Bạn học Tiểu Minh ngẩng đầu ưỡn ngực, tự hào bước vào cổng trường.
Cậu học sinh bị bắt đọc quy định của trường báo cáo với hiệu trưởng rằng mình đã đọc xong.
Tô Dã: "Điều thứ mười một đọc bỏ sót mấy chữ.”
Hiệu trưởng Ngô: “Cchép mười lần quy tắc của trường, buổi chiều trước khi tan học giao cho văn phòng hiệu trưởng, vào.”
"Vâng."
Cậu học trò xui xẻ chuồn đi, nếu không phải Dã ca ở đây, khẳng định có thể lừa gạt được.
Nhưng, có thể mắng hiệu trưởng, không thể oán Dã ca, anh ấy là vì chúng ta có một tương lai tốt đẹp hơn!
"Xin chào thầy hiệu trưởng! Chào Dã ca!”
"Ừm."
"Ừm."
Hiệu trưởng Ngô vẫn đang chờ câu trả lời của Tô Dã.
Tô Dã nói: "Lão Ngô a, thầy không nói thật, em làm sao giúp thầy đây?”
Cuộc thi sáng tác và cuộc thi Olympic?
Nói nhảm gì thế!
Trong hai năm qua, Tô Dã đã đạt giải đủ cấp trường và giải vàng cấp tỉnh về sáng tác.
Mặc dù trường nghèo nhưng trường không thiếu cúp.
Hiệu trưởng xấu hổ xoa xoa tay, kéo Tô Dã sang một bên ấp úng nói:
"Vẫn là chuyện xây phòng vi máy..."
Rất nhiều trường học miền núi đã xây dựng phòng vi tính từ mười năm trước, có trường đã được đổi máy nhiều lần, đã sử dụng hệ thống WIN7, mà trường trung học cơ sở thị trấn Hội Long, ngay cả phòng vi tính của WIN95 cũng không có.
Thật sự là bởi vì... nghèo.
Ngay cả quán cà phê Internet duy nhất trong thị trấn cũng đang sử dụng màn hình CRT và WINXP.
Trong kỳ nghỉ hè, một số làng gây rối chặn xe tải than của mỏ than, Tô Dã để cho một số trưởng làng đàm phán với ông chủ than, thêm điều kiệnt:
Ông chủ tình nguyện tặng trường trung học một phòng vi tính 30 máy tính để đóng góp cho sự nghiệp giáo dục của quê hương.
Tất cả điều này là hoạt động bình thường.
Trường tiểu học dưới chân núi Tô Dã bọn họ, chính là mỏ than bỏ tiền ra sửa chữa, sân thể dục là do ông chủ nhà máy gạch sửa chữa.
Miễn là nhà máy của anh hoạt động tốt, cư dân gần đó sẽ tự động đến khuyến khích anh cho thấy tình yêu cộng đồng, đòi tiền, muốn than, muốn gạch, muốn công việc, nếu không sẽ chặn đường.
Mấy chục lão nhân trên 70 tuổi, mang theo lán tre nhỏ đuổi vịt, nằm ngang trên đường đất ăn uống ngủ, ở lại chính là mấy tháng.
Hỏi nhỏ, anh có sợ không?
Đến lúc đó, từng viên gạch, một khối than cũng đừng hòng vận chuyển ra ngoài, còn phải đi xin lỗi các lão nhân.
"Tiểu Dã à, ông già Lưu kia trốn không gặp thầy, khai giảng đã hơn một tháng, em nói xem, ngay cả gặp thầy còn chưa gặp lão ta, lấy cái gì xây phòng vi máy?"
Hiệu trưởng Ngô bắt đầu kể khổ.
Mỏ than của ông chủ Lưu ở trong khe núi của Tô Dã ở, vận chuyển than cũng không đi qua trấn, lão Ngô không quen biết ông ta.
Tô Dã lại cười lạnh nói: "Nói đi! Lần này thầy lại tăng bao nhiêu giá?”
Tôi không biết thầy sao?
Nếu không phải có Tô Dã giám sát, còn hàng này ngay cả hầm cầu dùng để sửa trường cũng còn muốn sửa thêm hầm cầu của tất cả giáo viên.
Hiệu trưởng Ngô ngượng ngùng cười, giơ một bàn tay ra.
Tô Dã: "Thầy thật là... 50 cái? Vậy mà thầy cũng xuống tay được? Một máy tính nhỏ hơn 10.000 đồng đó! Hơn 20 cái chính là 200.000, còn chưa tính bàn máy tính cùng các phụ kiện khác.”
Hiệu trưởng Ngô: "Đây không phải là vì rất nhiều giáo viên cũng muốn học vi tính sao? Dùng Tiểu Bá Vương học năm nét đánh chữ, thật chua xót mà..."
Tô Dã lắc đầu: "Ngày mai em báo lại thầy!”
Lão Ngô báo ra con số thực, nói: "40 máyi nha?”
Tô Dã đeo cặp sách đi vào cổng trường: "Cũng không phải tiền của em, thầy nói với em được cái xẻng.”
"35 máy?"
"......"
"31 máy, thầy tự mình tiêu tiền cá nhân, mua cho con thầy sắp vào đại học mua một cái máy tính, 2.000 đồng có thể không?"
Tô Dã đều bị chọc cười.
Người ta bỏ ra 10.000 đồng mua máy tính mới tới đây, sang tay 2.000 đồng bán cho ông, là đồ gì thế?
Suy nghĩ một chút, Tô Dã nói: "Đưa tên ông chủ Lưu và tên doanh nghiệp viết ra bên ngoài phòng vi tính. Dùng chữ đỏ!”
Hiệu trưởng Ngô sảng khoái nói: "Tốt quá! Không có vấn đề!”
Đãi ngộ của giáo viên miền núi quả thật không tốt, cho nên, khó tránh khỏi có người sẽ có chủ ý lệch lạc.
Lão Ngô cũng vậy, lại luôn chiếu cố các giáo viên khác, cũng không quá tham lam, cũng sẽ không độc chiếm, đây cũng là nguyên nhân ông bị tố cáo hoài nhưng mãi vẫn chưa rớt chức.
Tô Dã thoát khỏi sự dây dưa của hiệu trưởng Ngô, đi lên dãy phong giảng dạy, đi tới trước cửa lớp 10A1 nhìn thoáng qua.
Bên trong quần ma loạn vũ, so với chợ còn náo nhiệt hơn.
“Tô Dã tới rồi!”
"Dã ca, Dã ca..."
"Mau ngồi xuống đi."
"Suỵt..."
Trong nháy mắt, cả lớp lặng ngắt như tờ, mọi người ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đọc sách.
Tô Dã không vào phòng học, xoay người đi đến phòng làm việc của giáo viên khối lớp 10.
Tức chết mình mà, đám giáo viên này đang làm gì vậy? Trong lớp loạn thành như vậy cũng không ai quản? Có điểm nào để tiến tâm không? Còn muốn thi toàn huyện đạt giải nhất không?
"Tô Dã tới rồi?"
"Tiểu Dã từ thành phố lớn trở về rồi?"
"Giỡ hả?"
“Vừa rồi em và Ngô hiệu trưởng thì thầm gì thế?”
"Có phải lại có phúc lợi gì không?"
"Em vừa đến lớp và rất thất vọng. Cực kỳ thất vọng!”
Giáo viên chủ nhiệm Liễu lúng túng: "Ách... Cô sẽ dọn dẹp chúng.”
Tô Dã ngồi trên một cái ghế: "Không cần! Thành thật mà nói. Gần đây thành tích học tập của chúng ở các môn như thế nào?”
Trường trung học thị trấn, thái độ của các giáo viên cực kỳ phức tạp, một số buồn ngủ, một số một cái nhìn thoáng qua, một số chèo thuyền mài nước, giống như các nhân viên công sở khác.
Cô Liễu: "Thành tích các môn đều tốt, chính là tiếng Anh và lịch sử có giảm..."
Tô Dã: "Kết quả còn có chỗ sa sút sao? Vậy mà còn muốn thi đậu đứng nhất toàn huyện?”
Liễu lão sư: "Muốn chứ..."
Thầy giáo dạy tiếng Anh là người nghiêm túc, có trách nhiệm nhưng trình độ còn hạn chế, thầy cho biết: "Hai tuần qua, một số học sinh trong lớp học trốn học, bài tập về nhà cũng không nghiêm túc hoàn thành."”
Tô Dã: "Rất tốt! Cánh cứng cáp rồi mà! Thầy Triệu cho em danh sách.”
Sau đó, hắn nhìn về phía giáo viên lịch sử.
Cô Tăng lớn tuổi, quá tốt bụng, không thể chịu đựng được việc bán tụi nhỏ, nói: "Có lẽ cô giảng dạy không tốt." ”
Tô Dã: "Vậy lão nhân gia ngài uống trà, em giúp cô giảng bài. ”
Cô Tăng vui vẻ: "Cũng được, cũng được. ”
Tô Dã đứng lên, nói với giáo viên tiếng Anh: "Thầy Triệu, bắt đầu từ hôm nay, tất cả các tiết học buổi sáng đều là tiếng Anh. Đi thôi! Đưa đám nhọc ra sân chơi để đọc sách, tất cả đều hét lên cho em! Âm thanh nào nhỏ, tên đó phải đi vòng tròn!”
Lão Triệu vốn là một giáo viên chăm chỉ, lập tức cầm lấy sách giáo khoa, đi theo Tô Dã đi huấn luyện học sinh.
Cô Liễu từ trong túi lấy ra trứng gà vừa giấu ra, lột ra: "Tô Dã trở về là quản tốt rồi, nửa tháng nay, cô mệt chết.”
Vị này là người lười biếng quen rồi, trước khi có Tô Dã, lớp cô dạy đều đứng hạng bét trong trường.
Thầy Tăng già nua nói: "Tiểu Liễu à, nhìn trạng thái này của Tô Dã, lớp cô năm sau sợ là thi đứng nhất toàn huyện! Cô cũng phải làm việc chăm chỉ.”
Cô Liễu: "Này ~ Tôi không chậm trễ là được rồi. ”
Tô Dã ở trường cũ của mình, so với ở Thâm Xuyên Dã thì bá đạo hơn nhiều!
Trong suốt hai năm này, cả lớp đều bị hắn huấn luyện phục tùng ngoan ngoãn, các lớp khác thấy cậu cũng phải đứng thẳng gọi Dã ca.
Thuận Dã hưng thịnh, nghịch Dã tiêu vong!
Hiệu trưởng Ngô cũng không ngoại lệ, mặc dù tố cáo không đạt hiệu quả, nhưng một năm, Tô Dã tố cáo ông năm, sáu lần vẫn có chút không chịu nổi, tiền thưởng cũng đặc biệt bị trừ sạch.
Khi đến huyện họp, các hiệu trưởng khác lại càng không ít lần chê cười ông, lão Ngô cậu dạy một học sinh giỏi a! Có cậu học sinh đại hiếu thảo!