Tô Dã kiếp trước sẽ biết một chút tiếng Quảng Đông, nhưng không chuẩn, hai ngày nay học được một chút với tam kiệt trong giới âm nhạc, cơ bản giao tiếp là không thành vấn đề.
Lại đi dạo hai quầy hàng nhỏ, Tô Dã chê chất lượng của bọn họ không tốt, không mua, còn cãi với ông chủ một trận, ông chủ mặt đỏ tai hồng.
Sau đó, đến một quầy bar bán đồ ăn nhanh.
Tô Dã nói ông chủ: "Chú ơi, cho bốn bò viên. Cháu cám ơn!”
Trả tiền xong, Tô Dã nói với vợ chồng ông Trương, Trịnh Huân và người quay phim: "Mọi người đều mệt mỏi phải không? Cháu mời mọi người ăn một ít thịt bò viên nha, tạm thời không quay nữa, cháu đi mua chút quần áo cho Thụ ca. Chú và cô cũng nghỉ ngơi! ”
Nhóm quay phim lại điều thêm một người đến vùng nông thôn Tây Xuyên, hai đứa trẻ thành thị kia quá phí người quay phim, bị thương hai người, tức giận bỏ đi một người. Bên này chỉ còn lại Trịnh Huân và một người phụ trách quay phim, kỳ thật như thế cũng hoàn toàn đủ rồi.
Trịnh Huân gật đầu, hai vợ chồng này đúng là chó mà, cơm thì không ăn lại dẫn người đi dạo trung tâm thương mại... Bọn họ không phải là keo kiệt, càng không phải nghèo, là không tim không phổi!
Bà Trương trực tiếp ngồi xuống bàn nhỏ, hỏi Trịnh Huân:
"Phó đạo diễn, quay như vậy có được không? Làm sao có thể để trẻ em mua quần áo rẻ như vậy? Lại còn để Tiểu Dã tiêu tiền của mình, phát sóng sẽ tạo dư luận không tốt thì sao? Giống như chúng tôi là người keo kiệt.”
Ông Trương nói: "Lát nữa, anh bảo nó đi với chúng tôi đến một trung tâm mua sắm lớn, tôi mua cho Tiểu Dã một số quần áo hàng hiệu.”
Trịnh Huân: "Tô Dã rất có chủ kiến, không ai có biện pháp ép buộc cậu cấy. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng điều này là rất tốt, cần kiệm và tiết kiệm là tốt, cũng biết mua quần áo cho cha, thật là một đứa trẻ tốt. Tôi đi quay tiếp, mọi người cứ ăn trước!”
Bà Trương: "Phó đạo diễn, anh không ăn được bò viên hả?”
Trịnh Huân ấn người quay phim ngồi xuống, tự mình cầm máy móc đuổi theo Tô Dã, nhanh thôi, lão tử sẽ là đạo diễn.
Hơn nữa, Tô Dã liên tục hai ngày mặt dày mày dạn quấn lấy Lãnh Mịch An mời cơm trưa, trên thực tế là bởi vì...
Không có phiếu cơm!!!
Đôi phụ mẫu này không chuẩn bị cho Tô Dã.
Cũng trách Trịnh Huân sơ sẩy, hôm nay anh ta mới nhớ tới chuyện này, ở trường không có phiếu cơm, có tiền cũng không mua được đồ ăn.
Trịnh Huân muốn tìm giáo viên giúp Tô Dã làm phiếu cơm, nhưng Tô Dã từ chối, hắn nói:
"Coi như là chương trình giải trí về kỹ năng sinh tồn trong khuôn viên trường đi! Đợi đến khi chương trình kết thúc, lại đem chuyện tôi không có phiếu cơm nói cho khán giả biết, sẽ tạo bất ngờ.”
Trịnh Huân sâu sắc cho là đúng, càng thêm tín nhiệm trực giác nghệ thuật giải trí của Tô Dã.
Tô Dã vừa mới lấy ra một xấp bài thi, Trịnh Huân sao lại đi theo?
Cản trở mình làm bài tập về nhà!
Giáo viên ngữ văn thay thế giáo viên chủ nhiệm lớp là một người hồi nhỏ bị té giếng, tự bỏ tiền ra sao đề cho học sinh làm, mỗi ngày hai tập, không phải viết văn.
Lát sau, Tô Dã lại mặc một chiếc áo lông dài, màu rượu đỏ, nguyên lệu làm từ lông vịt, nhưng khả năng giữ ấm rất tốt, hơn nữa kiểu dáng tương đối mới, Thụ ca mặc vào nhất định rất phong cách.
"Chú đẹp trai, chú có bán áo khoác không gian không?"
"Bốn trăm đồng."
"Chú nhìn cháu xem giống như người có bốn trăm đồng không?"
"Ba trăm năm mươi đồng, giảm cho cháu rồi đó."
“Ê, chú đừng gạt cháu?”
"Tiểu quỷ, cháu trả bao nhiêu?"
"Chú ơi, cháu nói một trăm đồng, chú sẽ chém cháu chứ?"
"......"
Trịnh Huân dở khóc dở cười.
Mua bán thất bại, Tô Dã tiếp tục đi dạo, mua cho anh Thụ một đôi giày da đầu nhọn màu trắng, một chiếc thắt lưng lấp lánh vàng, một cái mũ lôi phong.
Hắn mang theo chỉ có 500 đồng, mình đã tiêu hơn 90 đồng, mua cho Thụ ca hết 170, mời ăn thịt bò viên hết 20 đồng , còn lại 203 đồng. Bỏ 10 đồng vào trong túi, Tô Dã lại đi tới trước quầy hàng nhỏ bán áo khoác.
Tô Dã lấy 203 đồng 5 xu cầm trên tay, khí phách kêu lên:
"Cháu chỉ còn lại bấy nhiêu tiền, chú nhìn đi! Nếu cha cháu bị lạnh mà chết, đều là lỗi của chú.”
Chủ sạp hàng bị sốc: "Hả! Đợi đã, để chú kiếm cho cháu.”
Cuối cùng, chủ cửa hàng nhìn thoáng qua bộ quần áo làm việc trên người Trịnh Huân đang quay phim, biết là đài truyền hình Tương Nam đang quay chương trình, lắc đầu đưa áo lông cho Tô Dã, 200 đồng cũng không lỗ vốn.
"Cảm ơn bác tốt bụng, chúc bác có ngày sẽ vừa được một người vợ vừa có một cô bạn gái!"
Tô Dã hài lòng lấy đi áo khoác.
Trịnh Huân: "Tiểu Dã, sao cậu không mua thứ gì, đều là mua cho ba cậu? ”
Tô Dã: "Ông ấy không nỡ mua. Ông già cháu á, vôn là một người đẹp trai phong độ rõ ràng là phong lưu nhưng lại không biết ăn mặc cho chính mình. ”
Vẻ mặt Trịnh Huân xuất hiện một dấu chấm hỏi, Tô Thụ sao lại đẹp trai và ga lăng được?
"Đừng quay nữa, giúp cháu xách ít đồ."
"Ồ, được."
Thừa dịp Trịnh Huân xách áo lông đi ở phía trước, Tô Dã nhìn chuẩn cơ hội, nhẹ nhàng ném bài thi dưới một quầy hàng.
Không thể để cho ông ấy quay được, vạn nhất phát sóng thì sao?
Phải đề phòng kỹ!
Bên kia, Tô Thụ rất tức giận, ban ngày bảo Trương Thừa ra đường mua ong thuận tiện mua một cân thịt.
Buổi tối, ông làm một nồi canh thịt lợn, hai đứa bé thành thị ăn bậy bạ vậy mà khen ngon, chỉ chốc lát sau liền gắp hết thịt, Thụ ca bình tĩnh lấy rau xanh xào nhắm để uống rượu.
Hai bên so sánh, màn hình bình luận cảm thấy bất bình:
"Tiểu Dã không hổ là thiên tài ngôn ngữ, tiếng Quảng Đông nói rất trơn tru!"
“Dã ca trả giá hay nha!
"Ba mẹ Trương Thừa thật sự là một lời khó nói hết."
"Để Ổn ca mua thịt bò viên? Lương tâm có bị chó ăn không? Cậy ấy chỉ có 500 đồng thôi đó! ”
"Ầy, tim lấy ra treo rồi."
"Chú không chém cháu chứ? Ha ha ha ha..."
"Chủ cửa hàng này cũng hay nha, vậy mà cũng bán cho Tô Dã."
"Có ngày sẽ vừa được một người vợ vừa có một cô bạn gái!??"
"Thật là minh chưng cho ‘trâu bò của xã hội’, Ổn ca chính là ổn."
"Tất cả đều mua cho ba cậu, thật hiểu chuyện."
"Ổn thiếu ca! Cậu là nhất!”
"Muốn nhìn bộ dáng Thụ ca mặc vào bộ đồ đó quá..."
"+ 1 người cũng mong đợi."
Chôn Cất Tình Yêu - Cường Giả Khiêu Chiến, thưởng cho Tô Dã 3 tên lửa: Ổn thiếu đừng rơi lệ.
Lão Ngũ Nghiện Thuốc, thưởng cho Tô Dã 10 tên lửa: Dã ca biểu diễn như một con trâu điện!
Trở lại quầy bò viên, Trịnh Huân bỏ tiền gọi cho Tô Dã một phần bò viên, bảo hắn ăn nhanh khi còn nóng.
Ông Trương: "Tiểu Dã ăn ít thôi, giữ bụng buổi tối chú mời cháu ăn lẩu hải sản.”
Tô Dã nói thầm trong bụng, mẹ nó, cảm ơn ông nhưng tôi sắp chết đói tơi nơi rồi!
Lúc này, một giọng nói tốt vang lên: "Cậu học sinh, cậu làm rơi bài tập về nhà nè?”
Một cô gái trẻ mặc hợp mốt đeo khẩu trang, cầm một tập bài thi đưa cho Tô Dã, trong đôi mắt đẹp mang theo ý cười.
Trịnh Huân: "Vừa mới mua nhiều thứ, chắc là Tiểu Dã không cẩn thận làm rơi, cảm ơn cháu!”
Cô gái: "Không có gì ạ. ”
Tô Dã đành phải nhận, mẹ nó, bà chị này nhìn thấy mình vứt bài thi đúng không? Đi theo ít nhất 100 mét! Giờ mới trả lại bài thi cho mình, là sợ lão tử lại vứt, cô được lắm.
Cô gái hỏi: "Mọi người đang quay chương trình ạ?”
Trịnh Huân đáp: "Đúng vậy, Nhật ký Biến hình. Cháu là? Cháu là..."
"Không phải."
Cô gái quay người rời đi.
Tô Dã hỏi Trịnh Huân: "Nghệ sĩ? ”
Trịnh Huân gật đầu: "Đúng vậy. Lưu Mỹ Thiến, năm ngoái ra mắt trong chương trình “Giọng nữ hoàn mỹ" trên đài của chú, không lọt vào top 10, nhưng cô ấy xinh đẹp và rất nổi tiếng.”
Tô Dã: "Thảo nào..."
Thảo nào tâm cơ như vậy! Là nghệ sĩ, thì cũng hợp lý thôi.
Suy nghĩ một chút, vẫn là đặc biệt tức giận!
Tô Dã đứng lên: "Không được! Cháu phải cảm ơn chị gái kia! ”
Dứt lời, Tô Dã chạy một trận chạy theo đuổi cô gái tốt bụng.
Lão tử cảm ơn cô!