Có điều lần này điều kiện hóa giải của Thiên Đạo hơi đơn giản quá, Hạ Viễn Quân không phải trải qua kiếp nạn trắc trở gì, cứ thế tìm lại được vật đã mất khiến người ta cực kỳ hoài nghi hắn đang được trời đất thiên vị.
Dù sao Thiên Đạo bị người đời mắng bất công đâu phải chỉ mới một hai lần.
Kể ra cũng không hẳn là Thiên Đạo ở thế giới này quá yếu ớt hay tính tình nó quá lương thiện, mà vì Hạ Viễn Quân chính là con cưng của Thiên Đạo ở thế giới nguyên bản, cũng là kim long cao quý sinh ra để làm đế vương.
Thôi được rồi, cùng là Thiên Đạo với nhau, rồng đế vương nhà khác chạy đến địa bàn của nó không phải để đảo loạn phong vân thương thiên hại lý gì, vẫn nên chừa cho đồng nghiệp chút mặt mũi thì hơn. Lỡ đâu mạnh tay bức điên con rồng kia, nó hắc hóa nhập ma thì mới thật sự biến thành tai họa.
Ngày hôm qua Hạ Viễn Quân sốt ruột đi cứu Kỳ Trạch đã nhận ra trên người mình có thứ gì đó trói buộc, hắn phải liều mạng phá tan lớp xiềng xích đó thì mới có thể tiếp được cậu trong nháy mắt.
Lúc ấy tựa như có vô số mảnh vỡ xẹt qua đầu hắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Đến đêm hắn chìm vào biển sâu ý thức mới biết được đó đều là ký ức của chính mình. Cho nên chiều hôm qua hắn ngồi trên xe mới thấy trong đầu mình hiện lên một ít hình ảnh, nhưng vì quá nhiều thành ra không thể thấy được rõ ràng.
Hạ Viễn Quân nhớ lại bản thân lúc không có ký ức vừa cứng đầu vừa chua ngoa, vừa điêu vừa đần mà khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ. May mà Kỳ Trạch không hay biết những ý nghĩ bi thương sụt sùi trong đầu hắn, nếu không…
Khụ, xem như không còn chút mặt mũi nào nữa rồi, chắc chắn hồ ly nhỏ sẽ giễu cợt hắn cả đời.
Đôi mắt Hạ Viễn Quân ngậm ý cười nhìn Kỳ Trạch, tuy hơi phiền toái nhưng may mắn là vẫn tìm được hồ ly nhỏ, cuối cùng hồ ly nhỏ vẫn chỉ thuộc về một mình hắn.
Kỳ Trạch đang mặc quần áo chợt quay lại liếc Hạ Viễn Quân, thấy hắn nhìn mình chằm chằm bèn vươn tay ném một chiếc áo tắm dài lên người hắn, bực bội nói: “Còn không mau đi tắm rửa thay quần áo đi?”
Tối hôm qua Kỳ Trạch chỉ có thể giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, tuy tư thế ngủ của Hạ Viễn Quân khá thành thật, nhưng quần áo trên người qua một đêm đã nhăn nhúm đến không dám nhìn.
“Đi ngay đây.” Hạ Viễn Quân xuống giường, nhìn thoáng qua cáo nhỏ đang xấu hổ dựng lông rồi cầm áo tắm dài bước vào phòng tắm.
Kỳ Trạch chờ Hạ Viễn Quân đi khuất, lúc này trên mặt mới khôi phục ý cười, không cách gì che giấu nổi niềm vui sướng.
Bệ hạ nhà cậu nhớ lại rồi, cậu thật sự rất vui.
Đừng tưởng cậu không nhận ra, thỉnh thoảng bệ hạ lại để lộ dáng vẻ ủ rũ thương tâm mà không nói, cậu đều biết hết. Không chừng cậu chủ Hạ còn tự ghen tuông với chính mình, cảm thấy cậu đã bị “bệ hạ” cướp mất, còn hắn chỉ là người đến sau đổ vỏ. Mùi giấm nồng nặc bốc lên tận trời, không muốn phát hiện cũng không được.
Nếu đã nhớ lại thì không cần phải diễn tiếp vai thế thân thượng vị máu chó kia nữa.
Có mệt không cơ chứ?
Nếu còn kéo dài thêm, Kỳ Trạch lo lắng về sau bệ hạ nhà mình sẽ bị di chứng phân liệt, rảnh rỗi lại ngồi tự biên tự diễn kịch bản ngược tâm trong đầu mất thôi.
Kỳ Trạch mặc áo khoác, nhân tiện trông thấy chiếc điện thoại bị mình ném lên tủ đầu giường tối hôm qua. Cậu bấm khởi động máy liền nhận được hai cuộc gọi nhỡ từ Kỳ Chấn Quốc, không hiểu rốt cuộc ở nhà đã xảy ra chuyện gì.
Kỳ Trạch mở báo mạng ra lướt một chút thì biết tin công ty cha cậu vừa gặp sự cố, tuy không đến mức cận kề phá sản nhưng tổn thất ước tính phải lên đến hơn một tỷ. Con số này đối với nhà họ Kỳ không phải là một số tiền nhỏ, trong vòng ba năm tới còn chưa biết có kiếm lại được hay không.
Trên mạng nói bên đối tác của công ty ôm tiền bỏ trốn. Nếu đây là sự thật, chiếu theo kinh nghiệm thương trường mấy chục năm của Kỳ Chấn Quốc mà còn có thể nhìn nhầm người thì quả là xui xẻo cùng cực. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Đối tượng của tấm phù chú lần trước chỉ là một cá nhân, Kỳ Nhược Sam gặp chuyện không thể kéo theo Kỳ Chấn Quốc được, hình thức xui xẻo lại còn không giống nhau mới đáng nói.
Không chừng Kỳ Chấn Quốc đắc tội với ai trên thương trường, hoặc bị đối thủ cạnh tranh nào dùng thủ đoạn gài bẫy cũng nên.
Kỳ Trạch vẫn đang bận suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên. Lần này là một dãy số xa lạ có mã vùng ở cùng thành phố.
Kỳ Trạch nhướn mày bấm nhận.
“A lô?” Đầu dây bên kia dường như không đoán được cậu sẽ trả lời nhanh như vậy, phải mất thêm mấy giây phản ứng mới lên tiếng được.
“Có chuyện gì?” Kỳ Trạch hỏi, cậu đã nhận ra giọng nói đầu bên kia là của mẹ kế.
“Kỳ Trạch, mẹ biết sai rồi, con mau về giải phép cho Tiểu Sam đi được không? Hu hu hu, bây giờ nó, nó…” Qua một đêm nhận đủ dày vò, Trình Ái nghe được giọng Kỳ Trạch bắt đầu khóc không thành tiếng.
“Cô ta làm sao?” Kỳ Trạch nghe thấy có chỗ sai sai, theo lý thuyết, Kỳ Nhược Sam nhận báo ứng từ linh phù xong, hiệu lực đã mất từ lâu còn có thể xảy ra chuyện gì được? Hoặc nên nói là, cô ta gặp chuyện gì mà ngay lập tức nghĩ tới cậu?
“Nó biến thành một con…” Kỳ Chấn Quốc giận giữ cướp điện thoại nhưng lại không nói được hết câu, bởi vì Trình Ái đang ở bên cạnh cầu xin ông ta đừng nói từ kia ra khỏi miệng, nếu không cô con gái cưng nhà bọn họ sẽ thật sự phát điên.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Kỳ Trạch trở nên mất kiên nhẫn.
Sau một hồi khóc lóc than thở, cuối cùng Trình Ái mới kể được cho cậu nghe nội dung đại khái. Mấy hôm trước Kỳ Nhược Sam đột nhiên nói rằng toàn thân mình rất ngứa, bà ta nghĩ con mình ăn nhầm đồ ăn lạ bị dị ứng, bôi thuốc một hai ngày là khỏi. Không ngờ đến thứ sáu bệnh tình không thuyên giảm mà còn nặng thêm, trên người Kỳ Nhược Sam nổi lên từng mảng đốm đỏ vừa đau vừa ngứa. Trình Ái hoảng sợ vội đưa con đi bệnh viện, nhưng không bác sĩ nào chẩn ra nguyên nhân. Sang thứ bảy tình hình càng thêm nghiêm trọng, ngoại trừ các mảng đốm đỏ, da cô ta bắt đầu mọc ra một thứ lông như lông động vật. Đây thật sự không giống bệnh ngoài da bình thường nữa, Kỳ Nhược Sam vừa kinh vừa sợ chỉ biết nhốt mình trong phòng tự cào cấu hành hạ bản thân cho máu me be bét, không ra hình người.
Trình Ái nhớ đến chuyện mấy ngày trước bèn tất tả chạy đi tìm vài vị đạo sĩ tới nhà xem thử, thế nhưng những người đó nếu không phải phường lừa đảo thì cũng lắc đầu bó tay, nói rằng đây là chú thuật cấp cao không giải nổi, Kỳ Nhược Sam sẽ phải chết trong đau đớn thống khổ.
Lần này Trình Ái đã hoàn toàn luống cuống, chỉ còn biết cầu xin chồng gọi điện thoại gọi Kỳ Trạch về nhà giải chú.
Kỳ Chấn Quốc vốn đang vì chuyện ở công ty mà sứt đầu mẻ trán, làm gì còn sức lực đi quan tâm mấy mâu thuẫn gia đình nhỏ nhặt này? Mãi đến khi Trình Ái dẫn ông ta đi xem Kỳ Nhược Sam, khuôn mặt Kỳ Chấn Quốc mới bị dọa cho tái xanh tái ngắt, lại nghe vợ mình nói chuyện do một tay Kỳ Trạch gây ra mới không thể nén giận gọi điện thoại mắng Kỳ Trạch.
Nhưng Kỳ Trạch hoàn toàn không thèm để ý ông ta, thậm chí còn dứt khoát tắt máy.
Sáng nay ông ta sai trợ lý đến địa điểm đang quay chương trình để bắt người về, tổ chương trình thì tìm được rồi, nhưng Kỳ Trạch lại không có mặt ở đó. Mất công dò hỏi một hồi lâu, ngay cả đạo diễn và các vị khách mời khác đều không ai biết tung tích của cậu.
Trình Ái tuyệt vọng khóc lóc cả ngày, Kỳ Chấn Quốc chỉ có thể tạm thời đánh ngất con gái trói chặt vào giường để nó không tiếp tục hành hạ bản thân, chuyện ở công ty còn đang chờ ông ta đi xử lý.
Hiện giờ trên dưới nhà họ Kỳ đã loạn thành một nồi cháo heo. Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện nào cũng có liên quan đến Kỳ Trạch, đơn giản chỉ vì một gã đạo sĩ xa lạ nào đó tuyên bố sự kiện Kỳ Nhược Sam bị bóc phốt trên mạng là tác phẩm do cậu gây ra.
Kỳ Trạch nghe mà buồn cười, cậu cũng thật sự cười thành tiếng, nhưng ngữ khí đã lạnh nhạt như nước: “Các người muốn tôi trở về giúp các người giải quyết? Cũng được, nhưng tôi chỉ về một lần này nữa thôi, từ đây về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.”
Lần này xem như báo đáp ơn nuôi dưỡng của bọn họ bao năm nay đi.
“Trở về đâu?” Áo tắm dài của Hạ Viễn Quân chỉ buộc hờ dây lưng lộ ra lồng ngực tinh tráng, hắn vừa lau tóc vừa đi về phía Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch liếc một cái mà sặc nước miếng, suýt nữa đã không giữ nổi ngữ khí lạnh nhạt nữa. Đầu tiên cậu nói với Hạ Viễn Quân mình muốn về nhà họ Kỳ, tiếp theo liền vội vàng cúp điện thoại, thoạt nhìn như muốn sửa lại áo cho bệ hạ nhưng thực chất là lén sờ soạng phần cơ ngực cơ bụng khiến mình phân tâm nãy giờ một phen.
Kỳ Chấn Quốc ở bên kia bừng bừng phẫn nộ ném vỡ điện thoại, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được thái độ lạnh nhạt với người nhà, ôn hòa như gió xuân với người ngoài từ đứa con trai cả của mình. Còn nữa, thế nào gọi là không liên quan nữa? Chẳng lẽ mọi chuyện đều do thằng ranh kia gây ra thật sao? Tại sao lại uy hiếp ông ta? Muốn trả thù vì người nhà đối xử tệ bạc bấy lâu nay à?
Giỏi, giỏi lắm!
Sáng sớm vốn dễ củi khô lửa bốc, hồ ly nhỏ kia còn dám trêu chọc hắn.
Ánh mắt Hạ Viễn Quân tối sầm, hắn kéo người vào lòng mình mà không dám quá dùng sức, chỉ đặt hờ tay lên eo Kỳ Trạch.
“Ưm…” Kỳ Trạch bị nhéo bèn mở to mắt nhìn Hạ Viễn Quân oán trách.
Hắn hôn thêm mấy cái cho đỡ nghiện mới buông bàn tay ra khỏi người Kỳ Trạch, nghiêm mặt nói: “Để tôi đi cùng em.”
“Ừm.” Kỳ Trạch gật đầu, chính cậu cũng không muốn rời xa Hạ Viễn Quân. Hơn nữa mọi người còn chưa tìm được con yêu quái kia, hai người ở bên nhau vẫn yên tâm hơn một chút.
Hạ Viễn Quân gọi người chuẩn bị bữa sáng, ăn xong bọn họ sẽ lập tức ra ngoài.
Ăn được một nửa, Hạ Viễn Quân dựng lên một kết giới nhỏ chỉ có hắn và Kỳ Trạch, sau đó lấy một chiếc hộp gấm từ trong túi áo ra.
Kỳ Trạch vừa ăn bánh bao xíu mại vừa tò mò nhìn, Hạ Viễn Quân nói cậu cứ mở hộp ra, thế là cậu bèn giữ bánh bằng miệng, dùng khăn ấm lau lau tay rồi mở nắp hộp.
Bên trong hộp đặt hai chiếc nhẫn.
“Đeo vào thử xem?” Hạ Viễn Quân nhìn dáng vẻ gặm bánh ngốc nghếch của cậu chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Kỳ Trạch vươn tay để Hạ Viễn Quân đeo nhẫn vào cho mình, nuốt hết nửa miếng xíu mại xong, cậu vừa lau miệng vừa hỏi: “Bệ hạ tự làm đấy à?”
Hạ Viễn Quân gật đầu, “Tiểu Thất gọi phu quân vẫn dễ nghe hơn.”
Kỳ Trạch ngắm kỹ chiếc nhẫn có chất liệu không tầm thường trên tay, miệng lẩm bẩm: “Phu quân gì đó nghe kỳ cục lắm, còn chẳng bằng gọi ông xã cho rồi…” Đây là xã hội hiện đại, không phải thời cổ đại phong kiến.
Hạ Viễn Quân tai thính mắt tinh đương nhiên là nghe thấy rất rõ, hắn gật gù tán thành: “Tôi cảm thấy Tiểu Thất nói rất có lý.”
Dứt lời, hắn lập tức nhìn Kỳ Trạch đầy chờ mong.
“…” Kỳ Trạch nghẹn họng xấu hổ, định mở miệng từ chối nhưng rồi đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia, thế là cậu gục đầu gảy gảy chiếc nhẫn trên tay, mềm giọng gọi một tiếng “Ông xã.”
Hạ Viễn Quân vốn chỉ muốn trêu cậu cho vui, sau này chờ cậu sinh con xong mới có thể ở trên giường bức bách Kỳ Trạch gọi mấy tiếng, không ngờ chưa gì đã được nghe thật rồi.
Thanh âm mềm mại, dáng vẻ thẹn thùng cúi xuống nhưng không che giấu nổi vành tai đỏ bừng khiến lòng Hạ Viễn Quân tức khắc ngọt như được nhúng vào mật đường, cảm xúc chất chứa trong lồng ngực càng muốn phát tiết ra ngoài hơn nữa.
Đáng tiếc Kỳ Trạch đang có thai, hắn không thể khó xử cậu, nhưng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua.
Cho nên hắn phải đi làm tình làm tội người khác.
Có lẽ cũng cảm thấy quá xấu hổ nên Kỳ Trạch gọi xong, không chờ Hạ Viễn Quân phản ứng đã vội đứng dậy nói: “Em no rồi, chúng ta mau đi thôi.”