Đã lâu cậu không trở về, lần tiếp xúc gần nhất với nhà đó chỉ có cuộc tranh chấp nhỏ với mẹ kế trước cửa công ty. Nghĩ tới nghĩ lui, Kỳ Trạch không nghĩ ra được khả năng nào khác ngoài chuyện bà ta đã ton hót gì đó trước mặt cha mình. Trước kia mẹ kế chưa bao giờ sử dụng mấy thủ đoạn này, bà ta chẳng cần làm gì thì Kỳ Chấn Quốc đã không thèm quan tâm đến Kỳ Trạch rồi, cần gì phải làm chuyện dư thừa dễ khiến người ta thêm ghét bỏ.
Còn sự kiện hôm trước bà ta đột ngột đến tìm, Kỳ Trạch cũng rất bất ngờ. Cậu cảm giác mẹ kế hành động quá bất thường.
Kỳ Trạch ngồi trên thảm ngẫm nghĩ, nghĩ một lúc lại liên tưởng đến vụ Kỳ Nhược Sam bị bóc phốt trên chương trình tuyển chọn idol mới đây.
Hình như cậu hơi hiểu lý do Trình Ái chạy tới gây sự rồi.
Kỳ Trạch xoa xoa phần bụng thoạt nhìn mềm mại nhưng thực chất hơi cứng của mình mà không khỏi nghi hoặc, người ta hay nói thời gian mang thai trí nhớ sẽ giảm sút hẳn là sự thật nhỉ? Có điều nếu nghĩ theo hướng này, chẳng lẽ mẹ kế đã biết được chuyện gì? Hoặc là bà ta nhận ra con gái mình hành xử có vấn đề nên tìm người về kiểm tra chăng?
Đại khái là không thấy Kỳ Trạch đáp lại bất cứ câu nào, Kỳ Chấn Quốc chửi mắng một hơi xong liền cúp điện thoại.
Ông ta vừa cúp xong đã gọi lại một cuộc mới, lần này Kỳ Trạch không nhấn sai, trực tiếp từ chối luôn.
Sau đó chuông điện thoại không vang lên nữa.
Kỳ Trạch nói không quan tâm nhưng ít nhiều gì cũng nghe lọt được vài ba câu mấu chốt, ông bố nói rằng vì cậu mà Kỳ Nhược Sam mới xảy ra chuyện, yêu cầu cậu phải lập tức trở về nhà. Hiệu lực của lá bùa lần trước đã hết từ lâu, Kỳ Trạch không nghĩ ra được cô ta còn có thể xảy ra chuyện gì, lại còn đổ hết tội lỗi lên đầu cậu như vậy.
Nghe khẩu khí của Kỳ Chấn Quốc thì dường như không chỉ có mỗi chuyện đó, hẳn phải có thêm sự kiện gì ghê gớm lắm mới khiến ông ta bực bội đến trình độ này. Có điều Kỳ Trạch không có hứng thú tìm hiểu, cậu nâng móng vuốt nhấc điện thoại lên thử mở màn hình vài lần, sau đó dứt khoát bấm tắt máy.
Cậu ngậm di động về loại phòng ngủ, chui thẳng vào lòng Hạ Viễn Quân.
Hắn vẫn ngủ say như chết không hề bị Kỳ Trạch đánh thức, cậu liếc nhìn gameshow trên màn hình máy tính bảng vẫn chưa kết thúc.
Bởi vì Kỳ Trạch đột nhiên gặp vấn đề nên không khí trong phòng ăn lúc đó không còn náo nhiệt như ban đầu nữa. Thấy Ôn Uyển mang dáng vẻ bối rối chực khóc, vài vị khán giả nhìn mà đau lòng hộ, lại có người khác không thích cô ta nên mỉa mai người này thật biết cách giả bộ, nhìn qua là biết ngay bạch liên hoa chuyên nghiệp rồi.
Nhưng xem xét từ góc độ khán giả, Kỳ Trạch chỉ giống như bị khó chịu dạ dày, trong cốc mỗi người chứa đồ uống gì bọn họ không thể phân biệt được, dạ dày đã không khỏe còn chọn uống món không hợp sao có thể đổ lỗi cho Ôn Uyển?
Ngoại trừ Ôn Uyển, cũng có rất nhiều người quay sang nghi ngờ Kỳ Trạch đang diễn kịch.
[ Bốn cô gái trong nhà thì hết ba cô tặng cỏ bốn lá cho cậu ta, đến Hạ Viễn Quân cũng tặng. Nếu nói ưu tú, ở bên ngoài cậu ta đúng là ưu tú thật, nhưng trong biệt thự này chẳng lẽ Phó Dung lại kém cạnh hơn sao? ]
[ Đúng là nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột, hết một nửa người trong nhà phải chạy theo lo lắng dỗ dành cậu ta rồi, tưởng mình là cục cưng của cả bọn thật đấy à? ]
[ Ai nói Ôn Uyển giả tạo chứ tôi thấy cậu nam số 2 cũng làm màu khiếp lên được. ]
[ Ủa, mấy người không biết à? Kỳ Trạch này là anh trai Kỳ Nhược Sam đấy. Show trước push con em, show này thì push thằng anh, chậc chậc, tư bản có khác… ]
[ Người nhà họ Kỳ à? Là cái công ty mới xảy ra chuyện đúng không? ]
[ Mới trên núi xuống à bạn? (link) Lên hot search rồi này, tự xem đi. ]
Những câu nghi ngờ công kích kia Kỳ Trạch đọc được hết, nhưng cậu không vì thế mà tức giận. Mọi người bị cách một cái màn hình không thể tận mắt chứng kiến toàn bộ, càng chẳng thể hiểu được những chuyện diễn ra đằng sau, chỉ tin vào những gì mình thấy thì bình luận khó nghe cũng không có gì kỳ quặc.
Không hiểu rõ tiền căn hậu quả đã ra sức xỉa xói người mình không quen biết, những người này thật sự là quá nhiều ác ý hay đơn giản chỉ là không có ý thức chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra, cái này thì không ai biết được.
Nhưng rốt cuộc nhà họ Kỳ đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy mới nghe Kỳ Chấn Quốc làm ầm ĩ một trận bắt ép mình về nhà, lúc này lại có người thuận miệng nhắc tới, cậu có không muốn chú ý cũng không được.
Chờ sáng mai khôi phục lại đi tìm hiểu xem, dù sao cậu cũng không sốt ruột.
Về phần những bình luận nghi ngờ thậm chí là xúc phạm, tuy cậu không giận thật, nhưng hiển nhiên là không vui vẻ chỗ nào rồi. Đến đây cậu đã hết hứng thú xem tiếp bèn ngậm máy tính bảng đặt lại lên đầu giường, đoạn kéo một tấm chăn nhung mỏng từ trên sô pha trở lại giường.
Một cái đuôi theo bản năng đáp trên tay Hạ Viễn Quân, thậm chí còn quấn hờ mấy vòng, sau đó Kỳ Trạch mới yên tâm ôm hắn chìm vào giấc ngủ.
Tuy Kỳ Trạch đã ngủ, nhưng đám cư dân mạng theo dõi gameshow thì không.
Chương trình chiếu đến hết buổi tối ngày thứ năm. Ngày hôm đó Kỳ Trạch đối xử với Hạ Viễn Quân rất lãnh đạm, bởi vì cậu đã nhận ra tâm tư của hắn cho nên tỏ thái độ từ chối rất quyết liệt.
Các fan CP rên rỉ khóc lóc liên tục hỏi có phải hai người mâu thuẫn gì rồi không, tại sao lại không ngồi xe Hạ Viễn Quân nữa? Tại sao không để ý đến hắn? Tại sao đang yên đang lành lại ngược tơi bời thế này?!!!
Thế nhưng chưa gào thét được bao lâu, các khán giả đói khát bấm mở trailer số tiếp theo đã bắt đầu sôi nổi liếm đường đến phát khóc.
Nội dung tập kế tiếp là thứ sáu và ngày hẹn hò thứ bảy.
Trailer không thu tiếng các vị khách mời mà chỉ chèn BGM. Kỳ Trạch trong đoạn trailer sau khi nhận được cỏ bốn lá vào sáng ngày thứ sáu thì sắc mặt đại biến, đột ngột xoay người chạy lên lầu, phân cảnh tiếp theo là cậu và Hạ Viễn Quân ngồi trên bàn cơm nhìn nhau cười, dường như đã hóa giải mâu thuẫn, hàn gắn tình cảm, quả thật khiến toàn bộ khán giả ngứa ngáy tò mò không chịu nổi.
Bọn họ quá hiếu kỳ không biết Kỳ Trạch đã đọc được những gì. Hạ Viễn Quân đã viết gì đặc biệt vào cỏ bốn lá sao? Mâu thuẫn giữa bọn họ đã hóa giải rồi đúng không? Rốt cuộc Kỳ Trạch đã biết một trong mấy mảnh cỏ bốn lá là do Hạ Viễn Quân tặng rồi à?
A a a a! Tại sao chỉ là trailer mà không phải là tập ba! Tại sao phải chờ đến tận một tuần nữa! Tại sao xem gameshow mà còn căng thẳng hơn theo dõi phim thần tượng thế này!
Các khán giả đã xem hết tập thứ hai《 Câu chuyện tình yêu 》không bình tĩnh nổi cứ liên tục thảo luận về nội dung chương trình suốt đêm, trực tiếp đưa từ khóa #Câu chuyện tình yêu# lên thẳng hot search.
Chương trình giải trí này cũng nhanh chóng nổi tiếng bằng tốc độ tên lửa mà không ai dự đoán được.
Sáng sớm hôm sau Kỳ Trạch tỉnh lại, chuyện đầu tiên cậu làm là quay sang kiểm tra Hạ Viễn Quân vẫn còn ngủ say, sau đó mới nhận ra cơ thể mình đã tràn đầy năng lượng.
Kỳ Trạch ngồi dậy, thử hình dung về hình dạng người của mình rồi cố gắng vận dụng nguồn năng lượng trong thân thể. Cục bông bé xíu bắt đầu lớn lên, tứ chi đầy lông dần dần biến thành hai tay và cặp chân thẳng tắp, đuôi lông xù biến mất, cặp tai nhọn trên đầu cũng thu gọn vào trong.
Kỳ Trạch quấn chăn ngồi trên giường, kiểm tra thân thể mình xong liền quan sát kỹ Hạ Viễn Quân lần nữa.
Bệ hạ nhà cậu còn chưa tỉnh lại.
Kỳ Trạch hơi lo lắng bèn duỗi tay đẩy đẩy vai Hạ Viễn Quân: “Bệ hạ, mau dậy đi.”
Không có phản ứng.
Kỳ Trạch cau mày, bàn tay giữ trên vai hắn, “Viễn Quân? Em đói rồi, anh mau dậy đi.”
Vẫn không có phản ứng.
Kỳ Trạch bắt đầu luống cuống, cậu ghé sát lại gần hơn, ngữ khí vội vàng khẩn thiết: “Phu quân, anh tỉnh dậy đi…”
Bàn tay cậu đột nhiên bị nắm lấy, vòng eo được một cánh tay khác ôm chặt. Dường như nhận thấy chiếc chăn ngăn cách ở giữa quá vướng víu, người nọ cụp mắt một cái, chăn cứ thế không cánh mà bay, Kỳ Trạch lại thuận lợi dán chặt vào người hắn.
Kỳ Trạch trợn tròn đôi mắt hoa đào, có thể thấy cả khóe mắt ướt át như vừa ngậm nước cực kỳ chọc người thương yêu.
Chiếc chăn không biết từ đâu tự động trùm lên, giấu hết thân hình cả hai người vào trong.
Hạ Viễn Quân chăm chú nhìn gương mặt kia, hắn nâng cằm Kỳ Trạch lập tức hôn xuống.
Hôn xong, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cậu: “Tiểu Thất vừa gọi phu quân, tôi nghe thấy rồi.”
Ổ chăn không lọt gió, không khí bên trong vừa ẩm ướt vừa dính dớp khiến Kỳ Trạch thẹn thùng đỏ bừng hai má, chợt nghĩ đến người này hại mình lo lắng ra sao liền tức giận giãy giụa muốn thoát ra ngoài.
Hạ Viễn Quân ôm chặt người một lần nữa, cắn lên vành tai cậu: “Trước kia tôi từng nói, chỉ cần Tiểu Thất gọi tôi một tiếng phu quân, tôi sẽ đưa em lên trời ngắm sao, nói được làm được.”
Kỳ Trạch dừng động tác, ngẩng phắt đầu lên quan sát sắc mặt Hạ Viễn Quân. Trong mắt hắn chất chứa vô số dịu dàng cưng nựng làm cậu hoảng hốt như được trở lại tòa cung điện tường cao dựng thẳng trong quá khứ. Cổ họng cậu nghẹn ngào, không buồn giãy giụa nữa mà chủ động nhào vào lòng Hạ Viễn Quân, xúc động không nói nên lời.
Cậu từng nghĩ vô số lần rằng nếu hắn nhớ lại, hẳn cậu sẽ có rất nhiều điều muốn hỏi, hỏi hắn đã tới đây bằng cách nào, tại sao lại quên mất, hỏi hắn có bị thương hay không.
Nhưng hiện giờ cậu chỉ muốn ôm hắn thật chặt.
Hạ Viễn Quân cũng ôm lấy Kỳ Trạch, tấm lưng cậu quá mềm mại, trên người còn không có quần áo. Hắn vốn muốn vỗ về, dỗ dành cho cậu vui, nhưng rồi càng sờ lại càng nảy sinh suy nghĩ đen tối.
Thuận tiện còn muốn xỉ vả bản thân trong thời gian mất trí nhớ một trận, sau khi gặp lại chỉ dám ức hiếp người ta ở trong mơ.
Đương nhiên, Quân Đế ngạo nghễ không ai bì nổi tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước kia hắn còn mập mờ với Kỳ quý phi cũng từng chơi qua trò này, còn chơi ác đến mức khiến Kỳ quý phi gặp hắn chỉ biết né tránh, mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng bối rối càng ngắm càng thấy đáng yêu.
… Không thể nghĩ nữa.
Sắp cộm lên ái phi của hắn luôn rồi.
Không phải, hai người đã cử hành đại lễ, bây giờ nên gọi là phu lang.
Nước mắt xúc động của Kỳ Trạch còn chưa kịp rơi, cảm xúc chua chát chưa kịp dỗ đã bị phản ứng của ai-đó chọc cho bay hết không sót lại gì.
Cậu hơi tách khỏi ngực Hạ Viễn Quân một chút, kéo chăn ra thông khí, đoạn xách bàn tay càng ngày càng hư hỏng của ai-đó cưỡng ép đặt lên bụng mình.
Quả nhiên, bàn tay kia không dám lộn xộn nữa.
Hạ Viễn Quân mau chóng khôi phục lại dáng vẻ của cậu chủ Hạ, hắn ngơ ngác nhìn Kỳ Trạch không dám động đậy, sợ quấy nhiễu đến bé con nhỏ xíu bên trong.
“Có thể sờ không?” Hạ Viễn Quân thử hỏi một câu.
Kỳ Trạch buồn cười, áp tay lên tay hắn, ánh mắt chất chứa toàn dịu dàng, “Đương nhiên là được, nó là con chúng ta mà.”
Hạ Viễn Quân ngồi thẳng dậy, cực kỳ nghiêm túc nhẹ nhàng hoạt động bàn tay, sau đó trình bày nghi hoặc: “Sao nó không mềm?”
“Em có thai chứ không phải có mỡ…” Kỳ Trạch lẩm bẩm. Ban đầu cậu cũng rất hoảng sợ vì cảm giác này, tưởng rằng cái thai gặp vấn đề gì đó, về sau tìm hiểu mới biết được như vậy mới là bình thường.
Không biết có phải nhận ra sự có mặt của một người cha khác hay không, nhóc con trong bụng cậu đột nhiên cử động một cái, tạo thành chút nhấp nhô nho nhỏ trên bụng dưới Kỳ Trạch, không rõ là đang duỗi tay đá chân hay là xoay người.
“!!! Động đậy kìa!” Ông bố tương lai hoảng hốt rời tay, ánh mắt nhìn Kỳ Trạch càng thêm vô thố.
Lúc này cậu thật lòng rất muốn chụp lại cho bệ hạ một tấm ảnh làm kỷ niệm, bởi vì vẻ mặt hắn trông cực kỳ ngốc y hệt những ông bố bình thường lần đầu thấy con mình cử động, thậm chí còn hỏi rất nhiều câu hỏi đần độn:
“Có phải nó đang đá em không?”
“Có đau không?”
“Có phải nó đợi bên trong không thoải mái không?”
Kỳ Trạch kiên nhẫn trả lời từng câu một, lúc này vẻ căng thẳng trên mặt Hạ Viễn Quân mới chậm rãi giãn ra.
Cậu tiếp tục hỏi ngược: “Lần trước chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, em thấy nhóc con rất giống động vật có vú, thế bao giờ thì nó mới sinh ra?”
Hạ Viễn Quân trầm ổn nhìn Kỳ Trạch, sau đó đáp: “Không biết.”
“Không biết?” Giọng Kỳ Trạch cao thêm hai tông, cậu cũng ngồi thẳng dậy, lôi chuyện cũ ra hoạnh họe, “Nhưng viên thuốc dựng thai kia là anh cho em ăn mà?” Cho nên anh không thể không biết được!
Hạ Viễn Quân: “Đó không phải thuốc mang thai, mà là thuốc bổ. Em không có tu vi, nếu thụ thai thật tôi sợ em sẽ không chịu đựng nổi.”
“??? Vậy làm sao có thể…” Kỳ Trạch sửng sốt, nhớ tới con yêu quái ra tay với mình trong hang suối núi Cửu Mai.
Gã đã nói, Cửu Vĩ Hồ dù là nam hay nữ đều có thể thụ thai, là sự thật sao?
Kỳ Trạch nghi hoặc: “Thế anh nói dối em làm gì?”
Hạ Viễn Quân bật cười, xoa xoa khuôn mặt Kỳ Trạch: “Hồ ly nhỏ không biết mình là hồ ly, nếu tôi không bịa ra một lý do, lỡ đâu em có thai bị dọa sợ, mỗi ngày chỉ biết thương tâm lo lắng, tôi biết tìm ai trả lại cho mình một con cáo vui vẻ hoạt bát bây giờ?”