Thôn trưởng có chút kiêu ngạo, một cô gái ngây ngô trẻ tuổi, lão tử mang tới đây cho ngươi, dựa vào cái gì không thể nhìn?
Tô Dã: "Nhân tiện đóng cửa lại, cảm ơn bác."
Trưởng thôn tức giận đến dựng râu, cố ý đá cửa trúc viện ra, đi ra xa còn nhớ mãi quay đầu nhìn lại. Cô gái xinh đẹp đó, nếu kéo vào đầu rừng để chơi đùa thì...
Đoạn này là đương nhiên đã được cắt, và cũng cắt đoạn này:
Tô Dã chào hỏi nhân viên xong, lại chạy tới hỏi Lâm Tuyết Nhi: "Chị ơi, chị thích đàn ông khí chất u sầu, tác phong ngoan cường, bất khuất, hơn nữa tài hoa giàu tình thương người không? Em có thể giới thiệu cho chị."
Lâm Tuyết Nhi choáng váng: "Hả? Ai?"
Tô Dã chỉ vào bên cạnh người cha "bại liệt" nói: "Ông già em, bốn mươi tuổi, đến nay vẫn chưa lập gia đình. Nếu chị quan tâm, em sẽ gọi chị là mẹ ngay bây giờ."
Lâm Tuyết Nhi tê dại, không biết nói gì...
Nụ cười của Tô lão hán dần dần biến thái, con trai thật sự hiếu thuận!
Các nhà quay phim cười, hình ảnh run rẩy hơi nghiêm trọng, may mắn thay tất cả đã được cắt.
Tô Dã: "Chị có thể gọi ba em là chú."
Lâm Tuyết Nhi: "Gọi là chú gì?"
Tô Dã: "Tên của cha em là Tô Thụ, cây của cây lớn."
Lâm Tuyết Nhi: "Uh, tên hay, nhưng bây giờ chị đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tạm thời không xem xét các vấn đề cá nhân. . .
Tô Dã: "Vâng, em thực sự hối tiếc cho chị."
Lâm Tuyết Nhi xua tay liên tục: "Khụ khụ. . . Chúng ta hãy bắt đầu ghi hình chương trình."
Cuối cùng, Tô Dã thành thật ngồi trên băng ghế dự bị nhỏ để trả lời phỏng vấn, hai mắt trống rỗng.
À. . Có vẻ như nói chuyện bừa bãi một lần nữa, chế độ chờ không đáng tin cậy ah.
Sau khi xuyên không, để lưu trữ các tác phẩm văn học và nghệ thuật của kiếp trước, Tô Dã đã xây dựng một tháp tư duy trong tâm trí của mình, mỗi ngày mất rất nhiều năng lượng để duy trì. Vì vậy, trong cuộc sống hàng ngày, cậu có ba chế độ, chế độ chờ, chế độ nghiêm túc và chế độ bạo loạn.
Chương trình ghi lại nửa tháng, phí thông báo là 30.000 nhân dân tệ.
Cuộc phỏng vấn hoàn thành sẽ trả trước 10.000 đồng phí thông báo, ghi lại chương trình và trả thêm 20.000 nhân dân tệ còn lại, ngoài ra còn có phần thưởng.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi cuối cùng cũng có cơ hội nhìn kỹ nhân vật chính nông thôn của chương trình.
Tô Dã này dáng người hơi gầy, mặc áo sơ mi trắng cũ kỹ nhưng sạch sẽ, làn da hơi thô ráp nhưng ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt toát ra một tia lười biếng khiến nữ hài tử bất ngờ không kịp đề phòng, hắn cười vô cùng thuần khiết, trong mắt phảng phất như có một mảnh tinh không.
Trái tim nhỏ bé của Lâm Tuyết Nhi nhảy lên hai cái, đỏ mặt quên đặt câu hỏi.
Tô Dã nói: “Em xin lỗi vì mình quá đẹp trai. Tất cả là lỗi của em. Khuyên chị không nên lấy ngoại hình để đánh giá con người, da đẹp thì đều giống nhau, còn tâm hồn thú vị trong ngàn người chỉ có một. Nói ra thật xấu hổ, em chẳng qua là cả hai đều có mà thôi."
"Phụt. "
Lâm Tuyết Nhi cười, rốt cục phục hồi tinh thần lại, có chút cảm tạ Tô Dã.
Cuộc phỏng vấn bắt đầu, Lâm Tuyết Nhi đặt câu hỏi theo thẻ câu hỏi, coi như là trong quy củ bình thường, chỉ là câu trả lời của Tô Dã thường khiến cô khó có thể nhịn được cười.
Ví dụ:
"Xin hỏi lý tưởng của em là gì?"
"Bảo vệ hòa bình thế giới!"
"Ah, điều này. .
"Tỷ tỷ, sao chị thất thần? Em nhìn vào thẻ câu hỏi, um. Em có cảm thấy tự ti về kinh nghiệm sống và môi trường trưởng thành của mình không? Hừ! Trình độ biên kịch có hạn, em có một người cha đẹp trai, phóng khoáng và đa tài như vậy, làm thế nào có thể không hạnh phúc? Sống ở thành phố mỗi ngày đều học thêm, không có thời thơ ấu còn thi đậu số 1, vậy sao phải tự ti chứ?"
Không chỉ Có Lâm Tuyết Nhi choáng váng, các quay phim và nhân viên cũng ngây ngốc, chưa bao giờ gặp phải nhân vật chính nông thôn trâu bò như vậy.
Màn hình bình luận:
"Mẹ kiếp! Đây là cao thủ!"
"Gọi mẹ ngay tại chỗ?"
“Đại hiếu tử!”
"Tôi có dự cảm, Tô Dã này sẽ bùng nổ!"
"Xin lỗi vì em quá đẹp trai."
"Bảo vệ hòa bình thế giới? Cái quỷ gì!"
"Tôi yêu Tô Dã quá, cảm giác cậu ấy có thể miểu sát tất cả nhân vật chính trước đó."
Từng Là Biển Cả, thưởng cho Tô Dã 1 tên lửa: vì thế giới, san bằng hạt nhân!
"Đây là khởi đầu của tên lửa?"
"Một ngàn tệ!"
Lâm Tuyết Nhi đang muốn lấy lại thẻ hỏi, một người đàn ông nông thôn chạy vào sân với điếu thuốc trên miệng, lo lắng nói:
"Dã Dã! Nhà ta sắp sinh rồi!"
Tô Dã lập tức đứng lên, ngưng trọng nói: "Lão Ngũ, ông già cháu đi không được, cháu giúp nhà chú đỡ đẻ."
Người đàn ông chắp tay: "Cảm ơn cháu rất nhiều, cảm ơn...”
Tô Dã lấy bật lửa, châm điếu thuốc cho ông già, trở về nhà ôm lấy một cái hộp gỗ rời đi, căn bản không quan tâm đến nhóm làm chương trình.
Nhóm chương trình tất nhiên chạy theo, nổi lên một chút hứng thú.
Lâm Tuyết Nhi đuổi theo Tô Dã: "Em còn có thể đỡ đẻ?"
Tô Dã: "Đương nhiên, ông già của em dạy."
"Tại sao không đưa đến bệnh viện? Trong trường hợp có chuyện gì xảy ra... Em vẫn còn là một đứa trẻ...”
"Có em ở đây, không thể xảy ra vấn đề!"
"Vậy vạn nhất thì sao?"
"Chị hoàn toàn không biết gì về thực lực."
"Hả?"
Lão Ngũ chê Lâm Tuyết Nhi dong dài: "Đừng nhiều lời, chết một hai con cũng được, bảo vệ heo nái và đại đa số heo con là được rồi."
Lâm Tuyết Nhi: "Dạ. Đỡ đẻ cho heo à?"
Tô Dã: "Chứ chị nghĩ gì? Chậc chậc, vẫn là sinh viên đại học...”
Lâm Tuyết Nhi: "...”
Cái này mà vẫn còn quay à?
Phó đạo diễn đi theo quyết đoán gật đầu, đôi mắt tỏa sáng, anh ta có một dự cảm, lần này sẽ vượt khỏi giới hạn. Anh không có ánh mắt như mấy người cấp dưới!
Mọi người đến nhà lão Ngũ, chó sủa điên cuồng với nhóm làm chương trình, vợ lão Ngũ nôn nóng đến độ sắp chết.
Tô Dã một cước đá bay chó, nói với lão Ngũ: “Heo nái thường đẻ vào ban đêm, nhưng ban ngày ... rất có thể sẽ khó đẻ. Chú phải chuẩn bị tâm lý.”
Lão Ngũ sợ hãi: "Vậy, thì... làm sao giờ? Thân thể Tú Liên luôn luôn rất khỏe mạnh, vậy mà khó sinh?"
Tô Dã đi về phía chuồng lợn: "Đừng vội, cháu kiểm tra trước."
Dứt lời, Tô Dã xoay người nhảy vào chuồng heo, nằm nghiêng bên cạnh con heo tên Tú Liên nghe âm thanh.
Lão Ngũ lo lắng đi vòng quanh chuồng lợn.
Tô Dã đứng dậy nói: "Hiện tại chưa khó sinh, lão Ngũ, chú đi lấy một cái khăn sạch, nước ối đã vỡ...”
Các nhà quay phim bao quanh chuồng lợn, với bốn ống kính quay.
Chẳng bao lâu, con lợn con đầu tiên được sinh ra.
Tô Dã kéo dây rốn từ bụng heo con ra bốn, năm cm, hai tay nâng heo con lên, nhận lấy khăn mặt lão Ngũ đưa tới, lau khô chất nhầy trên người heo con, tránh cho heo con mất nhiệt cảm lạnh.
Lâm Tuyết Nhi che mặt, nhìn trộm từ kẽ ngón tay, nói: "Tô Dã, nhóm làm chương trình có kéo."
Tô Dã: "Dùng kéo cắt rốn dễ bị mất máu quá nhiều."
Dứt lời, Tô Dã lại lấy rượu i-ốt ra khỏi hộp gỗ, bôi lên cuối rốn gãy để khử trùng, tiện thể dùng ống tiêm tiêm hai ml nước kali permanganat cho lợn con, ngăn ngừa tiêu chảy ở lợn con.
Trang bị và kỹ thuật đều là của cha hắn, Tô Thụ, Tô Dã bình thường không ít lần đi theo ông già đi làm.
Màn hình tại thời điểm này, nổ tung.
"Thật trâu bò (âm thanh vỡ òa)~"
"Nhân vật chính tao nhã nhất trong các số của Nhật ký Biến hình!"
" Người cũng như tên, đủ dã!"
"Con nhà tôi 14 tuổi còn đái dầm đấy."
"Bà đỡ đẹp trai nhất."
"Tiểu Dã chúng ta là nam, phải gọi là ổn ca (thanh viên vững vàng)!"
“Danh hiệu Ổn ca này, thật xứng!”
“Ổn ca hùng khởi!”
“Tú Liên cố lên nha!”
Anh Trai Bối Rối, tặng cho Tô Dã 1 du thuyền: Đa tài, thưởng thức!
Chôn Cất Tình Yêu – biểu tượng cảm xúc khóc 2 dòng, tặng cho Tô Dã 3 du thuyền: Niềm tự hào của cậu, cậu không được phép khóc nếu thất bại. Phải chiến thắng!
Chôn Cất Tình Yêu – biểu tượng không kiềm chế được , thưởng cho Tô Dã 1 tên lửa: Cậu là đường của tôi, ngọt ngào đến ưu thương!