Bà Trương có chút bối rối, lặng lẽ hỏi người đàn ông của mình: "Đây là nhà chúng ta phải không?"
Ỏng Trương: "Hình như vậy!"
Bà Trương nói: "Tiểu Dã, đây là nhà của chúng tôi."
Tô Dã cảm thấy nước đun sôi có chút nhạt nhẽo, lấy ra mấy viên thuốc bắc từ trong ba lô ném vào, lại múc một thìa mật ong vào khuấy, vẻ mặt chân thành tha thiết:
"Đúng vậy! Đây là nhà của cô chú! Vậy hai người khách sáo gì? Ngồi tự nhiên."
Bà Trương: "..."
Hai người ngơ ngác ngồi xuống.
Tô Dã nghiêm túc khuấy mật ong, năng lượng hàng ngày của mình không đủ, một mặt vì bảo trì tháp tư duy hàng ngày, một lý do khác là cơ thể hạ đường huyết.
Hắn không thích ăn đường, nhưng phải ăn đường, may mắn thay, Tô Dã có một người cha đa năng lúc nào cũng có thể kiếm đường cho hắn.
"Rột ~ rột -"
Một hơi...
Tô Dã không phải uống nước mật ong, mà là húp nước canh.
Bà Trương và ông Trương lẩm bẩm vài câu, nhìn nhân viên còn đang quay phim, quyết định tăng cường hiểu biết trước, ông Trương chuẩn bị hỏi tình hình của Tô Dã.
Tô Dã mở miệng trước: "Chú làm nghề gì?"
Ông Trương: "Hả? Chú có một công ty sửa chữa."
"Sửa chữa nhà ở?"
"Đúng."
"Điều đó thật tốt, còn cô?"
"Cô ấy ở nhà nuôi con."
"Ồ... Cô thật may mắn, trách không được trông trẻ như vậy, giống như hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi."
Bà Trương ban đầu là một chút thành kiến với đứa trẻ này, trông nó hơi kỳ lạ, tuy nhiên, bà đột nhiên từ bỏ thành kiến của mình, đứa trẻ này có một cái nhìn tốt.
Bà cười nói: "Đứa trẻ này miệng thật ngọt ngào, cô đã là phụ nữ lớn tuổi có chồng..."
Tô Dã lại nói thêm một câu: "Trước kia cô làm người mẫu hả? Cháu đã thấy người mẫu trên TV, rất giống với tính khí của cô."
Bà Trương nhất thời mặt mày hớn hở, liếc mắt nhìn chồng mình một cái: "Nào có, trước kia cô chỉ là nhân viên lễ tân của công ty thôi."
Tô Dã hiểu rồi, lễ tân công ty ngược dòng thành bà chủ.
Hắn tiếp: "Chú ơi, để chờ cháu, hai người vẫn chưa ăn phải không? Thật xấu hổ, cháu mời cô chú đi ăn, cha cháu có cho 500 đồng tiền tiêu vặt.”
Ông bà Trương nhất thời xấu hổ, đúng vậy, không chuẩn bị đồ ăn cho đứa nhỏ, hai người bọn họ ngược lại đã ăn qua...
Vì vậy, bà Trương yêu cầu người giúp việc chuẩn bị bữa cơm, đưa Tô Dã đến thăm nhà.
Màn hình bình luận:
“Không hổ là Ổn ca!”
"Cảm giác Ổn ca không phải tới làm khách, là tới tiếp đãi ba mẹ Trương Thừa."
"Ổn ca uống nước mật ong, nói chuyện là ngọt ngào!"
"Hãy cho chúng ta một vài lỗ Miến Điện, và chọn một con đường ổn định và ổn định."
"Đừng đánh mất mọi nhiệt tình, và đừng phụ lòng bất kỳ sự thờ ơ nào."
Mingk IT, thưởng cho Tô Dã 1 tên lửa: Dã ca trâu quá!
Theo quan điểm của Tô Dã của kiếp trước, gia đình này sống rất đơn giản.
Biệt thự không có hồ bơi nước nóng, không có sân golf, không có xe hơi sang trọng trong sân, chỉ có một chiếc Audi một chiếc Mercedes.
Trên lầu, phòng của Trương Thừa.
"Đây là điều hòa không khí, bây giờ là mùa thu cũng không sử dụng được, đây là màn cửa chạy bằng điện, nhấn ở đây là được, đây là máy tính, nhưng cháu cũng không cần dùng, phòng khách có TV, muốn xem khi bảo cô mở giúp cháu..."
Bà Trương giới thiệu rất chi tiết, muốn thể hiện sự dịu dàng thân mật trước ống kính.
Tô Dã ôm nước mật ong gật đầu.
"Đây là phòng tắm, đây là nhà vệ sinh, đây là vòi sen, bên trái là nước nóng bên phải nước lạnh. Đây là dầu gội đầu, đây là sữa tắm, đây là uh, cái này là..."
Bà Trương cầm lọ đồ dùng viết bằng tiếng Anh, có chút nhìn không rõ, quỷ mới biết Trương Thừa mua gì.
Tô Dã tiến lại gần nhìn thoáng qua: "Là sữa cơ thể, thành phần chính là dầu khoáng, dầu cọ, glycerin, rượu sáp cá voi và polydimethylsiloxane, có tác dụng dưỡng ẩm."
Bà Trương: "Hả? Cháu đã dùng qua?"
Tô Dã: "Chưa sử dụng, cháu đọc được thông tin in trên chai."
"Cháu biết tiếng Anh hả?"
"Ở trường có dạy, cô ơi, trường cô không dạy tiếng Anh sao?"
"Ah, có dạy ... Mà, cô trả lại cho thầy rồi."
"Cô thật dũng cảm, không lấy một cái kim của nhà trường! Vung tay áo, không mang đi một mảnh mây!
"..."
Màn hình bình luận tràn đầy hứng thú, câu này của Ổn ca chất nha!
Rất nhanh, Tô Dã xuống cầu thang để ăn tối.
Bà Trương nói thầm với chồng, đứa trẻ này không giống như con búp bê nông thôn nhút nhát mộc mạc mà cô muốn. Cô thậm chí còn muốn nhận đứa trẻ nông thôn làm con nuôi để kích thích con trai ruột không nghe lời, nhưng Tô Dã này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Ông Trương cũng buồn bực, cảm giác Tô Dã không giống như đến làm con trai, giống như đến làm cha, sắp xếp cho hai người một cách rõ ràng.
Chương trình đã kết thúc với cảnh quay của Tô Dã.
Mặc dù diễn suất của Tô Dã là tuyệt vời, hoàn toàn áp đảo hai nhân vật chính của thành phố, nhưng cảnh quay xuất hiện vẫn còn ít hơn hai người kia.
Sau khi tất cả, Trương Thừa và Lý Tuấn Triết có tới hai người, đồng thời còn là người chơi “dát vàng:..
Nhưng Tô Dã chiếm một phần ba cảnh quay cũng đã là lần đầu tiên trong các mùa "Nhật ký biến hình".
Vùng nông thôn dưới màn đêm rất yên tĩnh, và ngôi nhà của thôn trưởng cháy chưa được bao lâu.
Thụ ca nói, ngày mai có việc làm, phải chuẩn bị trước rau, cỏ cho lợn, la của ngày mai. Ông bảo Trương Thừa cắt dây khoai lang cho lợn ăn, Lý Tuấn Triết lấy rơm cho la ăn.
Làm xong việc này mới được ăn.
Lý Tuấn Triết: "Hôm nay, Lý Tuấn Triết tôi, dù chết đói cũng không lấy rơm!"
Trương Thừa: "Đánh chết tôi cũng không cắt cỏ cho lợn, dù có chặt tay, kể cả tôi có bảo hiểm..."
Tô Thụ rít điếu thuốc: "Được! Hai đứa đổi việc cho nhau."
Vì vậy, Lý Tuấn Triết cắt rau cho lợn, Trương Thừa lấy rơm.
Không còn cách nào khác, cả hai đều không thể nấu ăn, Thụ ca không nấu ăn cho hai đưa ăn, chỉ có thể bỏ đói hai đứa nó.
Trong bữa ăn, ngoại trừ cơm trắng chỉ có một tô khoai lang xào.
Lý Tuấn Triết và Trương Thừa vẫn ăn rất ngon, hai người ban ngày đánh nhau, nhưng đã sớm hòa hảo, hơn nữa bị Thụ ca giày vò muốn chết, cũng không còn sức đâu mà đánh nhau.
Trương Thừa hỏi: "Tô Dã ở nhà cũng làm nhiều công việc như vậy hả chú?"
Tô Thụ lắc đầu đáp: "Nó chỉ ở nhà làm bài tập, vẽ tranh, thổi sáo, xem TV, công việc chủ yếu là chú làm."
Lý Tuấn Triết: "Tại sao nó không làm việc?"
Tô Thụ: "Bởi vì... Tô Dã là con trai chú! Chú làm sao nỡ để nó mệt?"
Hai thiếu niên không có gì để nói.
Tô Dã là con ruột, chúng ta là lừa à?
Nếu Thụ ca có thể nghe thấy tiếng lòng của hai đứa, nhất định sẽ phản bác, hai đứa mày mà cũng xứng đáng so với lừa?
Sáng sớm hôm sau, ông Trương lái xe đưa Tô Dã đến trường, kể lại câu chuyện của mình, cậu đến từ vùng nông thôn Tương Nam, mười ba tuổi đến Thâm Xuyên làm việc, bị người ta lừa gạt...
Tô Dã ngồi ở ghế lái phụ, ôm cốc giữ nhiệt nói: “Chú ơi, khi sang số, đạp côn sâu quá rất dễ làm hư bộ ly hợp."
Ông Trương vừa bị xúc động bởi câu chuyện của mình, ngay lập tức đã bị phá hủy bầu không khí, khó chịu nói: "Chú là tài xế lâu năm, nhưng chưa bao giờ làm hư bộ ly hợp."
Ba phút sau, Tô Dã và ông Trương đứng bên lề đường để bắt taxi.
Xe Audi đang bốc khói.