• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản tôn là rồng vàng đế vương thuận trời thuận đất mà sinh ra, xưa nay sống trong hoàng gia đã chứng kiến rất nhiều thăng trầm qua bao đời vua chúa.

Một đế vương nhân từ tuy có thể mang danh tốt, nhưng triều đình dễ sinh tiểu nhân gian nịnh, vu oan giá họa giết hại trung thần, vong ân phụ nghĩa. Cho nên bọn họ cần bản tôn lên ngôi để chỉnh đốn triều cương, thường thường sẽ xuất hiện dưới vai một bạo quân người người sợ hãi.

—— Không giải thích dài dòng, đáng chết thì cứ giết.

Bản tôn cũng không cần cái gọi là thanh danh, dù sao kẻ duy nhất có quyền phán xét bản tôn xứng đáng ngồi trên ngai vị hay không chỉ có mình Thiên Đạo, chứ không phải đám phàm nhân ngu muội kia.

Huyền Nguyên năm thứ mười một, mùng bảy tháng chạp.

Lôi kiếp buông xuống đúng ngày sinh nhật, gần đây Quốc sư không có hành động gì.

Phải tìm một chốn không người chờ khoảnh khắc độ kiếp.

Huyền Nguyên năm thứ mười một, hai mươi lăm tháng chạp.

Ha, Thiên Đạo chó má, bản tôn đã vượt qua độ kiếp, tại sao vẫn bị biến nhỏ lại?

Huyền Nguyên năm thứ mười một, hai mươi sáu tháng chạp.

………… Không có có chuyện gì xảy ra.

(Quân Đế bị người đi ngang qua nhận nhầm là rắn nhỏ nên nhặt về nhà nuôi, người nọ thấy hắn không cắn, đặt tên là “Tiểu Kim”.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng ba tháng giêng.

Đường đường là trưởng tử nhà tướng phủ nhưng lại mang dáng vẻ nhát chết, quá vô dụng, quá buồn cười! Không được chủ mẫu yêu quý thì thôi đi, ngay cả một tiểu muội cũng có thể tùy ý khinh nhục.

Người như vậy mà cũng ảo tưởng nuôi bản tôn sao?

Nực cười!

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười lăm tháng giêng.

Kỳ Trạch, trưởng tử tướng phủ, bản tôn nhớ tên ngươi rồi, chờ sau này bản tôn hồi phục như cũ chắc chắn sẽ cho ngươi một chức quan.

(Bởi vì Kỳ Trạch nướng thịt quá thơm nên Quân Đế dùng chút thuật pháp tự đưa thịt nướng vào bụng mình, còn dùng thủ thuật che mắt không để Kỳ Trạch lẫn người hầu phát hiện ra. Loại hành vi này quá mất mặt, Quân Đế không muốn nhớ.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi tháng giêng.

Hôm nay chủ mẫu tướng phủ lại tới gây sự. Nếu không phải ta tống mụ già khả nghi ra khỏi viện trước, chẳng phải đồ ngốc kia lại gặp xui xẻo rồi à?

Ngốc thế này không biết đã sống sót trong phủ kiểu gì nữa.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng chín tháng một.

Người đến từ thế giới khác? Mượn xác hoàn hồn?

Người không chút phòng bị với bản tôn lại là kẻ mang thân thế kỳ dị như vậy ư?

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười hai tháng một.

Ha, Kỳ Trạch này vụng về quá. Bản tôn mà cần cậu ta bảo vệ sao?

Nếu con nhỏ đích nữ kia dám ăn bản tôn thật, người bị lột da chính là nàng ta.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi tháng một.

Cơ thể bản tôn không ấm, cậu ta không sợ ngủ cùng giường với ta sao?

(Đêm đầu xuân trời khá lạnh, rắn vàng vốn phải lạnh như băng không biết vì sao lại ấm nóng hừng hực, Kỳ Trạch theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt, cuối cùng dịch lại gần nằm ngủ bên cạnh Tiểu Kim.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng bốn tháng hai.

Trong triều không có chuyện gì.

(Quân Đế đã khôi phục hình dạng cũ, trước khi độ kiếp đặt sẵn con rối trong cung, không viết kỹ là vì hắn chưa muốn rời khỏi nhà Kỳ Trạch. Da mặt Quân Đế quá cao giá, bỏ luôn không thèm viết vào nhật ký.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi tháng hai.

… Đáng sợ quá.

(Quân Đế vạn năm nay luôn chỉ có một mình, hiện giờ lại dần quen thuộc nhiệt độ cơ thể, hơi thở lẫn mùi hương của Kỳ Trạch. Mỗi lần Kỳ Trạch ngủ hắn luôn chủ động dán lại gần cậu. Chuyện này quá kỳ quặc, hắn không quen, nhưng lại rất thích.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi tám tháng hai.

Ồ, hóa ra là một con hồ ly tinh, giả vờ ngây thơ để tiếp cận bản tôn sao?

Bản tôn ghét nhất là loại người này, mong rằng cậu ta không phải như thế.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng một tháng ba.

Chủ mẫu tướng phủ dám tính kế hồ ly nhỏ!

Bộ con hồ ly ngốc kia không nhìn ra sao? Hay là vốn biết mà không thể phản kháng?

Gả thay là sao?

Quá hoang đường!

Phiền thật, nhìn phong ấn kia chắc chắn chính cậu ta cũng không biết mình là yêu tộc rồi.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng ba tháng ba.

… Về thôi.

Quá kỳ quặc!

(Sau khi Quân Đế biết tin đối tượng thanh danh không tốt mà Kỳ Trạch phải gả thay là chính mình, hắn vừa phẫn nộ vì bị người ta lừa gạt như đồ ngốc, lại vừa vui sướng vì Kỳ Trạch tiến cung, ý sau chiếm thế thượng phong.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười lăm tháng ba.

Em ấy sợ hãi.

Tinh thần cũng bất ổn.

(Kỳ Trạch giả nữ, hơn nữa còn bị người ta phù phép lên người để che mắt thiên hạ. Đây là thời cổ đại, phần lớn thời gian thường ngày cậu quanh quẩn trong viện ở tướng phủ, chỉ vừa quen thuộc một chút đã bị đưa đến một nơi xa lạ phức tạp hơn nữa. Bản thân cậu tiến cung vốn mang tội khi quân, nghe nói Hoàng đế còn là kẻ giết người không chớp mắt đương nhiên phải sợ hãi rồi. Quân Đế lại vì vậy mà bực bội.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười bảy tháng ba.

Không thể nói cho em ấy biết.

(Da mặt Quân Đế quá mức tôn quý, cảm thấy bản thể nhỏ của mình gây tổn hại hình tượng khủng khiếp. Đường đường là vua một nước, chẳng lẽ phải lấy thân phận thú cưng đi nhận mặt nhau sao? Chờ thêm ít lâu nữa đi.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng một tháng tư.

Em ấy khen bản tôn.

Xem như em tinh mắt.

(Sau khi nhập cung Kỳ Trạch lo lắng thấp thỏm mất vài ngày, phát hiện ra tên bạo quân kia không tới chỗ mình, căng thẳng suông cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa hoàng cung quá rộng, xác suất chạy trốn thành công gần như bằng không. Dù sao cũng chết, chi bằng cứ tranh thủ tận hưởng sung sướng thêm mấy ngày nữa vậy. Ai ngờ cậu vừa nghĩ xong thì Quân Đế tới ăn cơm với cậu thật. Giá trị nhan sắc của Quân Đế quá cao, hơn nữa Kỳ Trạch không cảm thấy biểu hiện của hắn có gì gọi là hung ác nham hiểm hay bạo ngược, không kìm nổi mới buột miệng tâng bốc bệ hạ mấy câu.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười lăm tháng tư.

Không muốn bản tôn đụng vào người?

Ha, lúc trước là ai ôm bản tôn ngủ mỗi đêm? Ngày mai còn đến tìm em nữa thì bản tôn lập tức…

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười sáu tháng tư.

……

Đáng ghét! Tất cả là lỗi của ả Đồng phi kia! Không phải bản tôn muốn đi gặp em đâu!

Ai cho cô ta lá gan đi gây sự với người của bản tôn vậy?

Con hồ ly ngốc tất nhiên đoán chắc bản tôn sẽ không mặc kệ, cho nên mới cố ý dẫn dụ bản tôn đến gặp đây mà!

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi ba tháng tư.

Bản tôn thích ánh mắt em rồi đấy.

(Kỳ Trạch vô cùng cảm kích Quân Đế. Cậu luôn bị ức hiếp từ nhỏ đến lớn, bị mọi người xung quanh trêu chọc chê cười, đây là lần đầu nếm trải cảm giác có người bảo vệ mình. Quân Đế lại sở hữu khuôn mặt ngầu lòi không thể bắt bẻ cùng dáng người tuyệt hảo, ngày thường cũng đối xử rất tốt với cậu. Trước khi xuyên sách đến đây Kỳ Trạch còn từng bị người ta dỗ ngon ngọt mơ màng ký vào một tờ hợp đồng cực kỳ khả nghi, sao có thể không rung động trước Quân Đế được?)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi tám tháng tư.

Em ấy lại làm sao vậy?

Bản tôn chưa kịp nói gì, lại là kẻ nào không có mắt dám chọc ghẹo em ấy?

Đừng để bản tôn biết, nếu không bản tôn nhất định băm vằm cả hai tay kẻ đó ra.

(Quân Đế nổi giận, không biết vì sao hôm nay Kỳ Trạch bắt đầu sợ hãi không cho hắn đụng vào người mình nữa.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng ba tháng năm.

Mấy ngày không gặp, bản tôn… tối nay đã hiểu hết cả rồi.

(Quân Đế để ý ánh mắt Kỳ Trạch luôn nhìn mình dò xét thì vừa đau lòng vừa bực tức. Chờ cậu ngủ say, hắn quyết định chui vào giấc mơ của cậu tìm hiểu lý do.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng bốn tháng năm.

A, quả nhiên hồ ly nhỏ ái mộ bản tôn.

Nếu đã vậy, bản tôn cũng không nỡ để em phải thương tâm, tránh để người ta nói bản tôn lấy oán trả ơn.

(Tâm trạng Quân Đế vui đến phát ngốc, thậm chí còn hơi lâng lâng.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng năm tháng năm.

Khóc cái gì… Bản tôn nói không để ý là thật sự không để ý mà.

Không được khóc, sau này cũng không cho khóc nữa.

(Quân Đế đã tìm ra nguyên nhân Kỳ Trạch sợ hãi buồn bực, là vì cho rằng hắn đối xử tốt với cậu vì cậu là “nữ nhân”, biết được chân tướng rồi chắc chắn sẽ giết mình. Đêm nay Quân Đế lại thản nhiên thừa nhận đã biết rõ từ đầu, ai ngờ ái phi của hắn không mỉm cười sung sướng thì thôi, ngược lại còn bật khóc, Quân Đế luống cuống không biết làm sao.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười tám tháng sáu.

Không thể tự viết, còn phải chờ bản tôn cầm tay dạy cho.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng hai tháng bảy.

Mấy ả đàn bà kia, bản tôn đã sủng hạnh các nàng hay chưa trong lòng còn không tự rõ sao? Dám ăn nói xằng bậy trước mặt hồ ly nhỏ.

Hôm nay đến cửa điện em ấy cũng không buồn bước vào!

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng năm tháng bảy.

Lão thái giám nói em ấy đang ghen, là ghen tị vì bản tôn.

Rốt cuộc vẫn chỉ là con hồ ly nhỏ, bản tôn rộng lượng không thèm chấp nhặt.

(Tối ngày thứ hai hắn liền đi sang chỗ Kỳ Trạch giải thích rõ một năm một mười, bản thân chưa hề chạm vào một nữ nhân nào, càng đừng nói đến khoảng thời gian sau khi Kỳ Trạch nhập cung.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười bốn tháng bảy.

Không được? Em ấy nghĩ vậy thật sao?

Tại sao bản tôn không thể coi thường những kẻ phàm nhân kia?

Hồ ly nhỏ giỏi lắm, gần đây quá cưng chiều em rồi, chờ xem ngày mai bản tôn làm sao trừng phạt em!

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi mốt tháng bảy.

Sao em ấy có thể phóng đãng như vậy được?

Hầy, thôi, dù sao vẫn còn trẻ tuổi nên bốc đồng.

(Quân Đế được Kỳ Trạch hôn, rất có xu thế được tiện nghi còn khoe mẽ.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi sáu tháng tám.

Nói bản tôn không được, em ấy nói thế nghĩa là gì?

( Kỳ Trạch cũng rất buồn bực, cậu đã cố ám chỉ vài lần, lúc này không phải ông xã nên nói một câu tà mị “Tôi có được hay không em thử là biết” theo đúng quy trình rồi thuận tay đẩy ngã cậu sao? Trưng bộ dạng thẹn quá hóa giận kia ra làm gì? Chẳng lẽ hắn thật sự…)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi bảy tháng tám.

Em lại dùng ánh mắt lo lắng đó nhìn ta thêm lần nữa thử xem!

Chờ đấy.

(Bực đến nỗi không thèm xưng “bản tôn” nữa luôn.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi tám tháng tám.

Ưm…

Có phải hồ ly nhỏ đã xem qua cuốn thoại bản không đứng đắn nào rồi không?

(Đêm đặc biệt hữu nghị dùng tay hỗ trợ lẫn nhau.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, hai mươi chín tháng tám.



Em ấy mềm quá.

(Ba chấm là không dám miêu tả.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mùng mười tháng chín.

Giải tán hậu cung, bản tôn chỉ muốn trao hậu vị cho một mình hồ ly nhỏ mà thôi.

Ra chỉ dụ cho Lễ Bộ phải chuẩn bị đại điển long trọng nhất.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười ba tháng chín.

Học mãi mà vẫn không học được? Là học không vào thật hay là muốn tìm cớ dụ dỗ bản tôn?

Ha, hồ ly nhỏ quá tâm cơ.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười một tháng mười.

Hồ ly nhỏ quả đúng là hồ ly tinh, ngon miệng mê người, môi răng lưu hương, giọng uyển chuyển êm tai khiến người ta mê mẩn, không kiềm chế nổi.

(Không cần nghi ngờ, đây là đêm đầu tiên Quân Đế dùng súng thật đạn thật.)

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười hai tháng mười.

Không thấy em ấy đâu nữa.

Huyền Nguyên năm thứ mười hai, mười hai tháng mười một.

Kỳ gia đã phán tội, quốc sư đã chém đầu.

Tu tập đến đây là kết thúc, nếu Thiên Đạo lại không đồng ý, bản tôn liền nghịch thiên.

Tháng tám năm 20×9 sau công nguyên.

Chỉ một đứa nữa thôi! Sau này không được phép sinh nữa!

Đám nhóc con đừng hòng chui ra tranh đoạt địa vị của ta!

“Anh đang làm gì thế?” Kỳ Trạch hoài nghi liếc nhìn Hạ Viễn Quân ngồi bên kia xe đưa lưng về phía mình.

“Phó Dung hẹn tôi ấy mà.” Hạ Viễn Quân không đổi sắc mặt kéo người không liên quan ra đội nồi.

Kỳ Trạch không tin bèn duỗi tay tự đi lấy.

Hạ Viễn Quân nhìn xuống bụng cậu mà không dám né tránh, chỉ một chớp mắt bất cẩn, đồ vật đã rơi vào tay Kỳ Trạch.

“Đây là cái gì?” Kỳ Trạch lật giở cuốn sổ có phần bìa bìa trống trơn, cực kỳ nghi ngờ ông xã mình lại đang học mấy tư thế song tu kỳ quặc gì đó.

Hạ Viễn Quân không muốn để bà xã hiểu sai rồi thầm mắng mình là cầm thú, vì thế chỉnh lại vạt áo bình tĩnh đáp: “Ghi chép một chút ấy mà.”

Kỳ Trạch hỏi: “Ghi chép chuyện gì?”

Đầu Hạ Viễn Quân lập tức nhảy số: “Ghi lại chuyện của chúng ta. Dù sau này ký ức của ai gặp vấn đề cũng không cần lo lắng nữa.”

Sắc mặt Kỳ Trạch quả nhiên dịu xuống, cậu trả lại cuốn sổ cho Hạ Viễn Quân, sau đó tặng cho hắn một nụ hôn lên mặt.

Lúc này xe đã chạy đến nơi, Kỳ Trạch nhìn Hứa Văn đang chờ bên ngoài, vội vàng nói với Hạ Viễn Quân: “Thế bệ hạ viết thêm một cuốn nữa đi, chờ Tiểu Vân Đoàn và Tiểu Tiểu Kim lớn lên có thể cho chúng đọc.”

Hạ Viễn Quân đỡ Kỳ Trạch xuống xe đi xem xét công đoạn chuẩn bị khai trương nhà ma mới, vẻ mặt lúc này rất đặc sắc: “…”

Không, bản tôn không muốn viết!!

— KẾT THÚC TOÀN VĂN —

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang