6 giờ 40 phút, cuối cùng bữa tối cũng chuẩn bị xong.
Tay nghề nấu nướng của Ôn Uyển rất tốt, thức ăn trên bàn phong phú đủ vị. Bữa cơm đầu tiên của tám người trong biệt thự xem như rất không tồi.
Ăn cơm xong thời gian vẫn còn sớm, nhân viên tổ chương trình đánh tiếng bọn họ có thể bắt đầu chọn lựa chậu cây cho riêng mình.
Bên cạnh ô cửa sổ sát đất thông ra sân sau đặt tổng cộng chín chậu cây cảnh, mỗi người sẽ chọn một chậu mình thích nhất, chậu cuối cùng nếu ai muốn cũng có thể chăm sóc cùng lúc. Những loại cây mà tổ chương trình lựa chọn đều là thực vật sẽ ra hoa trong vòng một tháng, cuối chương trình các vị khách có thể mang tặng chậu cây cho người mình thích nhất hoặc ôm về nhà tiếp tục chăm sóc, xem như một món quà kỷ niệm của chương trình.
Đồng thời những chậu cây này còn có thêm một công dụng nữa, là nơi mọi người gửi gắm cỏ bốn lá vào mỗi tối.
Trước 12 giờ đêm tám người sẽ được tổ chương trình phát cho một mảnh cỏ bốn lá, các vị khách có thể lựa chọn cất giữ nó hoặc viết lời nhắn rồi tặng cho người khác, người được tặng đương nhiên mặc định là người được pick. Qua nửa đêm, sau khi tất cả đã nghỉ ngơi, tổ chương trình sẽ hỗ trợ đặt cỏ bốn lá vào chậu cây của từng người nhận.
Sáng hôm sau, một ngày mới của tám người sẽ bắt đầu bằng những mảnh có bốn lá may mắn này.
Phần quy định và những việc cần chú ý cũng được giấu trong từng chậu hoa, sau đó bị Bạch Linh Tiên tinh mắt nhìn thấy. Sau khi xem xong quy tắc, các cô gái cùng trầm trồ “Lãng mạn quá”, lại có người tay tàn như Vu Thu lên tiếng than thở: “Tôi trồng xương rồng còn chết nữa đây! Lỡ cây bị tôi chăm chết thì biết làm sao? Trong số này có cây nào dễ sống nhất không vậy?”
Mặt mày cậu ta như muốn viết hẳn mấy chữ “Tui khổ quá mà”, cực kỳ khổ ải muốn thử phân biệt xem rốt cuộc chín cái cây kia là loại nào với loại nào.
Bạch Linh Tiên chọn cho cậu ta một chậu cây có phần thân lá nho nhỏ, lãnh đạm nói: “Cúc họa mi đấy, chỉ cần tưới nước thôi.”
“À…” Vu Thu vội vàng ôm lấy chậu hoa.
Tổ chương trình không cắm bảng ghi tên lên chậu cây, bọn họ chỉ có thể tự mình nhận dạng. Bạch Linh Tiên đưa cúc họa mi cho Vu Thu xong bèn lần lượt giới thiệu trong mỗi chậu rốt cuộc đang trồng thứ gì, bởi vì hiện tại chưa chậu nào nở hoa nên chúng thoạt nhìn hơi na ná nhau, rất khó phân biệt.
“Calla; oải hương; phong tín tử; thủy tiên; phong lữ; sơn trà; lan lưỡi rồng; cát cánh. Mỗi loại phải chăm sóc như thế nào tôi sẽ không nói chi tiết, mọi người có thể tự tra cứu trên mạng.”
Bạch Linh Tiên nói xong liền chọn chậu hoa phong lữ.
Buổi chiều đám người Hồ Lý có đến xem qua một lần thuận tiện nhắc đến vài loại ngôn ngữ hoa thông thường lẫn hiếm gặp. Kỳ Trạch nhớ kỹ một trong số chúng chính là hoa cát cánh: tình yêu vĩnh hằng / vô vọng. Nó mang trong mình hai ngụ ý hoàn toàn tương phản, Kỳ Trạch rất muốn chăm sóc cái cây này.
Hạ Viễn Quân hiển nhiên không biết chăm sóc thực vật nên tùy tiện chọn loại trông đơn giản nhất là lan lưỡi rồng.
Hồ Lý chọn hai loại là oải hương và phong tín tử, cô nàng nói mình yêu những loài hoa lãng mạn; mẹ Phó Dung thích chăm sóc cây cảnh nên anh ta chọn hoa sơn trà; La Tiểu Lê và Ôn Uyển lấy hai chậu còn lại là calla và thủy tiên.
Theo tổ chương trình quy định, thường ngày bọn họ muốn đưa chậu hoa đến bất cứ đâu cũng được, dù là đặt trong phòng ngủ hay mang theo đi làm, nhưng một khi đã bước vào thời gian quay chụp thì cả hoa và người đều phải có mặt trong biệt thự; trước 12 giờ đêm còn phải đặt chậu hoa về đúng vị trí này, sáng sớm hôm sau sẽ quay lại xem mình có nhận được cỏ bốn lá hay không.
Nếu ai có thể ghi nhớ rõ mỗi người đã chọn loại hoa gì, buổi sáng dậy sớm một chút là theo dõi được ngay tình hình đối tượng mình đã pick lẫn đối thủ hiện đang như thế nào. Bốn cặp nam nữ hết nhìn hoa lại nhìn những người khác, mang tâm trạng hoặc kỳ vọng căng thẳng, hoặc háo hức nóng lòng muốn thử ngay.
Phân chia cây cối xong, mọi người cùng lên lầu thu dọn đồ đạc cá nhân. Vu Thu và Phó Dung ở một phòng, cậu ta chần chừ một lúc vẫn quyết định chạy sang hỏi xem Kỳ Trạch có muốn đổi phòng với mình không, đương nhiên là ám chỉ bóng gió mấy câu chứ không dám nói thẳng.
Kỳ Trạch lắc đầu, cảm thấy không quá cần thiết. Hạ Viễn Quân này thoạt nhìn không dễ sống cùng nhưng chí ít không có ác ý gì với cậu, hơn nữa sắp tới phải chung đụng suốt một tháng trời, nếu đã không thể trốn tránh thì học thích ứng dần vẫn tốt hơn.
Trước giờ đi ngủ, các chàng trai cô gái ngồi riêng trên ghế sô pha của mình, họ vừa nhận được mảnh cỏ bốn lá đầu tiên. Sau một hồi ngẫm nghĩ, từng người xác định xong đối tượng muốn gửi liền bắt đầu động bút.
Nhân viên công tác thu xong cỏ bốn lá cũng là lúc việc quay chụp ngày hôm nay chấm dứt.
Trông thấy tổ camera thu dọn máy móc đi xuống lầu, mọi người không hẹn mà cùng thở phào một tiếng, sau đó lần lượt trở về phòng làm vệ sinh đi ngủ.
Hạ Viễn Quân rửa mặt nằm lên giường đâu đấy, nhìn sang Kỳ Trạch cũng vừa bò lên giường đối diện, đột nhiên đặt câu hỏi: “Cậu đã yêu ai bao giờ chưa?”
Kỳ Trạch nhìn về phía Hạ Viễn Quân, ngẩn người mất mấy giây mới cười đáp: “Đương nhiên là rồi.” Vốn cậu cũng muốn hỏi lại hắn câu tương tự, nhưng nhớ đến đặc thù nghề nghiệp của đối phương nên đành thôi.
Hạ Viễn Quân kìm nén cơn đau lòng, lại hỏi: “Sáng mai mấy giờ dậy?”
Kỳ Trạch: “Chắc khoảng 8 giờ.”
Hạ Viễn Quân tiếp tục hỏi: “Định đi đâu?”
Kỳ Trạch cho rằng hắn đang muốn đoán nghề nghiệp của mình nên đáp qua loa: “Sang phía Tân Thụy.”
Hạ Viễn Quân gật đầu, “Đúng lúc tiện đường, để tôi đưa cậu đi.”
“…” Kỳ Trạch nhìn dáng vẻ không cho phép cự tuyệt của hắn, đành phải gật đầu, “Vậy làm phiền anh.”
Hai người chúc nhau ngủ ngon rồi không nói thêm gì nữa, tắt đèn cố gắng chìm vào giấc ngủ giữa hoàn cảnh xa lạ.
Bên phòng cách vách, Phó Dung và Vu Thu cũng vừa vệ sinh cá nhân xong. Ngày mai Phó Dung phải đi làm nên ngủ sớm, Vu Thu thấy thế bèn lấy tai nghe đeo vào để tránh quấy rầy đối phương.
Phó Dung thấy vậy, hỏi một câu: “Cậu chưa ngủ cơ à?”
Vu Thu vừa bấm mở trò chơi vừa giải thích: “Hôm qua tôi lỡ hứa dẫn người ta đi một ván rồi, đánh xong ván này sẽ ngủ ngay. Sếp Phó cứ ngủ trước đi, tôi đeo tai nghe rồi, chắc không làm phiền đến anh đâu.”
Phó Dung trầm ngâm vài giây lại hỏi: “Cậu chơi trò gì thế?”
“Vương Giả Nông Dược*. Sếp Phó có muốn chơi không?” Vu Thu chỉ thuận miệng trả lời theo phép lịch sự, thế mà không ngờ Phó Dung lại đáp ứng thật.
*Vương Giả Nông Dược (王者农药): tên troll của game mobile nổi tiếng Vương Giả Vinh Diệu (王者荣耀 – Honor of Kings)
Vì thế, Vu Thu vì một câu lỡ miệng mà phải cõng theo một anh sếp lớn tay tàn, toàn bộ hành trình đồng sinh cộng tử không nói, còn phải che chở cho sếp không bị đồng đội mắng, lại thêm các fan liên tục trêu chọc có phải dẫn bạn gái leo rank không, làm cậu ta chỉ biết âm thầm rớt nước mắt.
May mắn anh tổng tài rất biết thân biết phận với trình độ tay tàn của mình, lại có gánh nặng hình tượng nên không mặt dày mở miệng đòi chơi thêm ván nữa. Chỉ là sếp Phó vừa thắng một ván game vẫn hào hứng đến không ngủ được, bèn mở di động lên gõ vài tin nhắn gửi cho Hạ Viễn Quân. Sau khi xem kỹ một phen, sếp Phó xóa đi câu “Lần sau anh dẫn chú leo rank” cuối cùng, bấm gửi rồi thỏa mãn đi ngủ.
[ Anh đây lên rank Bạch kim rồi nhớ. ]
[ Chú mày vẫn còn ở Vàng III thôi chứ gì? ]
[ Thôi cố lên ]
Hạ Viễn Quân không mấy quan tâm đến chiếc di động đang rung bần bật nên tạm thời không thể xem được mấy tin nhắn sặc mùi khoe khoang của anh bạn thân nối khố. Hơn nữa, lúc này hắn cũng không rảnh.
Màn sương tan đi, Hạ Viễn Quân trông thấy bóng dáng người phía trước lập tức tiến lên ôm chầm vào trong ngực, sau đó không chờ đối phương mở miệng đã nắm gáy cậu ấn về phía mình, hôn lên đôi môi cực kỳ mềm mại kia. Hắn có vô số lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Hắn cảm giác mình đã quen biết yêu thương đối phương từ lâu lắm, lồng ngực hắn căng tràn đau đớn tựa như đang chất chứa vô số tình cảm chực dâng trào, mà hắn lại không biết làm cách nào kìm hãm chúng lại, chỉ có thể ôm cậu, hôn cậu để bày tỏ ra ngoài.
Hạ Viễn Quân cảm thấy bản thân thật cầm thú, bọn họ chỉ vừa quen biết nhau ngày đầu tiên, đối phương rất còn có khả năng đã có bạn trai, thế mà hắn vừa nhìn đã muốn ôm hôn cậu, thậm chí chiếm hữu lấy cậu.
Nhưng mà không sao, đây chỉ là một giấc mộng, sẽ không có ai biết.
Kỳ Trạch không thở nổi.
Đầu óc cậu đã bị Hạ Viễn Quân hôn đến mơ hồ, không rõ tại sao mới giây trước còn đang ở phòng học, giây sau đã xuất hiện giữa một màn sương trắng. Cậu không thể phân biệt được đây là hiện thực hay cảnh trong mơ, nhưng bất kể nó là gì cũng không nỡ buông tay. Kỳ Trạch nâng cần cổ mong manh trắng nõn lên, tay nắm chặt vạt áo trước ngực Hạ Viễn Quân, đôi mắt ngập đầy cuồng nhiệt phóng túng để mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Cậu thật sự quá nhớ hắn.
Sáng sớm hôm sau thành phố C cũng ngập đầy sương mù. Màn sương lượn lờ giăng khắp tòa biệt thự, nếu nhìn từ cửa sổ sẽ cảm thấy phong cảnh càng thêm tươi mát lãng mạn hơn.
Hôm nay Ôn Uyển là người dậy sớm nhất, mới 7 giờ cô đã xuống lầu tiến vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Nửa tiếng sau Vu Thu mới vội vàng lao xuống, ngượng ngùng gãi má vì dậy trễ. Cậu ta bị lạ giường nên đêm qua ngủ không được ngon lắm.
Ôn Uyển không có vẻ gì là bực dọc mà vẫn đáp lại rất ôn hòa, nói cô không cần đi làm sớm nên vẫn còn thời gian chuẩn bị. Dùng bữa sáng xong, Vu Thu hỏi cô muốn đi đâu để cậu ta đưa một đoạn, Ôn Uyển không có xe riêng, thế là cuối cùng hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Bọn họ vừa đi khuất, Kỳ Trạch liền bước xuống.
Thật ra cậu đã dậy từ hồi 8 giờ, nhưng là để lẻn vào phòng tắm đỏ mặt tắm rửa giặt quần lót, cho nên mất hơi nhiều thời gian.
Giấc mơ đêm qua thật sự quá…
Khụ, sáng nay Kỳ Trạch còn không có nổi dũng khí liếc sang Hạ Viễn Quân nằm trên giường bên cạnh, phải đối diện với khuôn mặt quá giống bệ hạ cũng đủ khiến cậu xấu hổ phát điên.
Ôn Uyển chuẩn bị sandwich cho cả nhà, Kỳ Trạch mở tủ lạnh rót một ly sữa, hâm nóng sữa xong liền ngồi xuống bàn bắt đầu dùng bữa.
Chờ cho dư âm giấc mộng tối hôm qua tan đi, lúc này Kỳ Trạch mới nhận ra sáng nay mình không còn buồn nôn nữa, thậm chí ăn uống rất ngon miệng.
Đây là một chuyện tốt.
Ăn xong sandwich, cậu ôm cốc sữa đi nhìn thử chậu hoa của mình, sau đó tìm thấy trên cành cây một mảnh cỏ, hai mảnh cỏ, ba mảnh cỏ, bốn mảnh cỏ bốn lá.
“!!!”
Kỳ Trạch hoảng hốt nấc một cái.
Có khi nào nhân viên công tác đặt nhầm rồi không? Sao cậu lại có tận bốn mảnh được?!
Còn chưa kịp xem kỹ đằng sau mỗi mảnh cỏ bốn lá viết gì, Kỳ Trạch nghe thấy tiếng người bước xuống cầu thang bèn vội vàng cất cả bốn tờ giấy vào trong túi rồi quay ra phòng khách xem thử.
Người bước xuống là ba cô gái còn lại trong nhà.
Kỳ Trạch nghĩ đến chuyện có lẽ ba trong số bốn mảnh giấy trong túi mình là do các cô đưa cho, tức khắc bối rối không biết nên đặt tay chân vào đâu mới phải. Cậu cẩn thận lên tiếng: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Ba cô gái vừa xuống lầu đã trông thấy Kỳ Trạch mang bộ dạng ngái ngủ, mái tóc trên đầu xoăn tít làm Hồ Lý và Bạch Linh Tiên ngứa hết cả tay, muốn vuốt thử mấy cái.
Kỳ Trạch nhìn cốc sữa, rốt cuộc cũng tìm được đề tài bèn chỉ vào trong bếp: “Hai người Vu Thu chuẩn bị bữa sáng rồi, các cô có muốn ăn một chút trước khi ra ngoài không?”
Các cô gái mỉm cười cùng nhau bước vào bếp.
Kỳ Trạch ngồi một mình đối diện các cô ngượng ngùng đến mức không biết nên nói gì, vì thế cậu cố uống cho xong sữa rồi cầm cái cốc đi rửa để thoát khỏi tình cảnh này.
Đáng tiếc, không ngồi cùng nhau không có nghĩa là không trao đổi được.
Hồ Lý vừa ăn bánh mì vừa hỏi cậu: “Kỳ Trạch, lát nữa cậu muốn đi đâu?”
Kỳ Trạch: “Tân Thụy.”
Đôi mắt cáo của Hồ Lý cong lên, “Tôi đi Hải Lộ, đúng lúc tiện đường đấy, hay là chúng ta đi cùng nhau đi?”
Kỳ Trạch nhớ lại chuyện tối qua đã đồng ý để Hạ Viễn Quân đưa đi, bèn lịch sự từ chối: “Không cần đâu ạ…”
Hồ Lý khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu. Lực sát thương của chị đẹp gợi cảm đột ngột moe hóa là vô cùng lớn, may mà Kỳ Trạch không thẳng nên mới miễn dịch được.
Kỳ Trạch đang muốn mở miệng giải thích thì có tiếng bước chân từ ngoài phòng bếp vọng vào, người đến là Hạ Viễn Quân. Hắn vừa xuất hiện đã dùng ánh mắt thách thức nhìn chằm chằm vào Hồ Lý: “Tôi và Kỳ Trạch hẹn nhau sáng nay cùng đi rồi!”
Lời tác giả:
Công (ngượng ngùng): Mới gặp nhau lần đầu mà tôi đã mơ thấy mình ấy ấy với em ấy rồi!
Kỳ Trạch: …