Tô Dã vừa băm nhân thịt, vừa gọi điện thoại, sau khi cúp điện thoại, nhân thịt đã băm xong.
"Một ngày đen đủi...”
Hắn nhịn không được chửi bới.
Ông Lãnh vừa mới trò chuyện với Tô Dã, từ da lợn rừng nói đến lớp phủ máy bay chiến đấu tàng hình, sau đó bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Nghe Tô Dã nói chuyện qua điện thoại, bên kia hình như bị gãy chân, không đi lại được, liệt nửa người, ông có chút lo lắng, hỏi:
"Tiểu Dã, xảy ra chuyện gì hả?"
Tô Dã xoa thịt viên, nói: "Không có gì, chính là chân ông già cháu lại gãy, chuyện sớm muộn gì cũng vậy. Trước khi đi, cháu đã đoán được, chân kia của ông ấy có thể chống đỡ đến hôm nay mới gãy, đã coi như ông ấy cố nhịn lắm rồi. ”
Ông Lãnh: "..."
Ông có chút bối rối, tại sao Tiểu Dã lại nói vậy? Hắn rốt cuộc đã trải qua những gì? Cha bị gãy chân mà hắn vẫn bình tĩnh nấu ăn như vậy?
Tô Dã sớm đã quen, từ nhỏ đến lớn, Thụ ca không phải đang chết chính là trên đường đi chết.
Hắn không mất cha khi còn nhỏ, cũng là một kỳ tích không lớn không nhỏ.
Cũng tốt!
Hiện tại hai chân Thụ ca đều bị gãy, có thể nằm yên hai, ba tháng, chờ ông dưỡng thương tốt, lại đi ngồi xổm nửa năm, lớp 10 của mình đã kết thúc, công ty cũng mở ra.
Kỳ tốt nghiệp có thể an ổn, lập nghiệp kỳ không có phiền não, rất tốt.
Ngược lại dì Triệu cùng ông Lãnh liên tục an ủi Tô Dã, càng an ủi càng cảm thấy Tiểu Dã đáng thương, chờ hắn trở về quê hương, phải vừa đọc sách, một bên làm công việc đồng áng, một bên chiếu cố cha già hai chân trọng thương, nó... vẫn còn là một đứa trẻ!
Dì Triệu an ủi Tô Dã, an ủi mình đến nước mắt lưng tròng.
Chỉ chốc lát sau, nữ Bồ Tát nhận được tin tức cũng gia nhập đại quân an ủi, khóc đến sắp tắt thở.
Tô Dã vội vàng kể chuyện cười, làm cho Nữ Bồ Tát nín khóc cười.
Cá luộc, thịt hấp, sườn chua ngọt, cá thơm thịt băm, thịt viên kho tàu, bắp cải giấm, giá đỗ xanh xào, còn có một nồi thị hầm Phật nhảy tường.
Sáu giờ, cả tám món ăn được trải đầy bàn ăn nhỏ Lãnh gia.
Tô Dã sớm biết qua, nhà bọn họ đến từ các tỉnh miền Trung, khẩu vị hơi cay.
Ông Lãnh cầm đũa do dự, ăn món gì trước đây?
Tô Dã từ trên tủ rượu lấy Ngũ Lương Dịch, rót cho ông Lãnh một chén rượu nhỏ, múc cho dì Triệu một chén canh nóng, lại đưa cho Lãnh Mịch An sữa đậu nành nóng, sau đó hắn mới ngồi xuống ăn cơm.
Dì Triệu thở dài một hơi, chiến thuật lợn rừng di chuyển, ai mà chịu nổi!
Nhờ Thụ ca lại gãy chân, vừa nghĩ đến Tô Dã sau khi về nhà phải chịu đựng những khổ sở kia, dì Triệu đối với Tô Dã càng thêm đau lòng, vốn không có nhiều địch ý, sớm đã không còn sót lại chút gì.
Nghe nói thành tích của Tô Dã đặc biệt tốt, lại có thể đạt điểm cao trong phần thi sáng tác, làm cha mẹ sao có thể không thích loại đứa nhỏ này?
Ông Lãnh trước tiên gắp cho mình một cục thịt viên: "Ừm! Tay nghề của Tiểu Dã chính là tốt, sau này nếu ai gả cho cháu, thật có phúc. ”
Dì Triệu nói theo một câu: "Vậy thì rất có phúc phận! ”
Lãnh Mịch An vùi đầu vào trong chén.
Tô Dã nói: "An An, cách xa một chút ăn đi, quá gần dễ bị cận thị. ”
May mắn thay, bạn học Mặt Lạnh chỉ giả vờ ăn: "Hi... ha ha... Không được kể chuyện cười trong bữa ăn! ”
Dì Triệu: "Ha ha ha..."
Ông Lãnh uống một ngụm rượu: "Chậc! Tiểu Dã a, hai người chúng ta hợp ý như vậy, không bằng, chú nhận con làm con nuôi đi? Chú và dì Triệu đều phi thường tán thưởng con.”
Tô Dã quỷ dị nhìn về phía ông Lãnh, tôi giúp chú gian lận câu cá lớn, ông lại muốn làm cha tôi?
Dì Triệu cũng quỷ dị nhìn về phía ông Lãnh, đã đủ loạn rồi, con còn tới gây rối?
Lãnh Mịch An cũng dũng cảm ngẩng đầu, quỷ dị nhìn về phía ông Lãnh, baba, như vậy là không đúng!
Ông Lãnh vẻ mặt mờ mịt: "Sao lại nhìn tội như vậy? Ta liền hỏi một chút, Tiểu Dã không đồng ý thì thôi.”
Tô Dã nói, "Không vội, không vội..."
Dì Triệu cầm đũa đánh ông: "Đừng nói bậy. ”
Lãnh Mịch An: "Đúng vậy. ”
Binh.
Dì Triệu cũng cho cô một cái đầu đũa, con gái còn không biết xấu hổ nói chuyện sao?
Ông Lãnh càng không hiểu, luôn cảm thấy có chuyện gì mình không biết, nhưng lại nghĩ không ra cái gì.
Ăn cơm xong, Tô Dã không vội vàng đi, tiếp tục tám với ông Lãnh, tám đến trạm không gian.
Tô Dã nói trong vòng 10 chúng ta sẽ có trạm không gian của riêng mình, bên trong đều viết tiếng Trung, ông Lãnh nói Tô Dã còn quá trẻ, Tô Dã cùng ông Lãnh đánh cuộc.
Đặt cược vào cái gì?
Tô Dã nói, "Nếu chú thắng, mười năm sau cháu gọi chú là ba.”
Ông Lãnh khí phách nói: "Được! Nếu chú thua, cháu sẽ gọi cháu là sư huynh!”
Tô Dã: "Một lời là quyết định!”
Dì Triệu nhíu mày nhìn về phía Tô Dã, tiểu dã trư bắt đầu đào hố? Nếu 10 năm sau, lợn rừng nhỏ lớn lên... Trên bàn rượu, cháu gọi cha, còn chú gọi cháu là sư huynh...
"Ha ha ha..."
Dì Triệu đột nhiên cười rộ lên, cười rất quỷ dị.
Lãnh Mịch An nhìn mẹ, lại nhìn "Thứ bảy vui vẻ" đang phát trên TV, không đến điểm hài hước a.
Ông Lãnh và Tô Dã cũng cảm thấy kỳ quái.
Dì Triệu: "Khụ khụ... Tôi đang nghĩ về một niềm vui. ”
Não Lãnh Mịch An đột nhiên bị kẹp tóc kẹp: "Mẹ mới sinh con ạ?”
Binh!
Dì Triệu một chưởng xếp trên lưng Lãnh Mịch An: "Là bà ngoại con! Côn cũng dám hố tôi?”
Lãnh Mịch An có kịch bản, lập tức trả lời: "Con hố chỗ nào? Bà ngoại rõ ràng đã sinh con, 38 năm trước sinh ra một tiểu tiên nữ nhi siêu cấp vô địch đáng yêu!”
Dì Triệu: "Ha ha ha... Miệng lưỡi trơn tru. ”
Lãnh Mịch An sau khi sợ không thôi, vẫn là thủ đoạn của lợn rừng con dễ dùng.
Tám giờ rưỡi, Tô Dã phải về, lấy ra lễ vật buổi sáng chuẩn bị, ông Lãnh lấy được một cần câu, dì Triệu nhận một hộp mặt nạ, Lãnh Mịch An lấy được một cái ba lô.
Tô Dã: "Tiểu Bạch, túi này là thương hiệu lớn Aishma, đẹp không? ”
Dì Triệu mỉm cười, khẳng định là hàng nhái, một đứa nhỏ của hắn có thể mua được Aishma? Bất quá, coi như là có tâm.
Lãnh Mịch An lại biết đây nhất định là hàng thật, Tiểu Dã Trư viết ca khúc cho Lưu Mỹ Thiến kiếm được 50.000 đồng, Tô Dã không giấu cô chính là sợ cô không nhận quà.
Cô có chút xấu hổ, bản thân không chuẩn bị quà cho Tiểu Dã.
Tô Dã mới không thèm để ý, món quà tốt đẹp đã đến tay từ lâu, hắn lại lấy ra một cái MP3 cho Lãnh Mịch An: "Bên trong có một bài hát mới, tớ viết. ”
Dì Triệu cảm thấy món quà này mới coi như thích hợp, so với túi hàng nhái có thành ý.
Bà đùa: "Tiểu Dã còn có thể viết bài hát đây? Sau này sợ không phải là muốn trở thành ca sĩ lớn sao? ”
Dì Triệu căn bản không cho rằng Tô Dã biết viết ca khúc, tiểu hài tử giả văn thanh mà thôi, cũng chỉ lừa gạt loại tiểu cô nương Mặt Lạnh này.
Tô Dã nói: "Ra mắt chỉ làm chậm trễ việc học của cháu, âm nhạc hay gì đó, chính là chơi thôi!”
Dì Triệu một bộ biểu tình dì biết là cháu không biết mà.
Tô Dã không sao cả.
Mặt Lạnh lại bị chọc giận: "Tiểu Dã viết bài hát siêu hay! Ngoài ra còn có các ca sĩ lớn đặc biệt đến nhờ cậu ấy viết bài hát.”
Dì Triệu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn con gái, bình thường rất thông minh nha, quả nhiên... giờ mất thông minh!
Tô Dã đeo ba lô cáo từ.
Ông Lãnh lại bảo Lãnh Mịch An đi tiễn bạn học.
Dì Triệu không quá nguyện ý, dù sao lần trước cũng tận ba tiếng đồng hồ.
Mặt Lạnh lại muốn tiễn Tiểu Dã, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, cha mẹ ở bên cạnh không có cơ hội.
Tô Dã nói: "Đừng để An An đưa đi, buổi tối cô ấy là một cô gái, lại một mình đi trở về, không an toàn. Tạm biệt!”
Ra khỏi nhà, đóng cửa, rời đi...
Cạch.
Khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, trong lòng Lãnh Mịch An một trận mất mát cùng tiếc nuối.
Kỹ thuật di chuyển của lợn rừng quả là khủng khiếp!
Dì Triệu nhìn chằm chằm vào con gái ngẩn người như mất hồn, bà liền tức giận không đánh một chỗ, mắng: "Muốn nhìn, ra ban công nhìn!”
Lãnh Mịch An giậm chân chạy ra ban công.
Dì Triệu hoàn toàn tuyệt vọng: "Xong rồi... Không cứu được nữa! Tiêu rồi!”