Đương nhiên, bệ hạ cường đại nhà cậu sẽ không bao giờ lộ ra loại cảm xúc này rồi.
Sau khi hiểu rõ điều này, Kỳ Trạch cố ý không nhìn mặt Hạ Viễn Quân nữa mà nhìn sang phía La Tiểu Lê bên kia, cô nàng cũng đang dùng vẻ mặt cực kỳ tuyệt vọng xem bọn họ.
Cậu cong khóe môi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
La Tiểu Lê mệt mỏi liếc Hạ Viễn Quân một cái, “Chắc tối nay sẽ có cơm hơi trễ đấy.”
Không cần cô nhiều lời cũng hiểu được ngay, Hạ Viễn Quân không có ý định nấu cơm mà chỉ muốn khoe mẽ tài nghệ cho vui, mà La Tiểu Lê thân làm cộng sự với người này cuối cùng không thể không chạy theo thu dọn tàn cục, thành ra không còn thời gian nấu nướng gì nữa.
Hạ Viễn Quân thấy ánh mắt Kỳ Trạch luôn đặt trên người cô nhóc loli kia thì mím môi thành một đường thẳng tắp, cặp mắt rũ xuống càng hờn tủi cộng thêm cảm giác thất bại tức tối lan tràn vì đã không biểu hiện thật tốt trước mặt cậu.
Thế nhưng dưới ống kính camera, chỉ có thể thấy được sắc mặt hắn sầm sì vì thẹn quá thành giận.
Kỳ Trạch dời ánh mắt khỏi người La Tiểu Lê lại vô thức liếc xem Hạ Viễn Quân một cái, cảm giác đau lòng lần này càng rõ ràng hơn, tuy cậu biết rõ đối phương không phải bệ hạ nhà mình nhưng vẫn không nhịn được an ủi: “Tôi thấy miếng thịt này cũng không tệ đâu.”
Hạ Viễn Quân nghe vậy ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong. Hắn nhìn Kỳ Trạch rồi nhìn xuống miếng thịt không biết thứ bao nhiêu trong chảo, đoạn hỏi cậu: “Có muốn nếm thử không?”
La Tiểu Lê vốn không đứng gần đó lắm nghe vậy càng lùi ra sau vì sợ đối tượng bị hỏi là mình, ý đồ cự tuyệt cực kỳ rõ rệt.
“…” Kỳ Trạch chần chừ hai giây, nhìn lên khuôn mặt vô cảm ẩn chứa chờ mong của hắn, cuối cùng vẫn gật đầu.
Món bò bít tết của Hạ Viễn Quân dùng loại nguyên liệu hảo hạng nhất, mấy miếng trước làm thất bại đều đã đáp xuống thùng rác, chỉ có miếng này là may mắn được bày ra đĩa, tưới đẫm nước sốt mà đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị sẵn rồi đặt trước mặt Kỳ Trạch.
Mùi nước sốt thơm nồng bao phủ căn bếp đầy khói khét lẹt khiến Kỳ Trạch cảm thấy hơi đói bụng. Nguyên cả ngày hôm nay cậu phải theo Hứa Văn đi lên đi xuống khắp tòa nhà, đương nhiên càng dễ đói hơn bình thường.
Kỳ Trạch vốn muốn tự mình nhận lấy thì Hạ Viễn Quân đã trực tiếp bưng ra bàn giúp cậu, chuẩn bị cả bộ đồ ăn nhân tiện rót thêm một cốc nước ấm, không cần Kỳ Trạch phải động tay làm bất cứ chuyện gì.
Kỳ Trạch cảm nhận được từ hắn một loại cảm giác thỏa mãn vì có người chịu nếm món ăn mình làm, đại thiếu gia không tiếc hạ mình đi phục vụ người ngoài dĩ nhiên cũng muốn nhận lại phản hồi tốt rồi.
Đúng là không dễ dàng gì.
Kỳ Trạch mở lời cảm ơn hắn, còn nói có lẽ mình không thể ăn hết phần ăn nhiều như vậy, thế mà Hạ Viễn Quân hoàn toàn không có ý định chia đôi miếng thịt nên cậu đành phải cố ăn hết. Tay nghề Hạ Viễn Quân chưa đủ thuần thục, bên trong thịt hơi quá lửa một chút nhưng không phải vấn đề gì lớn, với tình trạng sức khỏe hiện tại đúng là cậu vẫn nên ăn đồ chín hẳn, hơn nữa hương vị còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều.
Hạ Viễn Quân ngồi bên cạnh nhìn Kỳ Trạch ăn uống ngon lành cũng thấy vui lây.
La Tiểu Lê rốt cuộc đã có thể yên bình chuẩn bị bữa tối, nhìn cảnh tượng hai người kia tình tứ trên bàn mà cứng cả họng.
Này hai vị kia, không phải các vị cũng nên chủ động giúp một một tay sao?
Thế nhưng người ta ăn cũng đã ăn rồi, còn nữa, một mình Kỳ Trạch ăn thì thôi đi, Hạ Viễn Quân được người ta khen ngợi thỏa mãn lòng tự trọng rồi sao vẫn chưa quay về làm việc chính? Cứ như vậy phủi tay luôn mà xem được à? Tốt xấu gì cũng đang quay chương trình đấy, bộ anh không giả vờ làm dáng một chút được sao!
Vừa nhọc lòng thần tượng còn vừa phải bận rộn xắt rau rửa bát không được ai hỗ trợ, giữa giây phút đó La Tiểu Lê gào thét trong lòng: Thoát fan! Từ giờ trở đi tôi không còn là fan nhan sắc của Hạ Viễn Quân! Dù có chết cũng không bao giờ làm fan của Hạ Viễn Quân nữa đâu!
La Tiểu Lê vừa rời fandom chuẩn bị lạnh lùng xách đầu Hạ Viễn Quân về giúp mình nấu cơm, cô nàng tiến đến chỗ tủ lạnh giả vờ muốn lấy đồ thì vô tình liếc về phía Kỳ Trạch, sau đó lập tức bị vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc của cậu chọc xuyên trái tim nhỏ.
“…” Dễ thương quá à, tự nhiên lại muốn cho cậu ý ăn nữa là như nào?
Đúng lúc này một vị khách khác cũng vừa trở về, có lẽ thấy trong phòng khách vắng tanh nên bước xuống bếp xem thử.
Phó Dung nhìn cục diện trong phòng bếp, chỉ mất vài giây đã gật gù ra vẻ hiểu rõ, sau đó nói với La Tiểu Lê: “Có cần tôi giúp gì không?” Sếp Phó hiển nhiên là quá hiểu kỹ năng của bạn thân nối khố, rất tri kỷ chủ động mở miệng cứu bồ.
Thấy La Tiểu Lê điên cuồng gật đầu, Phó Dung lịch sự mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ lên lầu, “Vậy chờ tôi thay bộ quần áo khác nhé.”
Trước khi rời đi còn tranh thủ liếc Hạ Viễn Quân một cái như muốn khoe khoang.
Hạ Viễn Quân cười nhạo một tiếng, hừ, có gì đặc biệt mà khoe? Cho dù anh bày ra cả một bàn tiệc cũng không thể sánh bằng cảm giác sung sướng thỏa mãn vì được tự tay nấu ăn cho người mình thích như tôi!
Nói cho mà biết, anh thua rồi!
Lúc Phó Dung quay xuống bếp một lần nữa, Kỳ Trạch chỉ mới ăn xong một nửa phần thịt. Mùi cháy khét ban đầu đã bị mùi thức ăn La Tiểu Lê nấu nướng lấn át đi, mà Hạ Viễn Quân thấy cô bắt đầu bật bếp rốt cuộc cũng nhớ ra hôm nay mình còn nhiệm vụ nấu cơm tối cho mọi người, thế là lại lật đật chạy xuống nhận việc.
Thấy hắn định rút vỉ thịt bò ra, La Tiểu Lê dùng ngữ khí uyển chuyển nhưng không kém phần kiên quyết ngăn cản: “Món này làm quá mất thời gian, hơn nữa phải ăn lúc còn nóng. Chúng ta không đủ thời gian làm cho mỗi người một phần, cũng không có cách gì hâm lại được, vẫn thôi đi thì hơn.”
La Tiểu Lê cho rằng bản thân quấy rầy nhã hứng nấu nướng của đại thiếu gia sẽ chọc hắn không vui, chẳng ngờ lúc này Hạ Viễn Quân lại bỏ cuộc rất dứt khoát, không hề lưu luyến chút nào. Cô nàng nhìn Kỳ Trạch ngồi trên bàn cắm cúi ăn thịt, lại nhìn qua Hạ Viễn Quân đang giúp mình lột tỏi gọt vỏ khoai tây.
Sao cứ có cảm giác kỳ cục thế nào ấy, chẳng lẽ là ảo giác của cô thôi sao?
Cuối cùng Kỳ Trạch ăn xong cũng gia nhập vào đội ngũ trợ giúp làm cơm, bốn người cùng nhau hành động nên bữa cơm tối được hoàn thành còn sớm hơn thời gian La Tiểu Lê dự tính.
Các vị khách tập trung đông đủ là có thể trực tiếp dùng bữa ngay.
Mọi người rất nể tình khen hôm nay La Tiểu Lê nấu ăn rất ngon, cô nàng khiêm tốn không nhận mà chỉ nói được Phó Dung hỗ trợ. Cả bọn lại nhìn sang cậu chủ Hạ, cũng tỏ vẻ thông cảm, sau đó lại khoa trương tâng bốc Phó Dung thêm một lượt, khen anh ta có cả tài lẫn sắc lại còn biết nấu cơm, đúng là không chừa lại cho ai con đường sống!
Phó Dung ngượng ngùng mỉm cười, riêng Hạ Viễn Quân khó chịu phản bác: “Tôi cũng biết nấu cơm mà.”
La Tiểu Lê tiếp tục bày ra vẻ mặt mệt mỏi, từ chối bình luận.
Kỳ Trạch thân là người duy nhất được nếm bò bít tết của Hạ Viễn Quân, hơn nữa còn ăn hết bèn tốt bụng lên tiếng: “Ừ, anh ấy nấu ngon thật.”
Cả bọn đồng loạt trưng vẻ mặt không muốn tin nhưng cũng chỉ biết cười trừ theo phép lịch sự. Cơn bất mãn của Hạ Viễn Quân được lời Kỳ Trạch khen ngợi đúng lúc đã bốc hơi sạch sẽ, sau đó mang theo thái độ “tôi lợi hại nhất” tiếp tục thong dong ăn tiếp bữa cơm tối, ánh mắt suốt buổi không nén nổi vui mừng.
Những người khác: “…”
Quả nhiên cậu chủ Hạ giống y như người ta đồn, ấu trĩ không chịu nổi.
Nhưng vì sao đột nhiên lại thấy kiểu vui vẻ ấu trĩ vì làm tốt một chuyện được khen ngợi của hắn cũng đáng yêu là thế nào?
“Lại đây lại đây…” Vu Thu cầm ra một bộ bài, “Ai rút trước?”
Hồ Lý là người đầu tiên nhập cuộc, những người khác cũng lục tục lần lượt rút bài.
Hiện giờ bọn họ đang bắt đầu trò chơi đoán nghề nghiệp, ai rút lá bài nhỏ nhất sẽ là đối tượng được đoán đầu tiên. Riêng nghề nghiệp của Phó Dung và Hạ Viễn Quân không phải chuyện bí mật nên không cần rút, thậm chí tùy tiện tra trên mạng còn biết cả tuổi tác chính xác lẫn năm nào cầm giải thưởng gì, đã làm chuyện gì quan trọng, cho nên hai người này chỉ được phép đứng ngoài nhìn những người khác chơi.
Bạch Linh Tiên rút ra lá nhỏ nhất, là Át cơ. Cô nhíu mày nhìn xuống lá bài, sau đó ngẩng lên nhìn mọi người, nói nhàn nhạt: “Tôi có ‘ngũ hiểm nhất kim’*.”
*Ngũ hiểm bao gồm 5 loại bảo hiểm an sinh xã hội cơ bản nhất mà người sử dụng lao động ở Trung Quốc đại lục phải đóng cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và hỗ trợ tài chính trong thời gian thai sản. Nhất kim đề cập đến Quỹ dự phòng nhà ở do đơn vị sử dụng lao động và người lao động cùng đóng định kỳ. Người lao động có đủ ‘ngũ hiểm nhất kim’ thường là người làm trong khối các cơ quan doanh nghiệp trực thuộc nhà nước.
“…” Cái này xem như gợi ý đúng không? Sao phong cách vẫn bình dân y chang như cách nữ thần giới thiệu tên mình ngày hôm qua thế nhỉ.
Thế nhưng số lượng doanh nghiệp nhà nước quá nhiều, gợi ý này xem như vô dụng, chỉ có thể tiếp tục phán đoán dựa trên khí chất và hành vi xử sự hàng ngày của đối phương.
Phó Dung đoán cô bét lắm cũng phải làm đến chức quản lý doanh nghiệp, Vu Thu đoán cô là giáo viên dạy toán cấp ba, Hạ Viễn Quân dựa lưng vào ghế sô pha thản nhiên nói cô là lão Trung y.
Hai ý kiến trước vẫn có người gật đầu phụ họa nói “Giống”, đến lượt Hạ Viễn Quân, Vu Thu không nhịn được mà phụt cười một tiếng, cường điệu lặp lại “Lão Trung y???”
Những người khác cũng không ngừng cười cợt.
Trung y thì thôi đi, còn cố tình thêm vế đằng trước là muốn gây sự đúng không? Cánh phụ nữ sợ nhất là bị người ta chê già đấy có hiểu không hả!!! Hay là gần đây cậu Hạ xem nhiều quảng cáo thuốc dán đông y quá nên bị liệu?!
Bạch Linh Tiên liếc Hạ Viễn Quân một cái, thừa nhận: “Đúng là tôi hành nghề bốc thuốc đông y, thừa kế y quán của cha.” Không chỉ vậy mà cô còn có thiên phú rất tốt, mới mười mấy tuổi đã học xong tám phần kỹ năng từ cha mình. Nếu chỉ chẩn bệnh bốc thuốc tại nhà thì không có vấn đề, nhưng công bằng mà nói cô vẫn chưa có giấy chứng nhận hành nghề nên chưa được coi là bác sĩ hợp pháp, chứ nếu không, mười năm kinh nghiệm trong nghề cũng xem như “lão” thật.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Vu Thu suýt bị sặc cả nước miếng.
Bạch Linh Tiên dứt lời lại để cho mọi người đoán tiếp nghề nghiệp thứ hai và tuổi thật của mình. Nghề tay trái bị Ôn Uyển đoán ra, là đạo sĩ. Tuổi tác do Phó Dung đoán trúng, hai mươi bảy tuổi.
Bạch Linh Tiên, hai mươi bảy tuổi, đạo sĩ kiêm bác sĩ Trung y, hiện đang làm việc tại bệnh viện trung tâm thành phố C đồng thời là truyền nhân đời thứ hai mươi mốt phái Thanh Viễn. Nhà cô không chỉ có đạo quán chính thống mà còn sở hữu cả giấy chứng nhận chuyên môn do nhà nước cấp cho.
Bạch Linh Tiên giới thiệu bản thân xong, tổ quay phim nấp sau ống kính đồng loạt bày ra vẻ trầm trồ.
Khoan đã, hôm qua là ai nói mình không phải tiên nữ?
Mỹ nhân tu đạo còn biết hành y tế thế, đây còn không phải tiên nữ thì ai mới phải?
[ Cảm giác bị lừa gạt.jpg ]
Đám người Vu Thu bị ăn một vố quá đau, nếu ngay từ đầu Bạch Linh Tiên không xử sự bình dân như kia thì bọn họ đã đoán ra rồi!
Người lên sàn kế tiếp là Vu Thu cầm lá bài 2 rô, cậu ta hắng giọng: “Tôi cũng kiêm hai nghề cùng lúc, đều liên quan đến động tác tay.”
“Thợ trang điểm?”
“Thợ cắt tóc?”
“Thợ massage?”
“Stylist?” Hồ Lý mới vừa đoán ra miệng đã vội vàng lắc đầu tự phủ nhận, “Ừm, chắc không phải rồi.”
Vu Thu: “…” Không phải chứ, chị đừng có biểu hiện ghét bỏ rõ ràng như vậy được không? Tuy tôi không ăn mặc đủ thời trang nhưng trông cũng được mà?
Phó Dung: “Nghề thứ nhất là game streamer, nghề thứ hai là phục vụ ăn uống, hai mươi bốn tuổi.”
Vu Thu gật mạnh đầu, “Anh đoán hoàn toàn chính xác luôn!” Thật ra cậu ta hơi hoài nghi tối hôm qua dẫn sếp Phó leo rank đã bị người ta lén lút điều tra rồi, đương nhiên chuyện này không thể hỏi thẳng vì quá xấu hổ.
“Ăn uống?” Ôn Uyển từng cùng Vu Thu phụ trách nấu cơm tỏ vẻ hoài nghi.
“À…” Vu Thu ngượng ngùng gãi đầu, “Công ty gia đình ấy mà, giám đốc tuyên truyền của Phố ẩm thực Nam Thành.”
“Ồ ~” Mọi người sáng tỏ, hóa ra cũng là cậu ấm nhà giàu.
Người thứ ba là La Tiểu Lê bắt được quân 9 bích.
Kỳ Trạch từng thấy cô vẽ tranh nên không cần gợi ý đã đoán được cô làm họa sĩ, hơn nữa còn là họa sĩ khá danh tiếng có studio riêng, công việc chính là vẽ truyện tranh kinh dị. Tuổi tác cô không lớn lắm, cũng là hai mươi bốn tuổi.
Nghề nghiệp của Hồ Lý được Phó Dung đoán trúng, là chủ biên tạp chí thời trang, hai mươi bảy tuổi.
Lúc cô nàng thừa nhận mình hai mươi bảy tuổi lập tức bị Bạch Linh Tiên ngồi gần đó ném cho một ánh mắt sâu xa, cô cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ mỉm cười đáp trả. Ngoại trừ Ôn Uyển, hành động nhỏ này hoàn toàn không khiến mọi người xung quanh chú ý.
Đến lượt Ôn Uyển, Vu Thu đoán cô không phải nghệ sĩ piano thì cũng chơi violin, Phó Dung đoán cô là giáo viên dạy vũ đạo.
Ôn Uyển vén tóc ra sau tai, đáp: “Tôi là diễn viên ballet, nhưng biết chơi cả piano lẫn violin.”
Những gì cô giới thiệu đã khiêm tốn đi nhiều, cô nàng này sở hữu vô số giải thưởng lớn nhỏ trong các cuộc thi múa lẫn thi đàn. Lúc này không có thời gian đề cập cụ thể, nhưng đến phần hậu kỳ tổ chương trình sẽ liệt kê toàn bộ các giải thưởng ra để khán giả biết các vị khách mời nhà bọn họ ưu tú đến chừng nào.
Kỳ Trạch là người cuối cùng, cầm lá bài K cơ.
Hạ Viễn Quân lập tức ngồi thẳng dậy, cực kỳ tự tin lên tiếng:
—— “Sinh viên!”
Trăm miệng một lời, giọng Hạ Viễn Quân chìm nghỉm giữa tiếng trả lời của sáu người còn lại, có hay không cũng không khác gì nhau.
“…” Hắn trừng mắt nhìn mấy gương mặt đắc ý xung quanh, cực kỳ khó chịu.
Lời tác giả:
Kỳ Trạch: (ngây thơ dễ lừa) Cậu Hạ kia quả nhiên không phải bệ hạ nhà mình, nhưng mà cũng đáng yêu ghê.
Công quân xưa nay luôn treo gánh nặng thần tượng trước mặt vợ yêu: … Người đang phát ngôn ngu xuẩn là cái tên thiếu gia họ Hạ ngáo ngơ, còn trẫm vẫn là đế vương anh minh thần võ, ái phi phải tin trẫm.