“Không không không,” Kỳ Trạch vội kêu lên, “Thứ chị đang cầm là tương đen, cho vào hắc lắm.”
Hạ Viễn Quân ở bên kia tay cầm dao phay, nhấc măng tây đã rửa xong lên xắt cành cạch, sau đó nói với Kỳ Trạch: “Còn gì cần cắt nữa không?”
“…” Kỳ Trạch nhìn mấy cọng măng tây dài ngắn không đồng nhất mà cạn lời, cậu đang chuẩn bị xắt sợi mà.
Một lát sau.
Hồ Lý liếm môi: “Thơm quá! Cho chị nếm thử một miếng được không?”
Kỳ Trạch: “… Chờ chút đã, thức ăn vẫn chưa chín hẳn, bây giờ nhấc nắp lên để lọt khí, hương vị sẽ mất ngon.”
Hạ Viễn Quân lại chen vào giữa hai người, lần này không thò tay nữa mà xoay người lấy mấy cái thìa từ trong tủ bát, hỏi Kỳ Trạch: “Lấy loại thìa này được không?”
Kỳ Trạch kiệt sức đáp: “… Được, không sao hết.”
Hạ Viễn Quân cầm thìa rồi vẫn không chịu tránh đi, ánh mắt hắn dừng hai giây trên mặt Kỳ Trạch, thấy cậu lộ vẻ mệt mỏi rốt cuộc mới nhận ra hành vi của mình gây phiền phức cho cậu đến thế nào.
Hắn lại liếc sang Hồ Lý cũng không chịu nhượng bộ giống mình, bèn cau mày rửa sạch mấy cái thìa đặt một bên, sau đó lẳng lặng rời khỏi nhà bếp.
Thấy Hạ Viễn Quân đã biết điều, khóe môi Hồ Lý cong lên, cũng không quấn lấy Kỳ Trạch nữa mà quay lại chỗ cũ dọn dẹp mớ phiền toái mình và hắn vừa gây ra.
Kỳ Trạch nhìn theo bóng Hạ Viễn Quân rời đi, một lát sau lại cảm thấy mình bắt đầu nghĩ nhiều rồi, người kia không phải bệ hạ nhà cậu, thật sự không nên đặt quá nhiều chú ý vào hắn.
Phòng bếp chỉ còn hai người, bầu không khí lại hài hòa như cũ. Thức ăn cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong. Kỳ Trạch dùng nồi lẩu hầm canh thịt dê, mất hơi nhiều thời gian một chút nhưng mọi người vẫn chưa trở về, cũng không cần gấp gáp.
Rốt cuộc mới được ngồi xuống hít thở mấy hơi.
Cậu lên phòng cầm một bộ bài thi xuống bàn cơm, tranh thủ vừa làm bài vừa canh bếp lửa. Hồ Lý không tiện quấy rầy cậu học bài, nhìn quanh thấy không còn gì phải làm đành rời khỏi phòng bếp.
Ôn Uyển và Vu Thu ngồi trên phòng khách nói chuyện phiếm, Hồ Lý chào hỏi một câu rồi đi thẳng lên tầng ba, sau đó bắt gặp Hạ Viễn Quân đang chạy bộ trong phòng tập thể thao. Cô vừa đến cửa đã bị Hạ Viễn Quân nhạy bén phát hiện, hắn quay đầu nheo mắt liếc một cái. Hồ Lý như nhận được tín hiệu, nhướn mày hỏi: “Chờ tôi thay quần áo, được chứ?”
“Được.” Hạ Viễn Quân ấn tạm dừng máy, khiêu khích nhìn cô.
Hồ Lý bật cười trở về phòng ngủ. Lúc này Ôn Uyển cũng bước vào phòng, có vẻ như muốn thay quần áo.
Phòng ngủ nữ đương nhiên không lắp đặt camera, nhân viên cũng không dám bước vào trong quay chụp, cho nên các cô không cần phải nói cười giả dối như ở ngoài nữa. Hồ Lý vừa cởi quần áo vừa liếc nhìn Ôn Uyển, cười như không cười: “Mùi nước hoa của cô có nồng quá không thế?”
Ôn Uyển bất mãn ngẩng đầu, “Có vấn đề gì không?”
Hồ Lý nhún vai, nói rất thản nhiên: “Chỉ cần cô đừng xách cái thân nồng nặc này lượn qua lượn lại trước mặt Kỳ Trạch thì tôi cũng không có vấn đề gì.”
Ôn Uyển khẽ liếc mắt, không đáp lại mà bật cười khinh thường.
Hồ Lý cũng cong khóe môi, ôm quần áo bước vào phòng thay đồ.
Trận battle mới nhanh chóng diễn ra trong phòng tập thể thao. Thân hình nóng bỏng của Hồ Lý khoác đồ thể thao vẫn có lực sát thương như cũ, các cameraman đều phải lau mắt mà nhìn. Hạ Viễn Quân đứng gần cô nhất ngược lại vẫn biểu hiện như người mù, mặt không biểu cảm tiếp tục chạy bộ, một lòng chỉ nghĩ quyết thắng.
Năm phút trôi qua mà bọn họ vẫn mải miết chạy, Ôn Uyển thay trang phục tập luyện cũng bước lên, cô tò mò nhìn hai người cắm cúi chạy không hề giao lưu, cười hỏi: “Hai người đang thi đấu à? Quy tắc là thế nào? Cho tôi gia nhập với được không.”
Nói rồi, cô cũng tự khởi động một chiếc máy chạy bộ khác.
Hồ Lý liếc cô một cái, vẫn đủ sức lực mở miệng: “Ai xuống trước người đó thua.”
Ôn Uyển gật đầu, cài đặt chế độ xong liền bắt đầu chạy theo.
Một lát sau, Ôn Uyển cắn răng nhìn hai người bên cạnh, không cam lòng tiếp tục chạy, nhưng chỉ hai phút tiếp theo đã giương cờ trắng đầu hàng. Tuy trong lòng khá bất mãn, ngoài mặt cô lại không thể không mỉm cười khen ngợi: “Hai người lợi hại quá, tôi nghỉ trước đây.”
Qua một lát nữa Bạch Linh Tiên cũng trở về, cô nàng cùng Vu Thu bước lên lầu gia nhập hàng ngũ vây xem.
Vu Thu hỏi tổ quay phim thời gian bọn họ bắt đầu chạy, nghe đáp án xong suýt nữa thì rú lên một câu chửi thề theo quán tính. Bạch Linh Tiên nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, hỏi: “Cậu có thể chạy được bao lâu?”
“Ờm…” Vu Thu xấu hổ xòe năm ngón tay, quả nhiên nhận được ngay phản ứng ghét bỏ của đối phương. Cậu ta bèn yếu ớt giải thích, “Trước kia tụi tôi huấn luyện chỉ dùng tay thôi, không cần chân.”
Bạch Linh Tiên mở miệng: “…” Nhưng rồi cũng chẳng thể phản bác được gì.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, hai người kia vẫn đang tiếp tục chạy bộ. Hồ Lý nhìn Hạ Viễn Quân chưa hề lộ ra dấu hiệu mệt mỏi, cô mím đôi môi khô khốc, duỗi tay hạ tốc độ về mức gần như đi bộ để tranh thủ hoạt động cánh tay rồi tăng tốc trở lại, hiển nhiên muốn tiếp tục đua đến cùng.
Cả tổ chương trình đứng ngoài cũng bị kinh hách, mấy vị khách mời của bọn họ định tham gia cuộc thi chạy marathon mười kilomet luôn sao?
Ôn Uyển đứng một bên lo lắng mở miệng: “Hay là hai người nghỉ một lát đi đã? Tôi vừa pha trà rồi, nghỉ ngơi uống miếng nước rồi hãy tiếp tục nhé.”
“Nghỉ ngơi gì cơ?” Lúc này Phó Dung cũng đã về nhà, anh ta nhìn quanh một vòng, hứng thú hỏi, “Đang làm gì đấy?”
Ôn Uyển giải thích ngắn gọn tình hình cho anh ta một chút.
Phó Dung vốn đã cởi áo khoác xắn tay áo, có vẻ như muốn ra tay dẹp loạn, nhưng sau khi nghe tổ tiết mục thông báo thời gian hai người kia bắt đầu chạy xong thì im bặt, lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha uống trà của Ôn Uyển.
Tư thế anh ta rất tao nhã quý phái, nở nụ cười lịch sự: “Trà ngon lắm, giảm căng thẳng.”
Những người khác: “…”
Bọn tôi xem như chưa thấy vừa rồi anh định bụng làm gì đâu nhé.
Không biết bao lâu trôi qua, quần chúng đứng ngoài càng lúc càng sốt ruột, cứ cách một hai phút lại khuyên bọn họ mau kết thúc đi, nếu không có khi sẽ chạy ra tai nạn chết người.
Hồ Lý liếc nhìn Hạ Viễn Quân, hạ tốc độ định bụng lặp lại động tác vừa nãy thì Bạch Linh Tiên đã tiến lên, giơ tay giúp cô tắt luôn máy chạy. Cô nắm cổ tay Hồ Lý nói kiên quyết: “Đừng chạy nữa, cô thua rồi.”
Nhận thấy mạch đập bất thường, Hồ Lý cũng hoảng loạn trong nháy mắt, sau khi xác nhận không nghe thấy tiếng kinh hô sợ hãi nào từ người ngoài mới thở ra một cái, đoạn gật đầu cảm ơn Bạch Linh Tiên: “Cô nói đúng, tôi nhận thua.”
Dứt lời, cô bước xuống khỏi máy chạy bộ, tay ôm cốc nước ấm mỉm cười nhìn Hạ Viễn Quân: “Tôi phải hoài nghi giống loài thật sự của cậu rồi đấy.”
Hạ Viễn Quân không đáp lại lời khiêu khích này, đến lúc hắn vươn tay tắt máy vẫn chỉ hơi hơi thở dốc, trong lòng cũng đoán định mình chắc chắn không phải người thường.
Vu Thu không nghe ra ẩn ý nên chỉ cười ha ha mấy tiếng, “Đúng đúng đúng! Anh Quân khỏe đến mức không giống người luôn!”
“Đúng là không quá giống người.” Phó Dung gật đầu rồi đánh giá Hạ Viễn Quân từ trên xuống dưới một lần, cứ như người đứng đây hôm nay không phải tên bạn thân chơi cùng anh ta từ nhỏ vậy.
Được lắm Hạ Viễn Quân, giấu skill bao lâu nay đột nhiên lại khoe khoang ầm ĩ, có cảm giác thành tựu lắm đúng không? Hay là chú mày để ý ai nên giở trò khổng tước xòe đuôi đấy?
Hạ Viễn Quân rời khỏi máy chạy bộ cũng đối mắt với Phó Dung, đọc hiểu ánh mắt anh xong lập tức lạnh lùng hất đầu. Ha, tôi nói với anh làm gì?
Có lẽ do hai người bọn họ chạy trong thời gian quá lâu, Hồ Lý uống nước xong mới bắt đầu có phản ứng chậm, sắc mặt không quá tốt. Bạch Linh Tiên xung phong đưa cô về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Những người còn lại nhìn về phía Hạ Viễn Quân, kết quả không phát hiện ra hắn có gì bất thường, xem ra thể lực đúng là rất tốt.
Nửa tiếng trước, Kỳ Trạch chỉ mới làm được một nửa đề thi thì La Tiểu Lê cũng trở lại biệt thự, sau đó ở luôn dưới bếp cùng cậu. Thấy tinh thần cô không tốt lắm, Kỳ Trạch khuyên đối phương đi nghỉ ngơi, cô chỉ lắc đầu đáp không sao.
Sau đó hai người lẳng lặng ngồi trên bàn cơm, một người tiếp tục làm bài, người kia cau mày vẽ tranh.
Kỳ Trạch điều chỉnh bếp lửa, xác định cơm nước đã sẵn sàng bèn quay lại bàn ăn nói với La Tiểu Lê: “Có thể ăn cơm được rồi, Tiểu Lê, cô vẽ xong chưa? Hay là ăn cơm xong hãy vẽ tiếp?”
La Tiểu Lê dường như không nghe thấy, tiếp tục đưa bút soàn soạt.
Đôi khi vẽ tranh cần dựa vào cảm hứng, Kỳ Trạch thấy cô quá say mê đành im lặng không quấy rầy nữa, cậu tiến đến gần hơn muốn xem thử cô đang vẽ gì, chỉ liếc qua một cái mà chân mày cũng nhíu theo.
Cameraman hiếu kỳ zoom ống kính về phía sổ ký họa của La Tiểu Lê, sau đó bị giật mình không nhẹ. Họa sĩ truyện tranh kinh dị quả nhiên rất biết cách dọa người.
La Tiểu Lê không vẽ cảnh ma quỷ xuất hiện mà là những chuyện xảy ra trong quá khứ. Trang giấy được chia làm bốn khung, ba khung trước mô tả cảnh mấy đứa trẻ bị người ta lừa bắt cóc bán đi, bị ngược đãi vô nhân đạo, cuối cùng phải phơi thây nơi hoang dã, mà kẻ thủ ác vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Khung hình cuối cùng khắc họa những đôi mắt tràn đầy kinh sợ lẫn trừng to giận dữ của đám trẻ đã mất.
Nội dung tiếp theo không khó suy đoán, có lẽ oan hồn bọn trẻ sẽ quay về báo thù.
Kỹ thuật vẽ của La Tiểu Lê tốt đến mức khiến người xem tranh thực sự có thể cảm nhận cả nỗi tuyệt vọng bất lực của mấy đứa bé, trong lòng cũng vì thế mà khó chịu không yên.
La Tiểu Lê vẽ xong nét bút cuối cùng mới xoa xoa chân mày, Kỳ Trạch rót cho cô một ly nước ấm để cô chậm rãi nghỉ ngơi.
“Cảm ơn.” La Tiểu Lê nhận cốc nước, ủ ấm cho đôi tay lạnh lẽo.
Cô nhìn xuống tranh của mình, có rất nhiều lời muốn nói nhưng ngại Kỳ Trạch chỉ là người thường, lại xinh đẹp như thế, cô không muốn bị cậu nhìn bằng ánh mắt khác người.
Hay là lát nữa nên đi tìm Bạch Linh Tiên?
Nhưng có giấy chứng nhận đạo sĩ cũng không chứng minh được Bạch Linh Tiên có năng lực siêu nhiên, chỉ có thể đảm bảo cô ấy sẽ không giở chiêu trò lừa gạt như đám buôn thần bán thánh bên ngoài mà thôi.
Chờ La Tiểu Lê thu dọn đồ nghề xong, Kỳ Trạch nhờ cô hỗ trợ lên lầu gọi mọi người xuống ăn cơm tối, cậu còn hai đĩa rau xào và món đậu phụ chiên phải làm. Những món này làm xong phải ăn ngay, nguyên liệu đều đã chuẩn bị đâu ra đấy, bật bếp nấu cũng không tốn bao nhiêu công.
La Tiểu Lê đáp ứng, sau đó cầm sổ vẽ và túi xách rời khỏi bếp.
Chỉ chốc lát sau, cả bọn tề tựu đông đủ trong bếp cực kỳ náo nhiệt.
“Woa! Thơm quá!”
“Thật sự có canh thịt dê á? Tiểu Trạch cừ quá!”
“Lợi hại lợi hại.”
Kỳ Trạch được khen ngợi đương nhiên rất vui vẻ mỉm cười, cậu liếc sang La Tiểu Lê, thấy sắc mặt cô đã tốt lên không ít liền dời mắt sang chỗ khác.
Hồ Lý xuống dưới lập tức giúp đỡ Kỳ Trạch bưng thức ăn, Hạ Viễn Quân vốn cũng muốn hỗ trợ, nhưng nhớ lại lúc nãy hắn và Hồ Lý ở trong bếp tranh tới tranh lui làm Kỳ Trạch thêm phiền, thế là đành hậm hực ngồi xuống.
Phó Dung ngồi bên cạnh cầm ly uống nước, lợi dụng khoảng cách liếc hắn một cái, sau đó cong môi nói với Kỳ Trạch: “Vừa rồi Tiểu Trạch và Tiểu Lê không có mặt chứng kiến, đáng tiếc quá.”
Kỳ Trạch và La Tiểu Lê nhìn nhau, cùng nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”
Vu Thu vội vàng đứng ra phụ trách tường thuật lại hiện trường chiến đấu ngay lúc ấy. La Tiểu Lê nghe xong giật mình mở to mắt, Kỳ Trạch cũng liên tục gật gù, ngoài miệng phụ họa theo Vu Thu khen Hạ Viễn Quân: “Đúng là rất lợi hại, nhìn không ra luôn.”
Trong lòng cậu lại chỉ vỗ tay cho có, chạy mấy tiếng mà kể gì, bệ hạ nhà cậu còn bay được nữa cơ!
Hạ Viễn Quân ngồi thẳng dậy ho khan mấy tiếng, khuỷu tay chống lên bàn ra vẻ vuốt vuốt môi, nhưng khóe miệng cong lên rõ ràng thế kia, những người ngồi gần và ống kính máy quay đều bắt được rất rõ ràng.
Phó Dung cũng vội vươn tay che miệng làm bộ suy tư —— Anh ta sợ mình lỡ cười thành tiếng.
Nhìn ra rồi, hóa ra đúng là khổng tước xòe đuôi thật.