Không cho người ngoài lọt vào ống kính là một chuyện, để đảm bảo tính giải trí của buổi hẹn hò, tổ chương trình vẫn phải sắp xếp nhân viên chăn nuôi và nhân viên bán hàng ở những khu vực mà Hạ Viễn Quân và Ôn Uyển ghé thăm. Chẳng hạn như có thể giúp cho động vật ăn, mua đồ chơi tạo hình động vật hoặc tham quan các quầy hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ handmade.
Suốt một đường sau này Ôn Uyển đã không còn tìm được đề tài trò chuyện cùng Hạ Viễn Quân nữa, dù là đề tài cuộc sống bình thường hoặc quan điểm cá nhân, hễ cô nhìn nhận kiểu này là hắn luôn lật lại kiểu khác. Hình tượng Ôn Uyển đắp nặn trong show là dịu dàng điềm đạm, nên dù có bị Hạ Viễn Quân chọc cho tức chết cũng không thể trực tiếp phản bác thẳng mặt.
Ôn Uyển gắng gượng vài lần cuối cùng đã biết khó mà lui, quyết định quay sang chơi với động vật trong vườn bách thú còn tốt hơn một mình mất mặt trước ống kính. Nhưng không rõ hôm nay xui xẻo thế nào mà đám động vật kia nếu không phun nước miếng phì phì vào người thì cũng xô đẩy kéo áo kéo túi xách cô nàng. Trên người vật hoang còn mang theo mùi vị hôi tanh làm Ôn Uyển suýt nôn mấy lần, may là cô nàng có bản lĩnh chịu đựng giỏi, không hề thay đổi sắc mặt mà vẫn duy trì nụ cười xán lạn như thể chúng đáng yêu nhất trần đời.
Có trời mới biết cơ mặt cô sắp tê dại đến nơi rồi.
Chuyện đáng ghét nhất lại là, mỗi lần lũ động vật đó cọ xát hoặc ủn lên người cô xong, Hạ Viễn Quân còn đứng bên cạnh hỏi bâng quơ: “Hình như chúng nó thích cô lắm, đáng yêu quá nhỉ?”
“Ừm! Đúng đấy! Rất đáng yêu!” Đúng cái rắm! Đáng yêu cái búa!
Nhưng Ôn Uyển không phải người nôn nóng, cô ta rất biết nhẫn nhịn. Thái độ lạnh nhạt ngày hôm nay đã được dự đoán từ trước, thậm chí còn chưa khó nhằn như cô tưởng tượng.
Lúc này hai người đã đi được vài khu tham quan lớn, đang ngồi nghỉ ngơi trong đình hóng mát giữa hồ. Ánh nắng đầu đông ấm áp, cơn gió se lạnh đã tan, mặt hồ sáng lóng lánh, bên bờ vẫn còn vài cành liễu rủ xanh tươi đung đưa theo làn gió nhẹ.
Cả bầu không khí lẫn phong cảnh chung quanh đều cực kỳ thích hợp cho một buổi hẹn hò.
Thế nhưng hai người ngồi trong đình vẫn ngoan cố không dựa sát vào nhau, ngược lại ranh giới càng thêm rõ ràng không có lấy nửa phần mập mờ, mà giống như hai con người xa lạ tình cờ bước vào nghỉ chân cùng lúc hơn.
Bên này Ôn Uyển rũ mắt ném thức ăn xuống hồ cho cá, có thể do trời hơi lạnh nên không có bao nhiêu cá bơi đến khiến sắc mặt cô càng thêm thất vọng.
Phía bên kia Hạ Viễn Quân cũng rải thức ăn cho cá, rõ ràng là đồ mua từ cùng một quầy hàng, nhưng không hiểu sao cá trong hồ cứ tụ tập hết lại gần hắn, đua nhau thò đầu ra khỏi mặt nước xin ăn. Thế mà chưa được bao lâu, đương sự đột nhiên ném toàn bộ mồi ăn xuống hồ rồi đứng phắt dậy, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía bờ bên kia.
Ôn Uyển cũng nhìn sang dò hỏi.
Hạ Viễn Quân cong môi cười, vui vẻ nói: “Tôi đi mua đồ đây.”
Tuy trong lòng Ôn Uyển muốn chửi đổng lắm rồi, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ sửng sốt, sau đó ẩn chứa chờ mong nhìn hắn rời đi.
Cô ta dời mắt lập tức trông thấy một bầy cá đang vui sướng chen chúc nhau bên phía Hạ Viễn Quân, mà hai con cá cuối cùng bên này không thấy người rải thức ăn nữa cũng trực tiếp quay đầu lủi mất.
Ôn Uyển nhìn rất rõ bọn chúng vừa nhập hội với lũ cá đầu bên kia. Cô nhắm mắt lại, nội tâm không ngừng khuyên nhủ chính mình đừng chấp nhặt với mấy con cá nhép.
Hạ Viễn Quân tung tăng bước về hướng cửa hàng bán đồ lưu niệm lông nhung tai thú phía đối diện. Bên trong tiệm toàn là đồ chơi mô phỏng các con thú nổi tiếng trong vườn bách thú, thú bông và vật phẩm trang sức có lông xù là nhiều nhất, làm Hạ Viễn Quân lập tức nghĩ ngay đến con hồ ly nhỏ nào đó.
Có lẽ đã sớm đoán định mình không phải người thường, vào đêm Hạ Viễn Quân phát hiện ra chỗ khác người của Kỳ Trạch, ngoại trừ cảm giác đáng yêu đến phát rồ thì hắn không có bất cứ phản ứng trái chiều nào. Thậm chí còn muốn được sờ bóp xoa niết hai lỗ tai thú kia nhiều hơn nữa, lần trước hắn chỉ dùng mỗi một ngón trỏ đụng vào, không hề có cảm giác thỏa mãn.
Hạ Viễn Quân nhanh chóng lượn qua hết những vật phẩm liên quan đến cáo trong cửa hàng, sau đó chọn ra một cặp tai cáo màu trắng và vòng cổ lông tơ để nhân viên cẩn thận gói lại.
Hạ Viễn Quân cầm đồ vật trên tay, lại kiểm tra thời gian một lần, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Ôn Uyển từ ngoài đình bước vào, cô nhìn thoáng vật trên tay Hạ Viễn Quân đầy ám chỉ rồi giả vờ hiếu kỳ hỏi: “Đó là gì vậy?”
Hạ Viễn Quân không trả lời mà chỉ nói: “Trưa rồi, đi ăn cơm thôi.”
Thế là Hạ Viễn Quân và Ôn Uyển lên xe rời khỏi vườn bách thú, lần này Ôn Uyển đã khôn ra nên dọc đường không nói thêm gì nữa, chỉ làm bộ mệt mỏi dựa vào ghế im lặng nghỉ ngơi.
Khoảng mười phút sau xe dừng lại trước cửa hàng thịt nướng. Ôn Uyển không nghĩ gì nhiều lập tức mở dây an toàn bước xuống xe.
“Ô kìa?” Một giọng nói quen tai đột ngột truyền đến cách đó không xa, Ôn Uyển quay đầu nhìn lại, vẻ mặt cố gắng duy trì suốt một buổi sáng rốt cuộc đã nứt toạc. Mà Hồ Lý ở phía đối diện đã thu hết mọi thứ vào trong mắt, mặt đầy hứng thú như được xem trò hay, tiến lên kéo tay cô: “Bảo sao trông quen thế! Trùng hợp quá nhỉ? Hai người cũng tới đây ăn cơm à —— Đúng rồi, cô đi cùng ai?”
Lúc này Hạ Viễn Quân cũng xuống xe từ ghế điều khiển rồi ném chìa khóa cho trợ lý đang đứng chung với tổ chương trình, hắn thò tay vào chiếc túi từ đầu đến cuối không thèm cho Ôn Uyển biết là gì, cứ thế móc ra một bộ tai cáo. Tiếp theo, hắn còn tự mang cặp tai kia lên đầu, vừa lúc lắc mấy phát vừa cười nói với Kỳ Trạch xuất hiện phía sau Hồ Lý: “Giống cái của em lắm đúng không?” Tuy rằng xúc cảm kém hơn đồ thật một ít, nhưng bề ngoài vẫn có độ tương tự khá cao.
Loạt động tác này của Hạ Viễn Quân khiến Kỳ Trạch sửng sốt, sau đó không nhịn được phải vươn tay sờ lên cặp tai cáo trên đầu hắn, bật cười: “Ừm, vừa đúng một đôi luôn.”
Hình thức hơi khác chiếc cài hôm qua Hạ Viễn Quân tặng, nhưng bề ngoài đúng là giống thật.
Cậu cũng không ngờ tới, mình còn chưa đi tìm Hạ Viễn Quân thì hắn đã tới chỗ cậu rồi.
Vừa đúng một đôi!
Nụ cười trên mặt Hạ Viễn Quân bắt đầu mang theo chút ngu đần.
Nhìn hai người bên cạnh trao đổi mấy câu đùa không ai hiểu như đang ở trong thế giới riêng cùng túi quà vốn tưởng để tặng mình nhưng cuối cùng không phải, sắc mặt Ôn Uyển một lần nữa lại nứt toạc.
Bốn người trên bàn ăn, ngoại trừ Ôn Uyển, đều nói cười rất vui vẻ.
Bữa ăn này tổ chương trình cũng tiến hành quay chụp một đoạn, nhưng Ôn Uyển không muốn uất ức chính mình nên cũng không thèm giả vờ tươi cười với ai nữa.
Dù sao cô ta không đến đây để yêu đương thật.
Với biểu hiện trước ống kính ngày hôm nay, chỉ cần tổ chương trình không cắt ghép xảo trá thì dư luận nhất định sẽ về phe cô, không bị tổn thất một chút nào. Đương nhiên, dù không có bất kỳ động tác gì bất thường, chỉ dáng vẻ lủi thủi ngồi một góc trong khi ba người còn lại nói cười vui vẻ cũng đủ chọc người ngoài đau lòng.
Ngay cả nhân viên công tác đi theo bọn họ cũng có chút buồn bã thay Ôn Uyển.
Hôm nay cậu chủ Hạ không hề giữ kẽ khách khí chút nào, nhưng nhìn từ góc độ khác, hắn đã có đối tượng theo đuổi, cho nên biểu hiện lãnh đạm rõ ràng với người ngoài cũng là chuyện khá dễ hiểu.
Kể từ ngày dạ dày Kỳ Trạch không khỏe còn ăn phải đồ Ôn Uyển nấu, các vị khách trong biệt thự dường như đã bắt đầu cố ý vô tình cô lập cô ta. Nhưng tổ chương trình không phải 24/7 đều mở camera, có khả năng ngoài ống kính đã xảy ra chút sự cố gì đó mà bọn họ không biết. Tóm lại, nếu không thể xác định rõ thị phi, người ngoài cứ ngậm chặt miệng lại vẫn tốt hơn.
Sau bữa cơm trưa, bốn người còn thời gian cả một buổi chiều.
Kỳ Trạch đặt bốn vé xem phim trên điện thoại di động. Hiện giờ là cuối tuần đông người, dù loại phim nào thì cũng không thể tìm được bốn vé ngồi sát cạnh nhau, vị trí gần nhất chỉ có hai trước hai sau so le nhau mà thôi.
Buổi chiều là thời gian tự do, phần tư liệu ghi hình buổi sáng và bữa cơm trưa đã đủ dùng rồi. Hơn nữa bọn họ đi chơi chung bốn người lại không báo trước cho tổ chương trình biết, rạp phim cũng không tiện vác camera vào quay chụp nên ê kíp đành thu dọn đồ đạc trở về trước.
Bọn họ vừa đi khuất, trợ lý của cậu chủ Hạ cực kỳ nhanh nhạy chủ động xin ra trận: “Cậu Hạ, cậu muốn thuê phòng VIP hay bao hết rạp?”
Hạ Viễn Quân nhìn về phía Kỳ Trạch.
Lúc này bọn họ vẫn ngồi trong quán cà phê, đối diện cách đó không xa là rạp chiếu phim, xuyên qua cửa kính có thể trông thấy rất nhiều cặp tình nhân tay trong tay tươi cười bước vào rạp. Kỳ Trạch còn chưa nói gì, Hạ Viễn Quân xem xong đã tự quyết định luôn, nói với trợ lý: “Không cần, cứ để nguyên vậy đi.”
Trợ lý do dự nhìn sắc mặt Hạ Viễn Quân, “Nhưng mà cậu…”
Đúng rồi, Hạ Viễn Quân là nghệ sĩ, nếu bị người ngoài nhận ra thì không thể bình yên xem phim được.
“!” Đột nhiên Kỳ Trạch nghĩ ra ý tưởng, cậu lấy cặp tai cáo Hạ Viễn Quân vừa mua đeo lên cho hắn. Cậu chủ Hạ trung thành với hình tượng ngầu lòi bá đạo ngáo ngơ tuyệt đối không có khả năng đeo thứ vớ vẩn này trên đầu!
Nơi này ở không xa công viên giải trí lẫn vườn bách thú, liếc mắt nhìn ra đường sẽ thấy không ít người đeo vật trang trí hoạt hình hoặc tai động vật trên đầu, già trẻ nam nữ gì cũng có, không ai cảm thấy lạ lẫm gì.
Bốn người cứ như vậy cùng đi lấy vé xem phim, quả thật không ai nhận ra Hạ Viễn Quân, nhiều lắm chỉ cảm thấy hắn rất đẹp trai, còn đeo tai thú trên đầu khá moe khiến mọi người phải dừng lại ngắm thêm mấy lần rồi thôi.
Bước vào phòng chiếu phim, Hồ Lý và Ôn Uyển đi tuột lại đằng sau. Hồ Lý dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe, thì thầm gần sát Ôn Uyển: “Trước đây tôi nói rồi đúng không, mặc kệ cô có mưu đồ gì, đừng bao giờ trêu vào Kỳ Trạch.”
Ôn Uyển cười lạnh đáp trả: “Tôi không hiểu cô muốn nói gì hết.”
Hồ Lý nheo đôi mắt cáo: “Tôi cũng không cần biết người thuê cô là ai, tốt nhất đừng khoe khoang cổ thuật nữa, mấy thứ cô cho là lợi hại kia ở trước mặt chị đây cơ bản không đáng lọt vào mắt đâu.”
Hồ Lý gạt vai Ôn Uyển bước vào trong, Ôn Uyển lạnh lùng nhìn theo bóng cô, cùng với Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân đồng loạt đi đằng trước.
Hạ Viễn Quân dẫn theo Kỳ Trạch ngồi vào hai vị trí gần nhau.
Hồ Lý tiến vào thấy hai người kia đã an vị chỉ hừ lạnh một tiếng, không ngồi vào ghế của mình mà cầm vé đi đến chiếc ghế ngay sau lưng Kỳ Trạch, lên tiếng đề nghị một cậu thanh niên ở đó đổi chỗ ngồi.
Cậu thanh niên kia nhìn cô nở nụ cười mà phát ngốc, chỉ biết gật đầu đồng ý không chút do dự. Bước ra đến lối đi cậu ta mới giật mình phản ứng lại, tiếp tục cầm vé của Hồ Lý tìm vị trí ngồi xuống.
Hồ Lý nảy ra ý định ngồi phía sau là muốn bảo vệ cho cục cưng nhà mình, xem con heo móng bự kia dám làm trò gì cho biết!
Ngồi bên cạnh cô là hai thiếu nữ trông giống một cặp bạn thân, lúc này đang châu đầu vào nhau chỉ trỏ về phía Hạ Viễn Quân rồi xì xầm gì đó.
“Giống lắm đúng không…”
“Không phải đâu, hồi nãy anh ta bước vào còn đội cả tai thú, cá mập Hạ Viễn Quân làm sao mang thứ đó trên đầu được?!”
“Ừmmm… Nhưng mà trông giống quá. A, anh trai đi bên cạnh cũng xinh xắn quá chừng.”
“Đúng là xinh thật.”
“Tây Tây, cậu nói xem hai người kia có phải một cặp không?!”
“!!! Đờ mờ!”
Hai cô gái trẻ tiếp tục túm tụm phát ra những tiếng la hét hưng phấn khe khẽ.
“…” Hồ Lý hơi cạn lời dời mắt đi chỗ khác.
Chỉ chốc lát sau, bộ phim bắt đầu công chiếu.
Kỳ Trạch ngồi nhai bắp rang sột soạt, Hạ Viễn Quân thì nhìn ngó mấy đôi tình nhân xung quanh xem họ đang làm gì để tranh thủ học tập. Thị lực của hắn tốt đến bất thường, dù hoàn cảnh rất tối tăm mà thứ gì giấu diếm ẩn nấp ở đâu cũng thấy được.
À, đút nước trái cây; ừm, đút đồ ăn vặt; ồ, nắm tay; á, hôn nữa…
Khụ khụ khụ!
Hạ Viễn Quân lập tức bị kích thích quá đà.
Kỳ Trạch ngồi bên cạnh nghiêng người, sợ ảnh hưởng đến người khác nên chỉ hơi thò đầu qua nhỏ giọng hỏi hắn “Chuyện gì vậy?”
Vừa mới mục kích hình ảnh tương đối kích thích, hồ ly nhỏ còn xáp tới gần khiến Hạ Viễn Quân không nhịn được bắt đầu đổi hình ảnh hai người đang ôm hôn trong góc phòng thành hắn và Kỳ Trạch. Lần này không giống như mấy lần nằm mơ trước kia, hắn chỉ đơn giản não bổ mà thôi.
Vì thế Hạ Viễn Quân bị sặc nước bọt càng dữ dội hơn.
Kỳ Trạch vỗ lưng rồi đưa nước trái cây đến tận miệng cho hắn uống mấy ngụm thuận khí. Hạ Viễn Quân giơ tay nhận cốc nước lại vô tình cầm hơn phân nửa tay cậu vào tay mình.
Hắn tức khắc hết ho, chỉ lẳng lặng nhìn Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch bị hắn nhìn đỏ mặt không thôi, mới đụng tay có một chút thôi mà? Trước kia không phải chưa từng cầm tay chưa từng sờ chưa từng liếm…
Khụ, trong đầu Quý phi nương nương chợt hiện ra mấy hình ảnh thị tẩm đáng xấu hổ, vội thẹn thùng thu tay lại.
Hạ Viễn Quân nhận nước trái cây đặt sang một bên, bàn tay nắm tay Kỳ Trạch vẫn không buông mà chậm rãi đan tay cậu vào lòng bàn tay mình.
Hồ Lý ngồi phía sau chuẩn bị tâm thế hành động bảo vệ nhóc con, nhìn thấy hết một màn này mà tâm tình phức tạp.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lần này hình như đúng là nhóc con tự dâng mình cho người ta xơi rồi.
Trái tim mẹ già đau quá.