Vu Thu khơi chuyện về một bộ phim truyền hình đề tài cung đấu nổi tiếng gần đây, cũng chính là phim mà Chu Đức hay xem trong phòng ký túc xá, tên là《 Bộ diêu 》. Bọn họ cũng biết sau này khi chương trình phát sóng, ê kíp sẽ mời vài vị nghệ sĩ đến trường quay đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình và dự đoán xem mỗi tối ai sẽ tặng cỏ bốn lá cho ai, trong đó có cả diễn viên bộ phim cung đấu kia.
Cho dù không theo dõi thì người ta vẫn biết đại khái phim truyền hình nào đang ăn khách nhất hiện nay, bét lắm cũng phải phụ họa được một câu “Ồ, tôi có biết, hình như phim khá hay đấy, nhưng mà gần đây công việc bận quá nên chưa có thời gian xem”. Sau đó thế nào cũng có người đáp lời theo phép lịch sự, anh một câu tôi một câu, bầu không khí không đến mức hoàn toàn tẻ ngắt.
Chờ mọi người trò chuyện thêm một lát, Hạ Viễn Quân mới đột ngột lên tiếng: “5 giờ rồi, chưa ai thấy đói bụng sao?”
“Đúng là hơi đói.”
“Tôi cũng vậy, dưới bếp hình như có chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn đấy.”
“Vậy ai sẽ phụ trách nấu cơm?”
“Đúng rồi, hay là chúng ta chia việc luôn đi, cùng quyết định xem mỗi ngày ai với ai sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa tối?”
“Được…”
Hạ Viễn Quân chuẩn bị tâm thế dẫn hồ ly nhỏ đi nhà hàng ăn cơm, cuối cùng không nói không rằng nhìn những người còn lại bắt đầu hứng thú bừng bừng chia tổ chia nhóm.
Đầu tiên hắn nhìn Bạch Linh Tiên, cười lạnh một tiếng: Hừ, đồ không biết nấu cơm dựa vào đâu lại muốn cùng nhóm với hồ ly nhỏ nhà hắn? Dù có là tiên nữ thật cũng còn lâu mới đồng ý!
Hắn lại nhìn qua Hồ Lý: Hừ, người đầy yêu khí mà còn muốn ăn thức ăn do cục cưng nhà hắn làm? Nằm mơ đi!
Cuối cùng ánh mắt hắn đặt lên người Kỳ Trạch, lại nghe thấy đối phương đáp ứng: “Được, vậy để tôi làm cùng chị.”
Sắc mặt Hạ Viễn Quân đông cứng: “…”
Tại sao? Rõ ràng chỉ nên làm cho một mình hắn ăn mới đúng!!!
Thậm chí vì quá khó tin nên hắn còn quên mất tại sao mình lại có thứ trực giác cực kỳ không hợp lý này.
Kỳ Trạch nghiêng đầu, vô tình bắt gặp Hạ Viễn Quân đang lườm mình bằng vẻ mặt không tin nổi.
“…” Gì nữa đây? Cậu lại vừa làm gì sao?
Vu Thu đứng bên bệ bếp dùng ánh mắt ra hiệu cho Kỳ Trạch mau chú ý bên người, trái có nữ thần gợi cảm, phải là tiên nữ lạnh lùng, mà xung quanh Hạ đại thiếu gia lại vườn không nhà trống, hiển nhiên là ghen ghét đến nổ mắt rồi.
Kỳ Trạch thu nụ cười bên môi lại, không thèm chú ý đến sắc mặt Hạ Viễn Quân nữa.
Căn bếp rơi vào khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.
Ôn Uyển đứng cách Hạ Viễn Quân không xa, lúc này tiến lại gần chủ động mở lời: “Anh không biết nấu cơm đúng không? Hay là lát nữa chúng ta làm cùng nhau nhé?”
Nhờ giọng nói nhu hòa của Ôn Uyển mà không khí mới dịu xuống một chút, thế nhưng Hạ Viễn Quân vẫn hờ hững không thèm đáp lời, hiện trường lập tức rơi vào cơn xấu hổ mới toanh.
Gương mặt Ôn Uyển vẫn treo nụ cười lịch sự, Vu Thu không nhìn nổi nữa bèn xen vào giữa cô và Hạ Viễn Quân, hạ giọng đề nghị: “Tôi cũng không biết nấu ăn nhưng biết rửa bát, cô thấy tôi được không?”
Ôn Uyển liếc nhìn Hạ Viễn Quân mãi không có phản ứng, bèn đáp lời Vu Thu: “Được”.
Cuối cùng phòng bếp được nhường lại cho Vu Thu và Ôn Uyển, hai người họ sẽ phụ trách bữa tối nay và sáng mai, các nhóm khác về sau cũng phân công tương tự.
Việc chia nhóm là do mọi người tự quyết định, lý tưởng nhất là cho một người biết nấu ăn và một người không biết nấu phối hợp cùng nhau. Nếu trong một nhóm mà cả hai người đều không biết làm gì, chẳng lẽ tổ chương trình phải quay cảnh bọn họ hợp lực đốt bếp hay sao?
Nếu đã thế, ai chọn trước đương nhiên là người nắm thế chủ động.
Sau khi Kỳ Trạch đồng ý chung nhóm với Hồ Lý, chừa lại Hạ Viễn Quân và Bạch Linh Tiên đều không biết nấu nướng, La Tiểu Lê đành gánh team Hạ Viễn Quân, Phó Dung bị nhét chung một nhóm với Bạch Linh Tiên.
Ra khỏi nhà bếp, bọn họ bắt đầu hì hục dọn hành lý lên phòng ngủ tầng hai.
Là một gameshow hẹn hò, công việc khuân hành lý đáng ra là cơ hội tuyệt vời để cánh mày râu thể hiện tư chất bạn trai lý tưởng, thế nhưng điều khiến đạo diễn và ê kíp cạn lời lại là, có vẻ như các khách mời nam trong chương trình đều là trai thẳng nhưng lại hoàn toàn không có ý định hỗ trợ phái đẹp, cả đám chỉ lo cắm đầu xách đồ mình lên lầu một hơi.
Chuyện càng kỳ cục hơn nữa khi các cô gái dường như cũng không có một lời phàn nàn oán giận, cô nào cô nấy động tác nhanh nhẹn xách mấy chiếc vali to gấp đôi bên nam, phăm phăm lên cầu thang như những người phụ nữ lực điền, thậm chí còn đến nơi trước cả mấy người kia.
Người thứ nhất về đích là Hồ Lý, cô đặt va li lên hành lang tầng hai rồi xoay người xuống lầu một chuyến, ghé lên tay vịn cầu thang mỉm cười nhìn Kỳ Trạch: “Có cần tôi giúp không?”
Vóc dáng Hồ Lý quá hoàn hảo, chỉ tùy tiện dựa vào lan can thôi mà động tác còn quyến rũ hơn cả người mẫu chuyên nghiệp khiến cameraman không nhịn được phải quay nhiều thêm mấy phút đặc tả.
Kỳ Trạch nghe tiếng cô thì ngẩng đầu lên, sau đó vội vã cúi xuống, “Cảm ơn, không cần đâu ạ.”
Hồ Lý hất tóc qua tai, mỉm cười đứng dậy rời đi.
Lúc này Phó Dung cũng đã lên lầu, anh ta liếc theo bóng lưng Hồ Lý một cái rồi nhìn Kỳ Trạch vẫn còn đứng trên bậc cầu thang, chưa kịp thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu đã thấy một cái bóng xẹt ngang qua mình như cơn gió.
Phó Dung nhíu mày nhìn Hạ Viễn Quân vừa buông hành lý đã ào ào chạy xuống, có hơi sợ hãi thằng ranh kia đột nhiên nổi tính ấu trĩ cố ý đâm vai xô đẩy gì người ta. Anh ta định mở miệng đã thấy bàn tay Hạ Viễn Quân đặt lên quai xách va li của Kỳ Trạch, hoàn toàn không cho đối phương từ chối: “Để tôi giúp cậu.”
Dứt lời, hắn lập tức giật va li khỏi tay Kỳ Trạch như ăn cướp rồi đùng đùng chạy lên lầu, sau đó đẩy cả hai cái va li vào một gian phòng ngủ cho nam.
Loạt thao tác nhanh như chớp giật khiến Phó Dung không biết phải dùng vẻ mặt gì, cũng làm cho Kỳ Trạch không kịp phản ứng lấy một tiếng.
Phó Dung lấy lại tinh thần vội xoay người đuổi theo Hạ Viễn Quân, anh ta đứng trước cửa căn phòng Hạ Viễn Quân đã chọn, mở miệng hỏi: “Cậu muốn ở chung phòng với Kỳ Trạch à?”
Hạ Viễn Quân ngẩng đầu liếc một cái, ánh mắt rất khó hiểu như đang muốn nói “Tôi không ngủ với em ấy chẳng lẽ lại ngủ với anh?”
Phó Dung đọc hiểu được ý ghét bỏ lồ lộ kia, chỉ biết kéo ra một nụ cười miễn cưỡng.
Giỏi! Sau này đừng hòng cầu xin bố gánh team cho mày!
Kỳ Trạch theo vào phòng, nhìn lên gương mặt y hệt bệ hạ nhà mình mà khô khốc nói một tiếng “Cảm ơn”.
Hạ Viễn Quân cũng nhìn cậu, rất muốn dặn thêm một câu “Sau này không cho phép em bắt chuyện với cô ả kia nữa” nhưng rồi vẫn nhịn xuống. Bọn họ vừa quen nhau chưa lâu, thể hiện thái độ quá bá đạo rất dễ làm đối phương phản cảm.
Hai người cứ như vậy đối mắt thêm mấy giây, Kỳ Trạch là người bại trận trước, cậu tránh ánh mắt của Hạ Viễn Quân rồi bắt đầu quan sát một ít vật dụng bài trí trong phòng.
Bởi vì Vu Thu và Ôn Uyển không có mặt nên bọn họ chưa vội chia phòng chia giường ngay. Phòng ngủ phái nữ rộng hơn phòng nam một chút, đặt bốn chiếc giường theo kiểu giường tầng như trong ký túc xá, đương nhiên độ mềm mại và thoải mái của mỗi giường đều như nhau. Bốn cô gái phải ở chung một phòng, bên nam lại chia thành hai phòng ngủ riêng, mỗi phòng đặt hai chiếc giường có diện tích lớn hơn giường nữ.
Đồ đạc của cánh phụ nữ nhiều hơn, tuy vẫn chưa chia giường, các cô đã bắt đầu tranh thủ bày biện sắp xếp khắp phòng.
Kỳ Trạch xuống lầu đi vào bếp xem mọi người có cần trợ giúp gì không, dù đã lót dạ bằng bánh ngọt Hạ Viễn Quân mua nhưng hiện giờ cậu đúng là rất muốn ăn cơm tối.
Vu Thu đứng trong bếp hết rửa bát đĩa lại rửa nguyên liệu nấu ăn, cực kỳ rảnh rỗi, nhưng nếu không làm gì cậu ta lại cảm thấy mình đứng đây quá dư thừa. Hơn nữa Ôn Uyển còn quá rành rẽ nữ công gia chánh, động tác quen thuộc nhanh nhẹn hầu như không cần Vu Thu giúp chuyện gì.
Vừa vặn có Kỳ Trạch tiến vào bắt chuyện nên cậu ta mới biết chuyện mọi người đã dọn hành lý xong, liền nói: “Vậy tôi cũng lên dọn dẹp một chút đây. Ôn Uyển, tôi giúp cô xách hành lý lên lầu nhé?”
“Được, cảm ơn anh.” Ôn Uyển đáp.
Vu Thu nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Kỳ Trạch nói với Ôn Uyển: “Để tôi thế cậu ấy một lát vậy, có việc gì cần tôi làm giúp không?”
Vừa nãy trong lúc thảo luận phân chia nấu nướng, Kỳ Trạch đã tự nhận là biết nấu ăn. Nếu là Vu Thu đứng đây Ôn Uyển chỉ có thể sai cậu ta làm ít việc vặt như rửa bát hay rửa rau, còn Kỳ Trạch có thể giúp cô nàng cắt gọt nguyên liệu.
Chẳng bao lâu sau Vu Thu quay lại, Kỳ Trạch cũng vừa vặn cắt xong rau củ bèn tránh qua một bên. Nhìn động tác của Ôn Uyển, cậu đoán sẽ có cơm ăn sớm thôi liền thuận thế rời khỏi nhà bếp.
Ngoài phòng khách không có ai, Kỳ Trạch đoán những người còn lại đều lên lầu ba nên cũng lên lầu xem thử. Quả nhiên tất cả mọi người đều tập trung ở đó, Phó Dung và Hạ Viễn Quân ngồi trên thảm nghiêm túc nắm tay cầm máy chơi game; Hồ Lý và Bạch Linh Tiên đang xem xét thiết bị tập thể hình, La Tiểu Lê ôm trong tay một cuốn sổ ký họa, hình như đang muốn vẽ tranh.
Kỳ Trạch tìm một quyển sách ngồi lên sô pha xem, chỉ lát sau La Tiểu Lê cũng ôm sổ ngồi xuống vị trí bên cạnh. Kỳ Trạch liếc nhìn cuốn sổ một cái, phát hiện ra cô nàng đã vẽ chân dung Hồ Lý có thêm một cặp tai và đuôi cáo màu đỏ, vẽ Bạch Linh Tiên thành đạo cô thanh tao lạnh lùng tay cầm kiếm dài, tuy không miêu tả quá chi tiết nhưng lại nắm bắt thần thái rất chuẩn xác.
Thứ tiếp theo xuất hiện trong sổ ký họa là hai con chó săn cỡ đại hừng hực sát khí đang ngồi bên nhau, cùng nhìn chằm chằm vào màn hình chơi game.
Kỳ Trạch cảm thấy rất thú vị bèn từ bỏ ý định đọc sách, chuyển sang xem cô vẽ tranh nhưng không hề lên tiếng quấy rầy.
Sau đó cậu nhanh chóng nhận ra bản thể mình trên trang giấy, hình như là một con cún con, hoặc cáo con gì đó.
Kỳ Trạch: “…”
La Tiểu Lê vẽ xong liền nhướn mày nhìn sang Kỳ Trạch, giọng điệu pha chút đắc ý: “Có giống không?”
Kỳ Trạch nhìn con cáo nhỏ kia mà hơi hoảng hốt, nghe giọng La Tiểu Lê mới gật đầu đáp: “Giống, cô vẽ đẹp quá. Rất dễ thương.”
Sau đó La Tiểu Lê chấp bút vẽ nốt những người còn lại, nhưng Kỳ Trạch đã không còn đặt lực chú ý vào đó nữa.
Cậu nhớ trước kia Hạ Viễn Quân luôn thích gọi mình là hồ ly. Ban đầu Kỳ Trạch rất khó chịu với xưng hô này, tính tình hồ ly vốn xảo quyệt, cậu lại thấy mình quá ngốc, cũng không có chỗ nào giống cáo. Về sau Hạ Viễn Quân vẽ cho cậu một bức tranh, là một con hồ ly nhỏ màu trắng cuộn thành một cục xù xù vùi trong chăn ngủ say sưa, hắn chỉ vào con cáo kia rồi nói đó chính là cậu.
Lúc ấy Kỳ Trạch khá bực bội vì cảm thấy Hạ Viễn Quân đang chê mình lười. Thế nhưng thời cổ đại vừa không có điều hòa vừa không có áo phao lông vũ, vừa bước ra khỏi cửa đã bị gió quất rát cả mặt, Hạ Viễn Quân lại còn yêu chiều, không phải mỗi ngày đều cho phép cậu rúc vào ổ chăn bông ngủ nướng đó sao?
Mà trước đó, từ năm sáu tuổi đến hiện tại Kỳ Trạch chưa bao giờ có thói quen ngủ nướng.
Hạ Viễn Quân dời ánh mắt xuất thần khỏi người Kỳ Trạch, sau đó thấy nhân vật trong trò chơi của mình dính trọng thương ngã rầm xuống đất.
Sát khí quanh thân hắn lại nặng thêm một ít.
Phó Dung ngồi bên cạnh vừa tranh thủ cười nhạo vừa thao tác tay cầm chuẩn bị khoe mẽ loot đồ trước mặt Hạ Viễn Quân. Một giây đồng hồ sau, sếp Phó cũng khẳng khái nằm chết ngay bên cạnh xác đồng bạn.
“…” Thôi được rồi, một con gà con với một đứa tay phế, đúng là chó chê mèo lắm lông mà.
Con gà và tay phế không thể không thu lại sát khí hừng hực quanh thân rồi nhục nhã bấm vào nút “Restart”. Sau đoạn nhạc dạo vui vẻ, Mario màu đỏ và Luigi màu xanh lại tiếp tục bắt đầu cuộc hành trình.