• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong taxi, ông Trương có một chút lúng túng, suy nghĩ trong một thời gian dài, nói với Tô Dã: "Thật ra, chú thường bận rộn với công việc kinh doanh, tất cả là nhờ tài xế lái xe, chắc chắn cậu ta lái ẩu rồi."

Tô Dã mỉm cười: "Cháu tin."

Ông Trương: "..."

Vì vậy, ông lấy điện thoại di động ra và gọi điện thoại di động, mắng người lái xe, và sau đó yêu cầu người lái xe tìm một người nào đó để sửa chữa xe trên đường.

Tô Dã nói: "Chú ơi, đổi một chiếc xe số tự động đi, chú không thích hợp vào số bằng tay."

Ông Trương: "Chú đã lái xe khi còn 18 tuổi, còn là xe tải lớn ..."

"Ý cháu là xe vào số tay không hợp với địa vị của chú" Tiểu Dã nói.

Ông Trương: "Ah! Vậy thì... Ngược lại, kỹ năng lái xe của chú cũng không tốt lắm. Tiểu Dã, cháy cũng cũng biết xe?"

Tô Dã rụt rè cười: "Hơi hiểu một chút, cháu lái qua máy cày rồi."

Màn hình bình luận rộn lên:

"Ha ha ha ha ha... Cười không sống nữa!"

"Chú là tài xế lâu năm, xưa nay chưa làm hư bộ ly hợp. Ha ha ha ~"

"Miệng Tô Dã, mở ra là toàn ánh sáng!"

"Ổn thiếu ca ơi! Khuyên cậu ngồi ghế tài đi.”

"Trách tài xế?"

"Hiểu một chút được không?"

"Ổn thiếu ca, tha thứ cho tôi quá hâm mộ câu.”

Luôn Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Rồng, thưởng cho Tô Dã 1 tên lửa: Ổn ca ra mắt nice!

Yêu Lão Bà Yêu Con Út,, thưởng cho Tô Dã 3 tên lửa: những người chơi không chính thống cũng thích Ổn ca? Tôi không ngờ điều này!

Chôn Cất Tình Yêu - Bắt Chước, thưởng cho Tô Dã 5 tên lửa: Ổn ca thật biết rộng! Khích lệ cậu!

"Sồ thưởng của Ổn ca thưởng còn nhiều hơn hai nhóc kia cộng lại..."

"Không phải chứ, gia tộc Chôn Cất điên rồi sao?"

Lúc 7:18, Tô Dã đến trường trung học nơi Trương Thừa theo học.

Tô Dã tuy bằng tuổi Trương Thừa, nhưng lại học hơn một lớp.

Vì vậy, hắn sẽ không đi đến lớp Trương Thừa, hắn đến một lớp khối 10, cũng nhờ tổ chương trình đã liên lạc trước.

Đầu tiên đến văn phòng để gặp giáo viên chủ nhiệm, là một giáo viên nữ trung niên rất nghiêm túc, nắm rất vững quy định.

"Tô Dã phải không? Cô biết thành tích học tập của em tốt, nhưng trường ở đây chú ý nhiều hơn đến giáo dục chất lượng, đức trí và thể chất đẹp để phát triển toàn diện, em phải học tập chăm chỉ hơn."

"Em chào cô Trần."

"Mặc dù em chỉ đến lớp hai tuần, nhưng cũng phải học tập chăm chỉ, không phải trẻ em nông thôn nào cũng may mắn như em."

"Thầy cô cũng may mắn, nhờ phúc của em. Hy vọng rằng thầy cô có thể nắm bắt cơ hội này để hiển thị triết lý giảng dạy tuyệt vời của mình cho khán giả quốc gia! Cố lên!"

"Hả?"

Tô Dã dù sao cũng chưa quen với cô, dù sao cũng chỉ học hai tuần, còn có tổ chương trình trợ giúp.

Ông Trương giật mình, muốn giúp hòa hoãn, nhưng không biết phải nói gì.

Phó đạo diễn Trịnh Huân ở một bên cố nín cười.

Cô Trần rõ ràng rất tức giận, nhưng bị camera quay, chỉ có thể chịu đựng được: "Được rồi, phụ huynh trở lại, cô đưa em đến lớp."

Cô không hoan nghênh cậu Tiểu Dã này, không phân biệt đối xử đối với trẻ em nông thôn, chủ yếu là cảm thấy rằng quay phim sẽ ảnh hưởng đến việc học của học sinh trong lớp.

Ông Trương dặn Tô Dã vài câu rồi rời đi.

Tô Dã được cô Trần dẫn đến lớp 10A2, học sinh rất đơn thuần, còn chuẩn bị lễ đón, trên bảng đen viết:

Chào mừng bạn học mới – Tiểu Dã.

Lớp trưởng là một cô bé rất xinh đẹp, một nét đẹp khá lạ.

Thay mặt cho cả lớp, cô bé tặng quà cho Tiểu Dã, một hộp văn phòng phẩm đẹp và một cây bút.

"Xin chào! Bạn học Tô Dã, tôi là lớp trưởng Lãnh Mịch An, đại diện cho lớp 10A2, chào mừng cậu gia nhập đại gia đình đoàn kết hữu nghị này.”

Lãnh Mịch An cư xử rất đúng chủ nhà, ngay cả nụ cười cũng là nụ cười trên sân khấu.

Xem ra, cô là một thành viên cốt cán trong văn nghệ...

Tiểu Dã nhận được món quà, nói: "Cảm ơn bạn cùng lớp, Mặt Lạnh, cũng cảm ơn tất cả mọi người, mình rất vui, tập thể lớp này vì sự xuất hiện của mình mà tỏa sáng. Nhân tiện, mình cũng mang quà cho các bạn."

Mặt Lạnh?

Bồng bềnh rực rỡ?

Dưới sân khấu truyền đến một tiếng cười lớn, hầu hết là các cậu con trai.

Lãnh Mịch An: "Tớ là Lãnh Mịch An, mịch trong tầm mịch (tìm kiếm), an trong an tĩnh."

Tiểu Dã lấy ra một túi bột giặt có thương hiệu từ túi xách của mình và đặt nó trên bục giảng:

"Đừng quan tâm đến những chi tiết này, bạn học Mặt Lạnh. Cậu là người đầu tiên chọn một món quà, coi như do cậu là người xinh đẹp nhất."

Dưới lớp, các cậu con trai ồn ào, các cô gái thì thầm bĩu môi.

Cô Trần đang đứng ở cửa cau mày, như thể cô đang nấu một nồi súp ngon nhưng để lọt một chút phân chuột.

Lãnh Mịch An vốn có chút tức giận, nhưng nghe đến câu cuối cùng, đột nhiên không kiềm chế được khóe miệng nhếch cao lên.

Hừ!

Đúng là một thằng ngốc!

Tô Dã lật túi bột giặt, đổ hàng chục sản phẩm thủ công mỹ nghệ bằng tre nhỏ lên bục giảng.

Tất cả đều là động vật nhỏ, có châu chấu, bướm, chuồn chuồn, ong mật, mèo con, ngựa, thỏ, v.v.

Đôi mắt to của Lãnh Mịch An, đều nhìn đến sửng sốt, thật xinh đẹp!

Tô Dã nói: "Bạn học Mặt Lạnh chọn trước đi, đây là do chính tay tớ và ông già làm."

Các bạn cùng lớp lần lượt duỗi cổ nhìn lại, mấy thứ này đâu chỉ là quá tinh xảo? Nó giống như thật.

Lãnh Mịch An chọn một con chuồn chuồn, hai cánh có thể cử động, trở về chỗ ngồi của mình.

Tô Dã lại để cho các bạn cùng lớp lần lượt đi lên chọn.

Cảnh tượng có chút hỗn loạn, cô Trần nhịn không được đi ra khống chế, đem lễ vật tùy ý chia ra, rồi bảo Tô Dã tự giới thiệu.

Tiểu Dã: "Xin chào tất cả các bạn, tớ là Tiểu Dã, các bạn có thể gọi tớ là Dã Dã."

Cô Trần: "Em tiếp tục."

Tiểu Dã: "Tớ rất vui vì các bạn có thể làm bạn cùng lớp với tớ, hy vọng các bạn cùng lớp có thể giúp tớ trong hai tuần tới trong cuộc sống học tập, có thể mời tớ ăn tối là tốt nhất, tớ có thể cho mượn bài tập về nhà cho bạn sao chép ..."

Cô Trần: "Được rồi! Em đi xuống đi."

Tiểu Dã: "Cô ..."

Cô Trần: "Xuống."

Tô Dã đeo cặp sách trên lưng, đi đến cuối bảng đen của lớp đứng.

Hắc! Diễn chương trình nha, cần gì phải chăm chỉ?

Vui vẻ là quan trọng nhất.

Tất nhiên là tôi hạnh phúc là quan trọng nhất, giáo viên không vui vẻ thì liên quan quái gì tới tôi!

Cô Trần: "Em đang làm gì? Tôi bảo em trở lại chỗ ngồi của mình."

Tô Dã: "Em biết ạ."

Lãnh Mịch An nhắc nhở: "Cô ơi, cô còn chưa bảo cậu ấy ngồi ở đâu."

Huyết áp của Cô Trần nhất thời tăng vọt, cắn răng nói: "Em! Ngồi ghế trống bên cạnh Lãnh Mịch An, thành thật cho tôi một chút."

Nói xong cô Trần rời đi, tiết này là tiết tập đọc.

Tô Dã đeo túi xách đi về phía Lãnh Mịch An, dọc đường đi, không ít nam sinh nhao nhao giơ ngón tay cái về phía hắn, còn có người khen hắn thật là trâu nha.

Tô Dã không quan tâm hơn thua, siêng đổ xúc xắc ắt thả được sáu.

"Bạn học Mặt Lạnh, làm phiền cho tớ vào một chút?"

Lãnh Mịch An ngồi ở chỗ ngồi bên ngoài, chỗ ngồi bên trong dựa vào tường là của Tô Dã.

"Tôi nói cho em, em là ngày tháng tư của thế gian; Tiếng cười thắp sáng bốn mặt gió, nhẹ nhàng nhảy múa trong ánh sáng của mùa xuân. Em là mây khói trong ngày đầu tháng tư..."

Lãnh Mịch An cố ý dựa vào bàn phía sau đọc sách, chặn chết đường đi của Tô Dã.

Lớp trưởng của lớp phải dạy những người mới hiểu các quy tắc, cho cậu ta biết, trong lớp học này cuối cùng ai đã quyết định.

Tô Dã lại nói một câu: "Bạn học Mặt Lạnh, làm phiền nhường chút."

Lãnh Mịch An vẫn đang đọc sách.

Các bạn cùng lớp xung quanh có biểu hiện khác nhau để xem náo nhiệt, cậu này dám chọc ghẹo cô gái lạnh lùng, xem cậu có kết thúc thế nào.

Tô Dã lại chờ đợi, đành phải lấy ra sách tiếng Anh, chuẩn bị đọc.

Các bạn cùng lớp có vẻ thất vọng.

Chỉ có thế à?

Sợ rồi?

Khóe miệng Lãnh Mịch An đọc thơ lại nhếch lên, đấu với ta? Hừ!

Tô Dã cầm sách giáo khoa tiếng Anh, xoay người, đặt mông ngồi trên đùi bạn học Lãnh Mịch An, đọc to:

"Hey kidney day ah Tem um Erx ah Dili Shears..."

Lãnh Mịch An như hóa đá: "Sau khi tuyết hóa mảnh vàng nhạt..."

Các bạn xung quanh xung quanh há hốc mồm ngạc nhiên, cậu bạn học mới này thật ghê nha!!!

Phó đạo diễn Trịnh Huân: "Má ơi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK