“Dù nô tì có lá gan tày trời cũng không dám làm ra loại chuyện này… Hu hu hu…”
“Rầm ——”
“Hừ, Quý phi nương nương, mau nhìn xem tiện nhân kia lén lút làm chuyện tốt gì sau lưng người đi?!”
Kỳ Trạch bị tiếng ồn ào bên tai quấy nhiễu đến cau mày nhưng không vội mở mắt. Mặc dù lúc này đầu óc còn chưa đủ tỉnh táo, cậu vẫn có cảm giác hơi kỳ quặc, ngày thường nếu là trong điện của cậu, một khi chủ nhân còn chưa dậy sẽ không có ai dám gây tiếng động huyên náo đến thế, huống chi tối hôm qua còn phải thị tẩm. Dựa theo giả thiết từ tiểu thuyết và phim truyền hình, đáng ra hôm nay có thể dậy trễ thêm một chút mới đúng.
Cậu hơi cuộn mình vào ổ chăn, bất mãn lẩm bẩm một câu: “Ai vậy, đang làm gì thế?”
Vị ma ma trào phúng tiếp lời: “Con tiện nhân này viện cớ dâng thức ăn, dám câu dẫn bệ hạ trong Ngự Thư Phòng!”
Ma ma kia vừa lên tiếng thì một đoạn BGM kịch tính hay xuất hiện trong phim ảnh cũng đồng thời vang lên.
Kỳ Trạch nghe lời bà ta nói vốn đã cảm thấy quái dị, đêm qua không phải Hạ Viễn Quân còn ngủ trên giường mình sao? Lại còn lăn lộn chà đạp nắn bóp cậu đến tận hừng đông, làm gì có thời gian đi Ngự Thư Phòng? Vừa nghĩ dứt, cậu lại tiếp tục bị tiếng BGM thình lình kia dọa giật mình.
Chuyện quái quỷ gì thế này?! Hạ nhân báo cáo sự tình còn kèm thêm nhạc nền tạo hiệu ứng? Giống y như là ——
Kỳ Trạch mở bừng mắt.
Không đúng!
Kịch bản phim cung đấu vẫn còn tiếp tục phát ra từ màn hình laptop, sau khi đoạn nhạc nền kết thúc, nhân vật Quý phi nương nương cũng không mang thiết lập mạnh mẽ quyết đoán thường thấy mà chỉ lắp bắp ra vài câu thoại, cung nhân tiếp một câu “Hoàng Hậu nương nương giá đáo” sau đó bài hát ending vừa vặn vang lên.
Tiếng hát mang phong cách cổ phong truyền thống vọng ra từ thiết bị điện tử đầy thê lương uyển chuyển khiến Kỳ Trạch hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cậu chợt vùng dậy khỏi giường, động tác khá mạnh nên chiếc giường kim loại cũng phối hợp rung lên kẽo kẹt.
Ánh nắng từ ngoài ban công chiếu vào rất chói chang, trong phòng ký túc xá nồng nặc mùi bún gạo ăn liền. Cậu bạn cùng phòng xem hết một tập phim truyền hình, có lẽ vì đã nạp vip nên nhanh chóng tua sang tập tiếp theo không có quảng cáo. Nội dung tập phim mới không quá dài, cốt truyện lại bắt đầu từ đoạn cô cung nữ nhỏ khóc lóc sụt sùi.
Kỳ Trạch đứng hình, tình huống hiện giờ là thế nào vậy? Cậu đã… trở về thế giới cũ rồi?
Ngủ một giấc tỉnh dậy bị xuyên về nhà rồi?
Hiện giờ sắc mặt Kỳ Trạch gần như giống hệt với lúc cậu vừa xuyên vào sách.
Có thể do tình tiết lặp đi lặp lại quá nhiều lần, hoặc do tiếng động Kỳ Trạch gây ra quá lớn làm bạn cùng phòng đang hăng say xem phim phải liếc mắt nhìn một cái, thấy cậu vẫn mang bộ dạng ngái ngủ ngu ngốc liền giở giọng vui mừng khi thấy người gặp họa: “Ồ, dậy rồi à, bây giờ đã hơn 10 giờ rồi, có bị muộn giờ làm thêm không thế?”
Lời bạn cùng phòng như một câu nhắc nhở, Kỳ Trạch quay đầu sờ xuống gối đào điện thoại di động lên ấn sáng, “Thứ bảy, ngày 22 tháng 10 năm 20X9, 10 giờ 11 phút”.
Kỳ Trạch ngơ ngẩn nhìn màn hình cho đến khi nó tự động tắt hẳn.
Thời gian cậu xuyên không là buổi tối ngày 21, sự thật này như đang muốn thông báo rằng mọi chuyện mà cậu vừa trải qua chỉ là một giấc mơ không hơn không kém.
Đột nhiên Kỳ Trạch cảm thấy hoảng hốt.
Cậu sốt ruột muốn đi chứng thực một chuyện, nhưng vừa động đậy thì mặt mũi đã lập tức nhăn nhúm vặn vẹo.
Cậu đang không mặc quần, dưới mông vẫn còn cảm giác ướt át dinh dính —— Vừa nãy động tác ngồi dậy khá mạnh, nhưng lực chú ý của cậu chỉ đặt hết lên giả thiết mình đã xuyên ra khỏi sách, cho nên vô tình lờ đi cảm giác bất thường khi có thứ không tiện nêu tên chầm chậm chảy ra khỏi cơ thể.
Kỳ Trạch không khỏi nghĩ lại chuyện đêm qua, sau khi xong việc thật sự quá mệt mỏi không muốn động đến một ngón tay, đối phương cũng chỉ vệ sinh đơn giản cho cậu rồi vội vàng mặc quần áo vào, sợ cậu bị cảm lạnh.
Cậu nhớ rõ trước khi chìm vào giấc ngủ, ai kia còn nghiêm túc lật cậu thành tư thế nằm sấp, miệng lẩm bẩm: “Ăn nhiều thêm chút đi, thân thể em yếu quá…”
“…” Kỳ Trạch kiềm chế cơn xấu hổ và kích động muốn đại nghịch bất đạo vỗ đầu chó của bệ hạ một phen, hít một hơi thật sâu rồi khẽ dịch mông nằm về tư thế cũ.
Ngay sau đó, cậu cảm giác được thân thể nhức mỏi cùng với nơi không tiện nêu tên đau đớn như bị ai đánh cho một trận, tất cả đều như muốn tỏ rõ với Kỳ Trạch: Đồ ngốc, mau tỉnh lại đi, như vậy mà còn nghĩ là mày đang nằm mơ sao? Đau muốn chết đây này.
Bạn cùng phòng thấy Kỳ Trạch không chỉ không hoảng loạn mà còn nằm lại xuống giường thì khá ngạc nhiên, nhân tiện hiếu kỳ nhìn lên giường cậu thêm mấy lần nữa. Tuy Kỳ Trạch đã bọc chăn quanh người kín mít, nhưng dựa theo động tĩnh kia cũng có thể đoán được cậu đang mặc quần áo.
Bị thần kinh à! Đàn ông đàn ang với nhau cả còn trốn vào chăn mặc đồ? Chẳng lẽ sợ mình nhìn lén hay gì?
À đúng, thằng ranh kia là gay mà.
Nghĩ đến đây, vẻ ghét bỏ kì thị trên mặt bạn cùng phòng càng hiện rõ, cậu ta vội vàng dời mắt, sợ tên gay kia thấy mình nhìn nhiều mấy lần lại hoang tưởng mình có ý gì không đứng đắn rồi quấn lấy thì phiền phức thêm.
Kỳ Trạch mặc quần áo xong, liếc thấy bạn cùng phòng vẫn say sưa xem phim cung đấu bèn cố chịu đựng cơn khó chịu, nhanh nhẹn tháo hết ga trải giường chăn đệm xuống. Cậu bước xuống giường, mở tủ cá nhân lấy nốt mấy món quần áo chưa kịp giặt rồi cầm đi ngâm chung vào một cái chậu.
Tắm rửa xong, cậu ngồi luôn trong toilet bắt đầu giặt đồ.
Bạn cùng phòng không mấy hoài nghi những hành động của cậu sáng nay, Kỳ Trạch vốn không thích dùng máy giặt trong ký túc xá, hơn nữa tối hôm qua cậu say khướt trở về phòng, trên người nồng nặc mùi rượu nên đi tắm giặt cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc dọn dẹp chăn đệm Kỳ Trạch đã tự ngửi thấy mùi rượu phảng phất, đồng thời cũng cố gắng hồi tưởng xem buổi tối ngày 21 mình đã làm những gì.
Thật ra hôm đó không xảy ra chuyện gì quá đặc biệt, đơn giản chỉ là người nhà mở tiệc sinh nhật nên gọi cậu trở về ăn cơm, cậu không về mà tự tìm một góc uống một mình cho say đến quắc cần câu.
Người kia là cha ruột của Kỳ Trạch, Kỳ Chấn Quốc.
Kỳ Chấn Quốc là doanh nhân có tiếng tăm ở thành phố C, đứng tên kinh doanh không ít công ty xí nghiệp. Ngày xưa ông ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở một công ty buôn bán nhỏ, chăm chỉ làm lụng có chút tài sản rồi bắt đầu giàu lên nhờ bất động sản. Về sau công việc kinh doanh càng ngày càng phát đạt, ông ta kết hôn với tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, nhờ thế sự nghiệp lại nâng cao thêm một bước.
Gần đây cô con gái cưng của ông ta có hứng thú với sự nghiệp đóng phim nên Kỳ Chấn Quốc vội vàng mua hẳn một công ty giải trí, không ít người trong công ty sau khi thăm dò được ông chủ của mình là ai thì bắt đầu luôn miệng gọi “Bố”.
Còn chuyện ai gọi “bố” thành công thì Kỳ Trạch không được biết.
Có một người cha dữ dằn như vậy, Kỳ Trạch đáng ra cũng phải được mọi người xưng một tiếng “cậu chủ Kỳ” mới đúng, tại sao còn phải vừa học đại học vừa đi kiếm việc làm thêm?
Chuyện rất dài, muốn kể từ đầu thì phải lùi về mốc thời gian hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước cũng chính là lúc sự nghiệp của Kỳ Chấn Quốc vừa đạt được những thành công đầu tiên, từ ông chủ nhỏ trở thành ông chủ kinh doanh bất động sản. Lúc này nhà xe tiền tiết kiệm đều có đủ, ông chủ Kỳ vẫn muốn tiếp tục đua tranh sự nghiệp nhưng cha mẹ thì đã bắt đầu sốt ruột, thúc giục con trai mau lập gia đình.
Ông chủ Kỳ đại khái là gặp thời, cha mẹ thúc giục kết hôn chưa bao lâu thì gặp được chân ái. Đó là một người phụ nữ cực kỳ mỹ lệ, cô vừa xuất hiện đã khiến cho cả thành phố C phải náo động. Với nhan sắc cùng phong tư mê hoặc hiếm có, chỉ trong một cái nháy mắt cô có thể chiếm được trái tim của biết bao gã đàn ông. Số người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, lúc ấy ông chủ Kỳ còn chưa phải ông chủ lớn mà thành công rước được mỹ nhân về nhà khiến cho không ít người phải đỏ mắt ghen tị.
Sự nghiệp và gia đình song hỷ lâm môn, kết hôn chưa đến hai tháng lại nghe được tin tức vợ mang thai, cả gia đình ông chủ Kỳ gần như là cười cả ngày không khép nổi miệng.
Nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, đôi khi vui quá lại hóa buồn. Trong khi ông chủ Kỳ dốc sức làm lụng vì tương lai của gia đình và đứa con còn chưa kịp chào đời thì đột nhiên nghe được tin đồn cô vợ xinh đẹp lộng lẫy nhà mình có mối quan hệ bất chính với vài người đàn ông cùng lúc.
Ban đầu ông chủ Kỳ không tin lấy một chữ, dù sao tình cảm vợ chồng giữa hai người xưa nay vẫn rất tốt đẹp. Thế nhưng về sau cô vợ không hề lên tiếng thanh minh giải thích, lời đồn thổi cũng càng ngày càng khó nghe khiến ông ta dần dần nảy sinh chút hoài nghi.
Giấy không gói được lửa, thời điểm người vợ sắp lâm bồn cũng là khi toàn bộ bằng chứng chứng minh cô ta ngoại tình được bày ra đầy đủ trước mặt ông chủ Kỳ. Trong cơn giận dữ vì bị cắm cho cặp sừng rõ dài, ông chủ Kỳ dứt khoát đề nghị ly hôn.
Đúng vào lúc đó, đứa con đầu lòng vốn được cả nhà trông mong từng giây từng phút cũng cất tiếng khóc chào đời. Rất hiển nhiên, Kỳ Trạch chính là đứa con xui xẻo đó.
Ông chủ Kỳ đã từng có biết bao nhiêu người hâm mộ thì nay bị đủ bấy nhiêu người cười chê.
Sau khi Kỳ Trạch được sinh ra, Kỳ Chấn Quốc lập tức đi làm xét nghiệm ADN. Tuy kết quả xét nghiệm chứng minh rõ Kỳ Trạch là con ruột, nhưng sự tồn tại của cậu chính là một lời nhắc nhở ông ta đã từng ngu xuẩn đến mức nào, dung mạo Kỳ Trạch còn cực kỳ giống mẹ nên càng khiến Kỳ Chấn Quốc không thể thương yêu nổi đứa con này.
Biến cố quá lớn gây nên đả kích tinh thần cho ông chủ Kỳ, ông ta không muốn tiếp tục sống ở nơi chứa đầy kỷ niệm thương đau này nữa bèn gửi con trai cho cha mẹ nuôi nấng, mình thì tiếp tục ra nước ngoài dốc sức làm ăn.
Ngày Kỳ Chấn Quốc rời đi, Kỳ Trạch chỉ mới có mấy tháng tuổi. Theo như lời ông bà nội chăm sóc cho Kỳ Trạch kể lại, cậu chỉ vừa đầy tháng thì mẹ ruột đã gấp gáp bỏ con lại rồi biến mất tăm không để lại chút tin tức nào, bọn họ sống trên đời bao nhiêu năm vẫn chưa thấy người mẹ nào nhẫn tâm như vậy.
Tuy rằng hai ông bà lão rất bất mãn với mẹ ruột Kỳ Trạch, nhưng rốt cuộc trong người cậu vẫn chảy dòng máu nhà họ Kỳ, cho nên thật ra bọn họ không hề bạc đãi cậu.
Kỳ Trạch cứ như vậy sống ở nhà ông bà nội đến năm ba tuổi.
Sau đó Kỳ Chấn Quốc từ nước ngoài trở về biến thành nhân vật mới được trọng vọng trong giới doanh nhân thành phố C. Nếu đây là phim truyền hình nói không chừng còn có cả kịch bản vả mặt vợ cũ, nhưng ngoài hiện thực thì đáng tiếc hơn, người vợ kia đã mất tung tích từ lâu, mà bên cạnh Kỳ Chấn Quốc lại có thêm một vị hôn thê dịu dàng hào phóng.
Thế là hai người nhanh chóng kết hôn, lúc cử hành hôn lễ vị hôn thê kia cũng đã mang thai, chẳng bao lâu sau đã sinh con thuận lợi.
Cô vợ mới mang thai long phụng khiến người nhà họ Kỳ ai nấy đều mừng vui ra mặt, bao gồm cả Kỳ Trạch bấy giờ còn chưa hiểu hết sự đời, cậu chỉ biết vui mừng vì mình sắp có thêm em trai em gái, không còn cô đơn nữa mà thôi.
Nhưng chờ đến ngày em trai em gái sinh ra, Kỳ Trạch nhìn ba và mẹ kế ôm các em tươi cười hạnh phúc, nhìn ông nội bà nội cầm đồ chơi nựng cháu mà không để ý gì tới mình, lúc này lại cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Đoạn thời gian đó cậu từng gào khóc từng gây sự, nhưng ngoài những câu la mắng chì chiết ra thì chẳng nhận lại được thứ gì.
Sau này Kỳ Trạch lớn lên, được nghe từ miệng ông bà không ít chuyện thị phi của mẹ, cậu dần cảm thấy xấu hổ, cũng hiểu rõ tại sao ba ruột lại có thái độ lãnh đạm như vậy với mình.
Cậu muốn lấy lòng Kỳ Chấn Quốc, ba cậu không thích khuôn mặt giống mẹ cậu liền nuôi tóc mái che khuất nửa khuôn mặt, cậu không phản nghịch, cũng rất nghe lời, mỗi lần thi cử đều cố gắng lấy được hạng nhất, nhưng dù làm cách nào cũng không nhận được một câu khen ngợi. Ngược lại mỗi khi đứng trước mặt ba, cậu đều có thể cảm nhận rõ thái độ ghét bỏ chán chường từ trong ánh mắt ông ta.
Cậu muốn lấy lòng ông nội bà nội, cậu rất nghe lời, thứ gì cũng nhường cho em trai em gái, thậm chí còn phải giả vờ rộng lượng mỗi khi bị các em bắt nạt, nhưng rồi hai ông bà lão cũng bắt đầu không còn khen ngợi cậu nhiều như trước, hơn nữa cho rằng đó là chuyện cậu nên làm.
Mẹ kế là người dễ lấy lòng nhất, tính tình bà ta rất tốt, cũng biết khen ngợi biết cổ vũ cậu. Cậu từng cho rằng mẹ kế thật sự có thể trở thành mẹ, nhưng về sau cậu mới biết mình nghĩ sai rồi, bà ta chỉ đang cố gắng giữ gìn hình tượng người mẹ dịu dàng trong mắt người ngoài mà thôi, hơn nữa cũng cảm thấy không cần thiết phải dùng thủ đoạn gì lên một đứa con riêng không được cha ruột để ý.
Cậu muốn lấy lòng các thành viên trong ngôi nhà này, bởi vì ngoại trừ nơi đây cậu không biết mình có thể đi đâu khác, dù sao đến mẹ ruột còn không cần cậu cơ mà.
Thành tích thi đại học của Kỳ Trạch cực kỳ tốt, cậu thi đậu vào ngôi trường top 2 cả nước. Một ngày sau kỳ thi cậu lập tức dọn ra khỏi nhà họ Kỳ rồi tìm một công việc trong nhà hàng có bao ăn ở. Cậu từng cho rằng cha mình sẽ tức giận hoặc ngăn cản, nhưng sự thật là ông chủ Kỳ rất bận rộn, những người khác trong nhà thì hiển nhiên không ai quan tâm cậu đang làm gì.
Mỗi tháng thẻ ngân hàng vẫn nhận được một khoản sinh hoạt phí rất đúng hạn, Kỳ Trạch đọc tin nhắn thông báo số dư từ ngân hàng rồi thầm nghĩ, có lẽ đây đã là toàn bộ tình thương của ba dành cho cậu rồi.
Kỳ vọng lâu thật lâu vẫn không nhận được thứ mình muốn thì không cần ngu xuẩn tiếp tục chờ mong nữa, từ bỏ sớm vẫn hơn.
Kỳ Trạch lên đại học rất ít khi về thăm nhà, cậu vừa học vừa làm, tính toán sau khi tốt nghiệp sẽ tìm công việc ở một thành phố khác rồi sống cuộc sống của riêng mình, như thế ít nhất không còn cảm giác mình là người thừa trong nhà nữa.
Ba năm đại học này cậu đã trải qua như vậy, không chỉ không cảm thấy khó khăn mà ngược lại còn sống khá vui vẻ.
Nhưng buổi tối ngày 21 đó cậu nhận được một cuộc điện thoại do em gái Kỳ Nhược Sam gọi đến, thông báo ba tổ chức sinh nhật nên muốn gọi cậu về nhà. Tuy đó đúng là chủ đề chính của cuộc nói chuyện, nhưng trọng điểm vẫn là khoe khoang gần đây ba mới mua một công ty giải trí chỉ vì cô nàng buột miệng nói mình muốn làm minh tinh.
Vốn dĩ kiểu khoe khoang này Kỳ Trạch phải nghe từ nhỏ đến lớn, đã có kỹ năng miễn dịch từ lâu, nhưng không rõ lúc đó cậu đang phải trải qua chuyện gì mà bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ ghen ghét.
Cậu không trở về mà chạy sang phố ăn vặt ngoài trường tự uống rượu cho say xỉn bét nhè.
Sau đó nữa cậu bị xuyên vào sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết chỉ mới đọc xong phần giới thiệu và một đoạn mở đầu. Ở nơi đó rốt cuộc cậu cũng nếm trải cảm giác được người ta thương yêu chiều chuộng là như thế nào.
May mắn là cậu đủ thông minh chứ không khờ dại cho rằng mình sẽ được sống cả đời như vậy, nếu không có lẽ lúc này trở về đã khóc muốn lụt nhà luôn rồi.
Ga trải giường vỏ chăn gối trong chậu đã giặt sạch sẽ, Kỳ Trạch muốn mình nở một nụ cười thật tươi.
Nhưng rồi cậu chợt nhận ra, mình không tài nào cười nổi.