệu trưởng Ngô nói: "Tiểu Dã hỏi cậu đấy. Lớp nào? Tên gì?”
Cậu học sinh: “Lớp 10A2, Trương Tiểu Minh. ”
Hiệu trưởng Ngô nhìn về phía Tô Dã.
Tô Dã nói: "Tóc cậu gọn gàng, quần áo sạch sẽ, không tệ! Tuần này cậu là cờ đỏ, Hội học sinh sẽ hỗ trợ cậu tuần tra các lớp học. Bạn học Tiểu Minh, phải cố gắng.”
Bạn học Tiểu Minh ngạc nhiên, vội vàng gật đầu: "Cảm ơn cậu, cảm ơn, tớ chắc chắn sẽ không phụ sự mong đợi của lãnh đạo.”
Tô Dã: "Đi đi.”