Kỳ Nhược Phong ở đầu bên này vừa bấm chuyển số tiền đã thỏa thuận cho chủ tiệm bánh ngọt xong, gã đàn ông trung niên tươi cười nịnh nọt: “Cậu Kỳ đi thong thả!”
Giọng nói vừa vặn truyền vào điện thoại, cậu thiếu niên cũng mỉm cười trả lời chị gái: “Chị nghe thấy chưa, mọi người đều biết nhà chúng ta chỉ có một mình em là cậu Kỳ, ai thèm để ý đến nó chứ, nó đi mách lẻo chắc em sợ? Với lại nó dám đi sao?”
Kỳ Nhược Sam không quá tán thành: “Con giun xéo lắm cũng quằn. Còn nữa, em quên rồi à? Tối hôm qua ba còn hỏi tại sao không thấy nó về nhà kia kìa.”
Kỳ Nhược Phong cười nhạo: “Xì! Chị có lo bò trắng răng quá không thế? Ba chỉ muốn người một nhà đoàn tụ theo thói quen sinh nhật mỗi năm thôi, chị xem, hôm qua hỏi xong một câu ông ấy cũng đâu nói thêm gì nữa?”
Kỳ Nhược Sam trầm ngâm một lát mới nói: “Tóm lại, lần sau phải nói trước cho chị một tiếng, hồi ba mới biết chuyện nó ra ngoài làm thêm, không chỉ không thấy mất mặt mà còn khen ngợi mấy câu nữa đấy. Nếu để ba biết tụi mình cố ý bày trò cho nó mất việc chắc chắn sẽ không vui vẻ gì đâu.”
Nụ cười trên mặt thiếu niên nhạt dần, “Em biết rồi.”
Tuy Kỳ Trạch không được cha yêu thương, nhưng dù gì vẫn là con trai ruột. Đặc biệt là mấy năm nay cậu ra ngoài vừa học vừa làm không về nhà nữa, thỉnh thoảng ông ta sẽ cố ý nhắc tới mấy câu lời ít ý nhiều dặn bọn họ nhìn gương anh trai mà học tập, riêng chuyện này cũng đủ khiến cho cả hai chị em cực kỳ bất mãn.
Sao hồi đó con quỷ ủ ê kia không đi theo bà mẹ lẳng lơ ong bướm của nó cút luôn cho rồi?
Mặc dù Kỳ Trạch không nghe thấy đoạn đối thoại của cặp chị em sinh đôi kia, nhưng cũng đoán được đến tám chín phần mười, đương nhiên bao gồm cả nguyên nhân thật sự khiến mình bị đuổi việc.
Hiện giờ cậu đang ngồi trong tiệm cắt tóc nhìn mình trong gương, mặt mày nhăn nhúm hết cả lại.
Thanh niên trong gương có bộ tóc vừa dài vừa lộn xộn hoàn toàn không ra hình thù gì, tóc mái đằng trước vén sau tai lộ ra một bên mắt, nếu ánh mắt tối tăm thêm một chút nữa thôi là trông không khác gì một tên bệnh nhân tâm thần hoặc sát nhân biến thái, người bình thường yêu thích được mới lạ.
Tiệm cắt tóc khá đông khách nên tạm thời chưa đến phiên Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch lại liếc nhìn mình trong gương một cái, sau đó ngồi xuống hàng ghế chờ, rút điện thoại ra bấm số gọi.
Hôm nay là cuối tuần không phải đi làm, cho nên cuộc gọi được bắt máy rất nhanh.
Ngữ khí đối phương rất bình thản: “Chuyện gì?”
Kỳ Trạch hơi cong môi, không chào hỏi gì đã nói thẳng: “Con mất việc rồi.”
Đầu bên kia điện thoại dường như chưa hiểu chuyện gì nên không đáp lại, chỉ cảm thấy hành vi gọi điện thoại kể lể vì mất việc của Kỳ Trạch rất không ra làm sao.
“Tối hôm qua con uống say nên không kịp về nhà.” Kỳ Trạch hạ giọng rất đúng lúc, “Xin lỗi.”
“Quấy rầy ba rồi, chỉ là con hơi… Thôi không có gì. Thời gian tới có lẽ con cũng không về được đâu, phải kiếm việc làm thêm hoặc đi thực tập lấy kinh nghiệm nữa.”
Dứt lời cậu còn khẽ thở dài một tiếng như có như không, sau đó nói thêm vài câu dặn dò chú ý thân thể ra chiều quan tâm rồi cúp máy.
Kỳ Chấn Quốc nắm chặt điện thoại cau mày. Giọng nói đứa con trai cả vẫn yếu ớt ủ rũ như thường ngày, lại còn hơi u ám khiến người nghe không cách gì vui nổi, nhưng rồi vẫn quan tâm tôn kính ông ta như mọi khi. Nói thật lòng thì, đứa con cả này so ra còn hiếu thuận và khiến cha mẹ bớt lo hơn hai đứa em nó nhiều.
Ông ta đương nhiên biết mình đối xử bất công, nhưng hễ nhớ đến người phụ nữ kia thì chút lòng áy náy vừa dâng lên sẽ lập tức bị phẫn nộ nuốt chửng.
Tuy ông ta bất công nhưng dù sao vẫn hiểu khá rõ con trai mình. Ví dụ như hôm nay, Kỳ Chấn Quốc đã nhạy bén nắm bắt được trọng điểm từ giọng điệu đứa nhỏ.
—— Là tủi thân và mờ mịt.
Nhiều năm như vậy trôi qua, trừ những lúc Kỳ Trạch còn nhỏ, sau này cậu chưa từng tỏ ra uất ức tủi thân trước mặt cha.
Biểu hiện hôm nay hiển nhiên là không bình thường.
Nó đi uống rượu? Lại còn uống say?
Chẳng lẽ nó rất thích công việc kia sao? Hay chuyện bị đuổi việc là bất bình thường?
Kỳ Chấn Quốc nheo mắt gọi điện thoại cho trợ lý.
Kỳ Trạch chờ lâu đến mức sắp ngủ gục, cuối cùng cũng đến phiên cậu vào cắt tóc.
“Muốn cắt kiểu gì?” Thợ cắt tóc ghét bỏ phẩy phẩy quả đầu của Kỳ Trạch mấy cái như để tỏ vẻ trước nay chưa từng thấy qua kiểu tóc nào xấu đến vậy.
Kỳ Trạch nói ngắn gọn: “Sạch sẽ là được.”
Lúc này đã gần giữa trưa, Kỳ Trạch chưa đói bụng nhưng nghe tiếng kéo lách cách và lược chải sột soạt bên tai lại mơ màng muốn ngủ.
Thế nhưng cậu không ngủ.
Phần tóc mái khó coi của Kỳ Trạch nhanh chóng được tỉa tót dưới thao tác thuần thục điêu luyện của thợ cắt tóc, cậu cũng chậm rãi nhận ra càng nhiều ánh mắt đổ dồn về mình hơn.
Kỳ Trạch hơi gượng gạo, cũng không nhìn gương xem thử ai đang chăm chú ngắm mình mà rút điện thoại ra bật game chơi hòng tránh cảm giác mất tự nhiên.
Sau một lúc nữa, Kỳ Trạch nghe thấy vài tiếng xuýt xoa khe khẽ.
Đến lúc thợ cắt tóc xong việc và tiến hành vài bước chỉnh trang cuối cùng, Kỳ Trạch dường như còn nghe được tiếng hít hà rất khoa trương —— Những ánh mắt dừng trên người cậu nãy giờ chưa từng bị chủ nhân bọn chúng dời sang nơi khác.
Nhưng chờ đến khi cậu thoát game nhìn thử lên tấm gương đối diện.
Kỳ Trạch trầm mặc.
Ừm… Bỗng nhiên cậu cảm thấy mấy lão thần tử ngày ngày lẽo đẽo theo sau Hạ Viễn Quân mắng cậu là hồ ly tinh, là yêu phi, hình như cũng không phải cố ý kiếm chuyện gây rối.
“Má ơi! Chỉ cắt tóc thôi mà cứ như phẫu thuật thẩm mỹ!”
“Nhan sắc thần tiên gì kia!!! Hu, muốn húp ảnh quá!”
“Thật là phí của trời! Tôi mà có khuôn mặt thế kia có khi ngày nào cũng chụp đủ kiểu ảnh 360 độ, cậu ta thì che chắn bằng sạch??”
“Bộ tóc vừa nãy có phải thần khí phong ấn nhan sắc gì không thế? Quá là dữ dằn!”
“Tui… Muốn xin weibo ảnh ghê.”
“!!! Chị này cho tui nhập bọn với!”
Dãy ghế chờ phía sau và mấy chiếc ghế cắt tóc gần đó đều vang lên tiếng xì xầm kích động, Kỳ Trạch dù không muốn nhưng cũng có thể nghe được đến bảy tám phần.
Thợ cắt tóc cắt cho Kỳ Trạch kiểu tóc rẽ ngôi 3-7, sau đó tạo kiểu hơi xoăn bồng bềnh lộ trán và chân mày, làm dịu đi phần đường nét quá sắc sảo đồng thời tạo cảm giác xinh xắn trẻ trung của thiếu niên, toàn bộ kiểu tóc như làm tăng thêm phần dương quang và sinh động cho người để nó.
Kỳ Trạch rất vừa lòng với thành quả, cậu lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh như muốn khoe cho Hạ Viễn Quân dáng vẻ mình để tóc ngắn.
Tấm ảnh kia không được gửi đến bất cứ địa chỉ nào, chỉ yên lặng nằm trong một folder đơn độc của bộ nhớ điện thoại.
Kỳ Trạch thanh toán tiền, lịch sự từ chối lời đề nghị xin WeChat của vài cô gái trẻ nhưng vẫn đồng ý chụp ảnh chung với các cô.
Một cô trong số đó hỏi có phải cậu đến ghi danh thi đấu không, Kỳ Trạch lắc đầu, cậu thật sự không biết về cuộc thi đấu nào đang diễn ra cả.
Hai con phố này nằm gần đại học X và Nhạc viện nên rất nhiều người qua lại, đặc biệt là vào cuối tuần như hôm nay. Vì thế Kỳ Trạch ra khỏi tiệm cắt tóc đã lập tức nhận được vô số ánh mắt hiếu kỳ.
Cậu vừa bước ra, tất cả mọi người trên đường đều có cùng suy đoán hẳn là cậu đi ghi danh tham gia cuộc thi kia —— Hôm nay có rất nhiều trai xinh gái đẹp xuất hiện quanh khu này, quần chúng hóng hớt đã sớm ngắm nghía đến mỏi mắt. Dù vậy vẫn có không ít người cảm thán trước nhan sắc của Kỳ Trạch, cũng lén lút chụp được kha khá ảnh share vào vòng bạn bè hoặc Weibo, bên dưới còn gắn tag #Hiện trường đọ sắc các tuyển thủ đến ghi danh chương trình Tuyển chọn tài năng#
Kỳ Trạch bước vào Bách hóa Thượng Khải gần tiệm cắt tóc. Trung tâm thương mại này có nhiều cửa ra vào, cửa mà Kỳ Trạch đi thật ra là cửa sau, mặt trước trung tâm đối diện với một quảng trường, mà hiện giờ trên quảng trường đó đang diễn ra một event ngoài trời rất sôi nổi.
Cuộc thi gì thế? Hình như là thi ca hát gì đó thì phải?
Cậu không có ý định xem thử mà cũng không lắng tai nghe kỹ, chỉ bước thẳng vào thang máy lên lầu mua quần áo mới.
Bách hóa Thượng Khải là doanh nghiệp trực thuộc Thượng thị, phân bố chủ yếu ở các đô thị loại một loại hai khắp cả nước. Ba tầng trên cùng của trung tâm thương mại tràn ngập các thương hiệu xa xỉ, các tầng dưới lần lượt là nhãn hiệu sang trọng cỡ vừa và các brand thời trang bình dân phù hợp với nhu cầu tiêu dùng thông thường, bọn họ đã từng một lần phá vỡ kỷ lục doanh thu của ngành hàng sản xuất tiêu dùng trong nước.
Toàn bộ nhân viên bán hàng của nơi này đều có thái độ cực kỳ lịch sự, không bao giờ có chuyện trưng trổ, chế giễu hoặc lạnh nhạt chỉ vì cách ăn mặc hoặc ngoại hình của khách hàng.
Trước khi vào đại học, số tiền tiêu vặt mỗi năm Kỳ Chấn Quốc cho đều được Kỳ Trạch lấy ra mua quà tặng cho người nhà, về sau vào đại học, chuyển ra khỏi nhà cậu vẫn giữ thói quen này. Người trẻ tuổi dù sao cũng đầy kiêu ngạo, tiền không phải của mình, có trả lại cũng không vì thế mà chết đói.
Sinh nhật Kỳ Chấn Quốc năm nay, Kỳ Trạch tiêu mười mấy vạn tệ mua một cái chặn giấy —— gần đây ông bố khá mê mẩn viết thư pháp. Cậu tặng cho đối phương món đồ vừa vô dụng vừa đắt đỏ như thế cũng mang theo một chút tâm ý trả thù.
Tính toán sơ sơ, mua xong quần áo hôm nay hình như trong tài khoản không còn lại bao nhiêu tiền.
Rời khỏi nhà họ Kỳ là chuyện sớm muộn, công việc mới thì vẫn phải tìm.
Điều kiện làm việc ở đây khá tốt, cũng không xa trường học.
Kỳ Trạch tính tiền xong liền dò hỏi nhân viên thu ngân xem nơi này có tuyển nhân viên làm thêm không. Thu ngân còn chưa kịp trả lời, sau lưng Kỳ Trạch đột nhiên vang lên một giọng nói: “Cậu đây muốn tìm việc làm thêm à?”
Giọng nam dễ nghe mang âm điệu hơi cao, bên trong còn có chút dịu dàng quyến rũ khó tả. Kỳ Trạch xoay người nhìn về phía đối phương, là người cậu không quen biết, “Anh là ai?”
Nhân viên thu ngân kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó giữ vững nụ cười tiêu chuẩn giới thiệu cho Kỳ Trạch: “Đây là sếp Thượng của Bách hóa Thượng Khải chúng tôi ạ.”
“Sếp Thượng” khẽ mỉm cười với Kỳ Trạch, tự bổ sung thêm: “Thượng Cảnh An.”
Hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, đeo cặp kính mắt gọng mảnh làm khí chất trên người cực kỳ ôn hòa lễ độ.
Kỳ Trạch thầm nghĩ tên người này nghe khá quen tai, miệng đáp: “Chào anh. Tôi muốn tìm công việc làm thêm, không biết ở đây có tuyển người không?”
Bên môi Thượng Cảnh An vẫn treo nụ cười ôn hòa, đôi mắt sau cặp kính lại đánh giá Kỳ Trạch từ trên xuống dưới một lần. Thiếu niên trước mặt sở hữu đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mỗi một cái chớp mắt đều như long lanh ánh nước cực kỳ rung động lòng người. Ngũ quan xuất chúng kết hợp cùng kiểu tóc xoăn nhu hòa, nói là mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh cũng không phải là nói quá.
Hắn ta hỏi: “Cậu là sinh viên à? Học Nhạc viện sao?”
Kỳ Trạch lắc đầu: “Không, tôi học đại học X, năm ba.”
Đôi mắt Thượng Cảnh An mở to, kinh ngạc hỏi: “Khéo thế, tôi cũng học đại học X đấy. Tôi năm tư, tính ra cũng là đàn anh của cậu đấy nhỉ?”
Kỳ Trạch còn chưa kịp nói gì, đối phương đã tiếp lời: “Nhưng sao tôi không có chút ấn tượng gì với cậu đàn em đẹp trai thế này? Cậu học ngành gì thế?”
Kỳ Trạch mím môi, cậu hơi không quen khi được người xa lạ nhiệt tình hỏi chuyện như vậy nên trực tiếp bỏ qua, cố gắng lái về đề tài ban đầu: “Đàn anh, vậy nơi này có tuyển dụng không ạ?”
Thượng Cảnh An đẩy mắt kính, lẳng lặng thu lại vẻ hứng thú lồ lộ trong ánh mắt rồi nói: “Có lẽ phải xin lỗi đàn em rồi, chỗ chúng tôi không tuyển nhân viên làm thêm.” Tiện đề tài, câu tiếp theo lại nói: “Nhưng mà, nếu cậu cần việc gấp thì tôi có thể giới thiệu một công việc khác cho.”
Kỳ Trạch không tỏ vẻ hào hứng gì, chỉ nói: “Cảm ơn đàn anh, tôi nghĩ tạm thời không cần đâu ạ.” Dứt lời cậu liền đi thẳng về hướng thang máy không quay đầu.
Không cần công việc là nói dối, cậu chỉ cảm thấy việc một người xa lạ bỗng dưng đòi giới thiệu công việc cho mình nghe không quá hợp lý. Hơn nữa Kỳ Trạch cũng đã nhớ ra tại sao lại cảm thấy cái tên “Thượng Cảnh An” lại quen tai như vậy.
Thượng Cảnh An, sinh viên xuất sắc đại học X, được toàn thể sinh viên nữ trong trường tôn xưng là nhân vật nam phụ hoàn hảo trong phim thần tượng —— Hình tượng thanh niên vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, năng lực xuất chúng gia cảnh bất phàm lại còn chung tình với một người duy nhất.
Cũng chính là vị nam thần mà cô em gái Kỳ Nhược Sam nhà Kỳ Trạch thường xuyên tâng bốc lên tận mây xanh.
Đương nhiên ở trong mắt Kỳ Trạch có bộ lọc Hạ Viễn Quân dày đến mười mét, vị nam thần hoàn mỹ này cũng chỉ đơn giản là đẹp trai một chút mà thôi.
Dưới tầng một có vài người mặc đồng phục đang phát tờ rơi, Kỳ Trạch vừa bước xuống đã bị hai cô gái chú ý, bọn họ vội vàng chạy đến trước mặt cậu nhét cho một tờ giấy.
“Anh trai, anh có hứng thú tham gia chương trình tuyển chọn tài năng không?”
“Không biết anh đã nghe danh chương trình《 Tạo tác âm thanh 》của giải trí Quang Mang chưa?”
“Chắc anh học bên Nhạc viện đúng không? Có muốn đến thử một lần không ạ? Không tốn bao nhiêu thời gian đâu.”
Quang Mang? Đó không phải là công ty giải trí mà Kỳ Nhược Sam từng khoe khoang là được Kỳ Chấn Quốc mua cho mình đó sao? Địa điểm tổ chức còn ở ngay quảng trường, nghĩa là chương trình tuyển chọn tài năng này thật ra được tổ chức cho Kỳ Nhược Sam đang học bên Nhạc viện tham gia chứ gì?
Kỳ Trạch cảm ơn lời mời mọc của hai cô gái, nói rằng mình không có hứng thú.
Hai cô nhân viên đều tiếc nuối, hiển nhiên là cảm thấy người có vẻ ngoài xuất chúng như cậu mà không tham gia chương trình quả là phí phạm.
Trên đường đi ra khỏi trung tâm thương mại Kỳ Trạch mới muộn màng nhớ ra, khoảng thời gian trước, cũng chính vào buổi tối mà cậu uống say rồi xuyên sách đã bị người ta lừa ký tên tham gia một chương trình giải trí.
Hình như còn là chương trình hẹn hò thực tế?
Hẹn hò?!
Kỳ Trạch cạn lời mất một lúc, kéo kéo điện thoại lại không tìm thấy số điện thoại của tổ chương trình đâu cả, bèn nghĩ bụng chờ đến ngày người ta gọi điện thoại tới lần nữa thì cứ từ chối thẳng là được.
Lúc Kỳ Trạch trở lại phòng ngủ, phòng ký túc xá không một bóng người.
Có lẽ trước kia Kỳ Trạch sẽ thích bầu không khí yên tĩnh thế này, nhưng hiện giờ cậu lại hơi sợ hãi khung cảnh lặng ngắt chỉ đơn độc một mình.
Để tìm việc cho bớt chán, cậu lục tìm một quyển sổ trắng rồi bắt đầu ngồi viết lại một trong hai quyển sách chép tay mà Hạ Viễn Quân đã đưa —— Quyển còn lại có một mặt nội dung liên quan đến tu luyện, mặt sau lại toàn hình minh họa các tư thế ấy ấy, tóm lại là một quyển tâm pháp song tu, Kỳ Trạch tạm thời không muốn viết hay vẽ lại.
Viết được một nửa thì ngoài hành lang xuất hiện tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ, đám bạn cùng phòng cậu bước vào mà vẫn chưa kịp kết thúc đề tài đang nói chuyện phiếm.
“Tụi mày xem nè… “Hiện trường đọ sắc các tuyển thủ đến ghi danh chương trình Tuyển chọn tài năng”? Đẹp trai đến mức nào được chứ?”
“Ôi vãi?”
“Vãi thật! Chắc chắn là thực tập sinh công ty nào cố ý chạy ra cho người ta chụp ké ảnh rồi?”
“Chắc thế đấy, kiếm chút nhiệt độ trước khi debut, quy trình cơ bản mà…”
Vừa nói bọn họ vừa đi vào phòng ngủ, một người đóng cửa, một người tiếp tục xem điện thoại, một người liếc nhìn Kỳ Trạch đang ngồi viết lách trên chiếc bàn trong góc phòng.
Có lẽ vì dáng vẻ đối phương trông vừa quen vừa lạ, cậu ta không quá xác định bèn hỏi: “Kỳ Trạch?”
Kỳ Trạch đang hoàn toàn chìm đắm vào nội dung quyển sách nên không nghe thấy, cũng không đáp lại.
Bạn cùng phòng càng nhìn bóng lưng kia càng cảm thấy quen mắt, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì bèn giật điện thoại của Chu Đức lướt lại chủ đề vừa xem, bấm mở tấm ảnh rồi chỉ vào Kỳ Trạch, “Tụi mày, nhìn xem có phải hai người này là một không?”
“Đệt? Ai vậy? Sao lại có chìa khóa phòng chúng ta? Chẳng lẽ là thằng ranh Kỳ Trạch đưa?” Chu Đức mắng một tiếng, vốn hôm nay cậu ta bị tên trùm trường bắt nạt đã bực bội trong lòng, lúc này liền vén tay áo hùng hổ đi về hướng góc phòng, chuẩn bị lên giọng dạy đời người nọ vì tội tự ý xông vào phòng riêng nhà người ta.
Rốt cuộc Kỳ Trạch cũng bị tiếng hô hoán ồn ào của bọn họ kéo tỉnh, đành dừng bút cau mày nhìn Chu Đức đang hừng hực khí thế lao đến chỗ mình.
Yên lặng.
Yên lặng như một nấm mồ.
Chu Đức và hai người bạn còn lại đứng sựng như bị người ta điểm huyệt, thậm chí còn không dám thở.
Khó khăn lắm mới có người thở ra một hơi, hỏi Kỳ Trạch: “Này, cậu kia, cậu, hình như cậu đi nhầm phòng ngủ rồi hả?”
Dòng hồi tưởng về quyển sách bị cắt ngang, sắc mặt Kỳ Trạch rất không kiên nhẫn kèm với biểu cảm “mấy người bị khùng hả”, chỉ mở miệng giải thích một câu: “Tôi là Kỳ Trạch.”
Mặt ba người còn lại gần như nứt toạc.
Kỳ Trạch? Không thể nào! Chuyện này không thể là sự thật! Tuyệt đối không thể!