"Mặt Lạnh, mau đến nếm thử hương vị thế nào?"
Tô Dã nhanh nhẹn múc một chén súp, đưa cho Lãnh Mịch An.
Súp chim bồ câu nóng hổi, trôi nổi với một vài củ hành tây, một mùi hương mạnh mẽ tràn ngập.
Lãnh Mịch An cực kỳ xấu hổ, cắn môi không nhúc nhích.
Tô Dã nhìn về phía dì Triệu: "Hay là, dì nếm thử trước?"
Dì Triệu trừng mắt nhìn con gái mình, nói: "Không được Tiểu Dã. Dì không có phước lành tốt như vậy! Hay là cho Mặt Lạnh uống đi."
Dì Triệu nhấn mạnh nai chữ “Mặt Lạnh”.
Lỗ tai Lãnh Mịch An đều đỏ lên: "Cậu mau đi... Phiền chết rồi!"
Tô Dã: "Vậy tớ đút cậu uống nha."
Lãnh Mịch An giật nảy mình, vội vàng tự mình tiếp nhận súp, cũng không dám uống, ánh mắt nhìn mẹ sắp tức giận.
Dì Triệu cau mày nhìn Tô Dã, tiểu tử này da mặt sao lại dày như vậy?
Hay làm hung đi đuổi nó đi?
Tô Dã nói: "An An, cậu ăn nhanh để tranh thủ khi còn nóng, rồi tớ đi, bây giờ là giờ ăn, nếu cậu không ăn, cậu lại phải giữ tớ lại mời ăn cơm trưa. Thật ngại quá, con người tớ rất nhút nhát..."
Dì Triệu tức giận, cười: "A! Vậy ăn cơm rồi đi thôi."
Tô Dã: "Cũng được! Dì muốn ăn gì? Cháu sẽ nấu cho dì! Nghe giọng, dì không phải là người bản địa Thâm Quyến, dì thích khẩu vị nào? Mùi cá có thể không? Wow! Dì, thịt kho tàu này hầm rất thơm, béo mà không ngấy màu hồng hào, dì có phải là đầu bếp làm tiệc cho quốc gia không..."
Nói xong, Tô Dã liền chui vào phòng bếp.
Dì Triệu trợn cả mắt lên, sửng sốt một lúc lâu trước khi mới hỏi con gái: "Chuyện gì đã xảy ra với nó?"
Lãnh Mịch An cầm súp, cúi đầu: "Chính là chuyện như vậy a, không cần mặt mũi, mỗi ngày ở trường đều ăn cơm của con, không nghĩ tới, còn đến nhà mình..."
Dì Triệu chống nạnh: "Con lợn rừng nhỏ này... làm sao đối phó?"
Mặt Lãnh Mịch An càng đỏ hơn, cô hiểu lợn rừng ủi cải trắng: "Mẹ không nên nhắc đến chuyện ăn cơm, hắn giỏi nhất là lựa thế trèo lên..."
Dì Triệu: "Mẹ không thể làm mặt lạnh đuổi người, chờ cha con trở về đánh chết nó."
Lãnh Mịch An: "Dạ..."
Sau đó, cô húp súp.
"Có ngon không?"
"Ngon, mẹ nếm thử không?"
"Không nếm."
"Sụp xoạt..."
"Ngửi rất thơm, chắc chắn không phải do nó tự làm, nó còn là một cậu bé làm sao nấu được súp? Mẹ kiểm tra một chút. Sụp xoạt ~ ừm, rất ngon."
Dì Triệu gật đầu tán thưởng, ôi má ơi, thật thơm.
Lãnh Mịch An: "Vậy... Con đi lấy chén cho mẹ?"
Tô Dã ló đầu ra: "Chén đang đến! Ngồi yên, có việc gì đó dặn dò một tiếng là được, làm sao có thể để cho cậu tự mình cầm chén chứ? Dì ơi, cho dì ít thịt chim bồ câu, rất mềm."
"Ah... Cám ơn rồi."
Dì Triệu cũng đỏ mặt, nhận được một chén súp, một chút bối rối.
Tô Dã trở lại nhà bếp bận rộn, bên trong truyền đến âm thanh thái rau, nghe có vẻ... tiếng dao khá trơn tru.
Lãnh Mịch An cụng chén với mẹ: "Cạn chén mẹ, không sợ, chờ ba trở về đánh chết hắn là được rồi."
Dì Triệu: "Rột rột ~ Ha! Khó chơi thật."
Lãnh Mịch An: "May mắn thay, sau tuần tới, cậu ấy trở về nông thôn, nghe nói nhà cậu ấy rất nghèo."
Cô đoán Tô Dã có ai đứng phía sau, nhưng không thể nói cho mẹ mình biết.
Bên trong truyền đến tiếng xào rau.
Hai mẹ con ngồi trên ghế sofa uống súp, cảm thấy một chút kỳ quái, làm sao... đang nấu thật hả?
Tại thời điểm này, cha của Lãnh Mịch An trở lại, ông là giám đốc điều hành của một doanh nghiệp, thích câu cá, ngay cả khi trời mưa. Ông là sinh viên một trường đại học nổi tiếng, không thể chơi với các đồng nghiệp có nền tảng.
"An An, con xem, hôm nay bố câu được rất nhiều cá."
Ông Lãnh cởi áo mưa ra, khoe khoang mang thùng tới, một con cá nhỏ, lớn nhất không quá rộng hai ngón tay.
Lãnh Mịch An ngơ ra, có lệ nói: "Oa, thật lợi hại a."
Ông Lãnh: "Ế? Thơm quá, vợ anh xào món gì vậy? Không đúng, em đang uống súp ở đây, vậy ai đang xào rau?"
"Là cháu! Tô Dã, bạn học cùng bàn của Lãnh Mịch An dũng cảm, thông minh. Oa, chú thật đẹp trai nha, trách không được An An đẹp như vậy! Chú câu được nhiều cá như vậy à? Làm thế nào để chú làm được điều đó? Ngài chính là cao thủ trong truyền thuyết đúng không?"
Tô Dã đeo tạp dề, cầm một đĩa thịt băm hương cá đi ra, đặt lên bàn ăn, đến xem cá.
Ông Lãnh: "Cậu là bạn học An An? Có ánh mắt, chú giỏi nhất là câu cá!"
Tô Dã nói: "Chú ơi, trưa nay có ăn cá không ạ?"
Ông Lãnh: "Đương nhiên là ăn, An An đến giúp ba giết cá."
Tô Dã tranh giành xách thùng nước vào phòng bếp: "Không cần An An giúp đỡ, cháu giết cá nhanh, làm sao có thể để An An giết cá đây? Cô ấy sẽ sợ hãi, và dính mùi tanh trên tay rất khó rửa sạch."
Ông Lãnh đi theo vào phòng bếp: "Đúng đúng đúng... A, thủ pháp của thanh niên rất thành thạo, ở nhà cháu biết nấu cơm?"
Tô Dã: "Tất nhiên! Cha cháu đã dạy cháu từ khi còn nhỏ, giặt ủi và nấu ăn nên được thực hiện bởi người đàn ông, con gái chỉ cần chịu trách nhiệm về vẻ đẹp như hoa. Vì vậy, trong nhà cháu là tất cả cha cháu giặt ủi và nấu ăn."
Ông Lãnh: "Mẹ cháu thật có phúc."
Tô Dã: "Cháu không có mẹ."
Ông Lãnh: "..."
Vậy, cậu nói cái búa làm gì!
Một lát sau, ông Lãnh gặm chân chim bồ câu trên ghế sofa:
"Ừm, thật mềm nha, Tiểu Dã đứa nhỏ này không tệ, vừa siêng năng miệng vừa ngọt, còn có một tay nấu ăn giỏi. Bà xã, anh vừa nhìn vào nhà bếp, kỹ năng cầm dao chẳng khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp."
Biểu tình của dì Triệu dần dần lạnh như băng.
Ông Lãnh không hề biết gì, tiếp: "Vẫn là đứa nhỏ nhà nghèo đi ra có thể làm, có năng lực, không giống như cậu, không chăm chỉ và không phân biệt bất cứ điều gì..."
Lãnh Mịch An lặng lẽ đá cha nàng một cái, sống không tốt sao?
Ông Lãnh nghi hoặc: "Làm gì?"
Dì Triệu cười nhìn Lãnh Mịch An: "Mẹ không bằng con!"
Lãnh Mịch An sởn gai ốc.
Ông Lãnh: "Đúng thế, em sao có thể so với An An nhà ta? An An nhà ta..."
Lãnh Mịch An: "Nói ít hơn hai câu đi, ông Lãnh! Con xin bố."
Lão Lạnh nhai xương: "Này, em nói em làm sao có thể sinh ra một nữ nhi xinh đẹp như An An? Còn không phải do anh, mọi người đều nói con gái giống cha!"
Dì Triệu cười lạnh: "Lần trước tiền riêng trong bình hoa..."
Ông Lãnh nhất thời giật mình.
"Sườn chua ngọt, sườn dấm, khoai tây sợi giấm, còn lại món ăn cuối cùng, cá nướng. An An, đỡ dì ngồi xuống ăn cơm, chú ơi, chú lấy giúp cháu chén được không ạ?"
Tô Dã rất đúng lúc cầm hai mâm thức ăn đi ra.
Ông Lãnh trán toát mồ hôi, cảm kích hướng Tô Dã nháy mắt, chạy trốn lấy chén đũa.
Sau bữa ăn, ông Lãnh và Tô Dã rửa chén, sau đó uống trà, trò chuyện về một số điều thú vị, chẳng hạn như cơ học lượng tử, máy khắc laser, phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển, kính viễn vọng vô tuyến, v.v.
03 giờ chiều, Tô Dã cáo từ.
Dì Triệu định nói "Rảnh rỗi lại tới” rồi sửng sốt nuốt trở lại, thiếu chút nữa họa từ miệng ra.
Ông Lãnh tự mình đưa Tô Dã đến cửa, nói: "Trên đường Tiểu Dã cẩn thận, An An, con tiễn bạn học."
Tô Dã lập tức tiếp lời: "Vậy thì cảm ơn lớp trưởng quá nhiều, khu của nhà mình quá lớn, làm cháu sắp ngất xỉu. Lớp trưởng không dẫn đường, cháu sợ là tối nay cũng không ra được, đành phải quay lại."
Dì Triệuo không muốn con gái mình đi, nhưng nghe bốn từ "phải quay trở lại", ngay lập tức không dám nói.
Lãnh Mịch An đỏ mặt đổi giày ra ngoài.
Tô Dã ấn thang máy: "Tạm biệt chú! Cảm ơn mọi người đã tiếp đón!"
Lão Lãnh cười rất vui vẻ: "Lần sau hai chúng ta nói chuyện về lớp phủ máy bay chiến đấu tàng hình..."
Rầm.
Dì Triệu kéo cửa lại: “Ông ngốc ơi, heo rừng đã tới cửa, mà còn giống như kẻ ngốc."
Ông Lãnh: "Lợn rừng nào?"
Dì Triệu phớt lờ chồng, tự mình đi ra ban công nhìn xuống dưới, chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy con gái đuổi theo Tô Dã chạy ra, cười đến tầng 10 cũng có thể nghe được.
Ôi tim tôi!
Dì Triệu sắc mặt tái mét, An An cũng không phải là cô gái thích cười, bình thường đều trong trẻo lạnh lùng, nào giống như bây giờ?