Có một con sông nhỏ chảy qua bên ngoài cư xá.
Lãnh Mịch An đưa Tô Dã ra khỏi cửa lớn cư xá, đã cười đến sắp hụt hơi, cô dừng bước, nói: "Được rồi, cậu tự mình qua cầu đi.”
Tô Dã nói: "Ra ngoài thì cũng ra rồi, đi nhiều hơn nữa thôi, trong sách nói trong kỳ nghỉ thích hợp hoạt động thích hợp đối với thân thể tốt.”
Lãnh Mịch An mặt nóng bỏng: "Không được nói a!”
"Nào, đến đây, không có nữ bồ tát chỉ dẫn, tiểu sinh sẽ lạc đường."
"Làm sao cậu tìm được nhà tớ?"
"A Bưu nói cho tớ biết."
“Đến không bị lạc, trở về lại bị lạc?
"Thẻ xe buýt của tớ bị mất, nữ Bồ Tát đi giúp tôi quẹt thẻ một chút."
“Gạt người!”
"Là thật, cậu xem."
Tô Dã từ trong túi lấy ra thẻ xe buýt, ném xuống sông.
Lãnh Mịch An sợ ngây người: "Cậu... cậu là heo hả? Con heo! Heo rừng nhỏ!”
Tô Dã cười: "Này! Nữ Bồ Tát gọi tớ là gì?”
Lãnh Mịch An tức giận đến dậm chân: "Heo! Con heo!”
Tô Dã: "Này, tôi đang ở đây.”
"Cậu..."
"Bắp cải? Đồ ăn? Tiểu bạch? Tiểu..."
Trái tim nhỏ bé của Lãnh Mịch An nhất thời nhảy loạn xạ, giống như một con nai sừng tấm ngốc nghếch có sừng trên đầu húc vào đó.
Tín hiệu lạ chống lại...
Tô Dã nhìn thẳng lãnh Mịch An, thấy vậy Lãnh Mịch An Tâm hoảng hốt.
Mình phải làm gì đây?
Chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu.
Lãnh Mịch An ra vẻ trấn định, móc túi ra, không mang theo thẻ xe buýt, nhưng có tiền, cũng không dám trực tiếp đưa, ngộ nhỡ đầu heo này cũng ném tiền xuống sông thì làm sao bây giờ?
Cô né tránh ánh mắt tô dã, đi về phía trước: "Không được đặt biệt danh cho tớ.”
Tô Dã: "Vâng, chị bắp cải trắng.”
Lãnh Mịch An muốn tức giận, nhưng há miệng: "Phụt ha ha ha... Con heo!”
Không có người trong nhóm làm chướng trình vướng tay vướng chân, Tô Dã hoàn toàn phóng thích bản thân, chiêu thức thủ đoạn sắc bén độc ác.
Lãnh Mịch An thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao lại biến thành như vậy.
Lúc đến thì rất nhanh, nhưng chưa thể trở lại!
Một tiếng sau.
Lãnh Mịch An và Tô Dã ở quán trà sữa, gặp Trương Minh Hiên lần trước muốn hẹn hò cô, cũng chính là nam MC kia.
Cái gì? Bắp cải muốn về nhà?
Không có cửa!
Trà sữa đương nhiên là bắp cải mời heo rừng uống, dù sao heo cũng không có tiền.
Tại sao nữ thần lại đi với tên đó?
Trương Minh Hiên muốn tới chào hỏi, nhưng lại kiêng kỵ Tô Dã, lần trước bị đuổi theo phun ba phòng học, trong lòng còn sợ hãi.
Tốt nhất là Lãnh Mịch An chủ động chào hỏi, vậy thì rất hoàn mỹ.
Mang theo sự dâm đãng như vậy, Trương Minh Hiên mở ra tác phẩm nổi tiếng "Kinh Cức Điểu" mình vừa mua, vờ như bị mê hoặc.
Lãnh Mịch An Ái đọc sách, nàng nhất định sẽ tò mò đây là sách hay gì, ừm, không hổ là mình...
Tô Dã đột nhiên mở miệng: "Này? Đừng giả vờ đọc sách, anh còn đuổi theo An An nhà tôi hay không? Thấy người ta không biết chào hỏi sao? Không lịch sự. Còn giả bộ, sách mà còn đọc lộn ngược.”
Trương Minh Hiên lập tức lật lên trang bìa xác nhận: "Không có!”
Sau đó, tai gã đỏ lên, lần này giấu đầu lòi đuôi.
Lãnh Mịch An: "Hức..."
Tô Dã: "Anh đã hoàn thành bài tập về nhà chưa? Bài văn có thể chép hết rồi hả? Sao lại vắt đầu đọc sách ngoại khóa!”
Trương Minh Hiên nói, "Cậu muốn quản? Tôi đang xem vào một cuốn sách nổi tiếng thế giới!”
Tô Dã: "Chó má nổi tiếng, đây là sách “Cuốn theo chiều gió" của người Úc? "Cuốn" tính đã là gì đâu, "Hồng Lâu Mộng" đã đọc chưa? Bài thơ bên trong có thể đọc được không? "Văn Tâm Điêu Long" có xem chưa? "Hoài Nam Tử" có từng lật qua? "Chiến quốc sách" đã bao giờ biết qua chưa? Chỉ cần một quyển "Con chim gai " cũng xứng với danh tác? Người nghiêm túc mà đọc văn học dịch? Nếu có khả năng, anh có thể đọc bản tiếng Anh!”
Trương Minh Hiên: "..."
Tô Dã: "Co muốn đọc thì đọc kiệt tác của chính chúng ta! Phát huy văn hóa truyền thống, kế thừa tinh thần phong cách quốc gia, là sứ mệnh thiên phú của thế hệ trẻ chúng ta! Thế giới đang trải qua một sự thay đổi lớn chưa từng xảy ra trong một thế kỷ qua. Thế nhưng anh lại còn sính ngoại quên nguồn quên gốc, tôi xấu hổ làm bạn với anh, về sau đừng nói anh cùng tôi đọc sách ở cùng một trường học, tôi gánh không nổi anh! Tôi ngay cả Đại học Bắc Kinh cũng không đi, chính là muốn giám sát loại đồng lứa như các anh đuổi kịp bước chân của tôi!”
Trương Minh Hiên: "Cậu bị bệnh thần kinh đúng không? Còn Đại học Bắc Kinh... Tôi đọc cuốn sách gì liên quan quái gì đến cậu!”
Cửa hàng trà sữa không có nhiều người, nhưng đều kinh ngạc nhìn qua, ông chủ đều chuẩn bị can thiệp điều chỉnh.
Tô Dã tiến lại sát Lãnh Mịch An, nói: "Tôi vừa nói đều là nhảm nhí, chỉ là muốn nói cho anh biết, bắp cải này là của tôi.”
Mẹ kiếp!
Ông chủ quán choáng váng.
Trương Minh Hiên nổi giận từ trong lòng, lập tức liền mừng như điên.
Tên này nôn nóng, hắn xúc phạm đến Lãnh Mịch An rồi!
Tên này xong đời rồi!
Trước mặt nhiều người như vậy, hắn nói Lãnh Mịch An là bắp cải của hắn, ha ha, ngu xuẩn...
Với sự hiểu biết của Trương Minh Hiên về Lãnh Mịch An, tuyệt giao là nhẹ, chỉ sợ sẽ tát vào mặt!
Thật mong chờ!
Tuy nhiên,.
Nhưng...
Lãnh Mịch An chỉ đanh nhẹ Tô Dã một cái, đỏ mặt cúi đầu, thẹn thùng như một đóa hoa sen e ấp trước gió mát: "Không được nói lung tung!”
Cô ấy không phản bác à?
Cô ấy không từ chối à?
Cô ấy thậm chí còn không chạy đi.
Trương Minh Hiên vỡ ra, nữ thần trong mộng của ta a, sao cậu có thể như vậy? Sao cậu có thể làm thế?
Không!!!
Tuyết bay lất phất và gió bắc mịt mù, thế giới rộng lớn...
Sự sụp đổ xảy ra!
"Đi thôi! Đồ ăn, chúng ta đi dạo quanh hiệu sách, mua một số tác phẩm cổ điển nổi tiếng vun đắp tình cảm!”
Tô Dã đứng dậy đi ra khỏi quán trà sữa.
Lãnh Mịch An đỏ mặt theo sau.
Trương Minh Hiên đã hóa đá, không nhúc nhích, toàn bộ thế giới của gã đang dùng tốc độ ánh sáng sụp đổ.
Trên thực tế, Tô Dã căn bản không dẫn Lãnh Mịch An đến hiệu sách, rẽ qua góc đường liền đi chụp ảnh chân dung lấy nhanh, liên tiếp chụp mấy tấm.
Sáu giờ, Tô Dã rốt cục lên xe buýt.
Lãnh Mịch An đưa tiền lẻ cho hắn, Tô Dã cự tuyệt và lấy thẻ xe buýt ra.
Tô Dã cười rạng rỡ: "Tớ ném cái vỏ thẻ.”
Lãnh Mịch An: "Kẻ lừa đảo!”
Tô Dã xuyên qua cửa sổ xe hướng Lãnh Mịch An phất tay: "Nói lừa cậu cả đời liền lừa cậu một cái chăn! Tiểu sinh chính là như vậy nói ra tất tiện!”
Lãnh Mịch An bĩu môi: "Không bao giờ tin tưởng cậu nữa! Hừ!”
Cô tức giận về nhà, mới phát hiện là trời đã tối và đèn đã sáng.
Ở nhà, thức ăn đã lên bàn, cha mẹ đang chờ cô.
Nguy rồi...
Lãnh Mịch An lo lắng thấp thỏm, dán vào vách tường đi tới trước bàn, chột dạ ngồi xuống.
Dì Triệu nói: "A! Con còn biết quay về đấy? Uống súp chim bồ câu, cánh chim cứng rồi phải không? Công khai cùng trại đi ra ngoài hơn nửa ngày? Con có xấu hổ không? Hả? Bạn cùng lớp Mặt Lạnh!”
Ông Lãnh so với con gái còn sợt sệt hơn, không dám nói chuyện.
Lãnh Mịch An Mãn mặt đỏ bừng: "Con, con... Con thật sự là trở về ngay được... Ha... Com xin lỗi... Ha ha ha..."
Chợt nghĩ tới chuyện cười… mẹ mình sinh con!
Ôi, ôi!
Cười thì không còn sống được.
Dì Triệu tức điên rồi, cầm lông gà lên muốn thu thập Lãnh Mịch An.
Lãnh Mịch An nhanh tay liền lấy ra một hộp kem dưỡng tay mới mua:
"Mẹ vất vả rồi!"
Dì Triệu mềm lòng, cầm lấy kem dưỡng tay: "Coi như con còn có chút lương tâm.”
Lãnh Mịch An trong lòng thầm niệm:
Cách của heo rừng nhỏ hoạt động! Kem thoa tay giá 8 đồng có thể cứu mạng...
Bên kia, Tô Dã trở lại Trương gia, bàn với Trịnh Huân chuyện mở công ty.
Cậu không muốn nói, nhưng cậu muốn kiếm tiền.
"Gặp gỡ" và "Siêu sao loạn thế" sẽ mang lại cho cậu ta một khoản thu nhập không nhỏ, vừa vặn đem số tiền này đến hợp tác với Trịnh Huân kinh doanhn, kinh doanh gì?
Tất nhiên là làm một chương trình giải trính mới!
Tô Dã có lòng tin, "Nhà nấm" thần bí của hắn tuyệt đối có thể thông trị giới giải trí hiện tại.