• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Viễn Quân cúi đầu xem kỹ, cáo nhỏ trong lòng hắn đúng là hơi nhỏ, ngoại trừ mấy chiếc đuôi to sụ trắng tinh ra thì kích thước chỉ ngang bằng một con mèo, thậm chí còn chưa bằng được mấy con cáo trưởng thành bình thường.

Hắn ôm hồ ly nhỏ vào ngực rồi cúi đầu nhặt nhạnh mớ quần áo vương vãi trên thảm.

Toàn thân Kỳ Trạch được mấy cái đuôi bao bọc, nghe thấy tiếng động mới tò mò ti hí mắt qua khe đuôi nhìn ra ngoài, đúng lúc trông thấy tay Hạ Viễn Quân đang nhặt quần dài và quần lót của mình lên, mặt mũi cậu lập tức nóng bừng vội vàng trốn vào chỗ cũ.

Quần áo được đặt xuống phát ra tiếng vang sột soạt, bấy giờ Kỳ Trạch mới chậm chạp nhận ra toàn thân mình phủ đầy lông, cho dù mặt có đỏ thì người ngoài cũng không nhìn ra được, cuối cùng mới chịu gạt đuôi qua một bên lộ hẳn mặt ra ngoài.

Hơn hai mươi năm làm người nhưng mới chỉ là ngày đầu làm cáo, đương nhiên cậu không quen với việc mình có đuôi, lại còn không chỉ một cái nên chẳng biết làm sao khống chế chúng nó, vài chiếc còn vô tư phất thẳng lên mặt Hạ Viễn Quân.

“…” Mất mặt quá, Kỳ Trạch lại muốn trốn thành một cục cho xong.

Đương nhiên Hạ Viễn Quân sẽ không vì thế mà tức giận, cũng không cười trêu cậu mà cố gắng khống chế lực tay thật nhẹ nhàng, vuốt ve đuôi để trấn an Kỳ Trạch thả lỏng lại.

Ở trước mặt hắn cậu không cần lo lắng sợ hãi điều gì hết.

Kỳ Trạch được vuốt cực kỳ thoải mái, hai mắt nửa khép, đuôi cũng khẽ đong đưa dưới khuỷu tay Hạ Viễn Quân. Chờ đến khi tay hắn sờ lên đầu, cậu còn chủ động cọ cọ mặt vào mu bàn tay đối phương.

Hồ Lý và Bạch Linh Tiên vội vội vàng vàng lao vào phòng thì bắt gặp một màn hít cáo yên tĩnh tốt đẹp như trên.

Hạ Viễn Quân quá đam hê hít cáo nên không kịp phòng bị để người ta xông thẳng vào phòng, lập tức dùng tốc độ cực nhanh nhét Kỳ Trạch vào áo khoác, giấu nhẹm cậu đi. Hắn đen mặt nhìn hai cô gái, hoàn toàn không nể nang gì mà tức giận hỏi: “Mấy người đang làm gì đấy? Không biết gõ cửa à?”

Hồ Lý nhìn thoáng qua chiếc đuôi màu trắng phe phẩy lộ ra dưới áo khoác Hạ Viễn Quân, dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn chằm chằm: “Quả nhiên cậu biết hết, tiếp cận em ấy có mục đích gì?”

Hạ Viễn Quân không muốn nhiều lời, chỉ nghĩ nhanh nhanh đuổi người lạ ra ngoài vì không muốn bất kỳ ai được nhìn thấy hồ ly nhỏ. Vì thế hắn chỉ tay ra cửa, lạnh lùng ra lệnh: “Đi ra ngoài!”

Đôi mắt xinh đẹp của Hồ Lý nheo lại, tay phải vươn thành trảo chuẩn bị nhào tới nhưng bị Bạch Linh Tiên nhanh chóng nắm lấy. Cô tiếp tục bất mãn trừng mắt với Bạch Linh Tiên.

Bạch Linh Tiên lại nhìn Hạ Viễn Quân, bình tĩnh giải thích: “Cậu là con người nên không phát hiện ra đâu, vừa rồi yêu khí tiết ra từ người Kỳ Trạch rất mạnh, lúc này đột nhiên còn biến về nguyên hình. Vấn đề nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, huống chi cậu ấy còn…”

Bạch Linh Tiên không rõ Hạ Viễn Quân có biết chuyện hồ ly nhỏ mang thai không nên kịp thời dừng lại.

Hạ Viễn Quân cũng không quá tin tưởng đối phương: “Cô biết xem bệnh thật à?”

Bạch Linh Tiên châm chọc: “Chẳng lẽ cậu biết?”

Hạ Viễn Quân quả thật không xác định mình có rành rẽ việc này hay không, cuối cùng vẫn phải để hai người ở lại phòng mình.

Ba người Vu, La, Phó chạy xuống xem tình hình lúc này bị nhốt bên ngoài cùng với tổ chương trình, gõ cửa cũng không ai thèm mở, thời điểm hỏi gấp quá còn nghe thấy cả tiếng cậu chủ Hạ gầm lên kêu bọn họ mau cút.

Phó Dung là người đầu tiên trợn trắng mắt bỏ đi, những người còn lại không dám đánh liều xông vào. Sau khi xác định bên trong không có tiếng ẩu đả cãi vã thật cũng chỉ có thể giải tán.

“Hiện tại yêu lực không đủ nên tạm thời chưa thể khôi phục hình người, thân thể không bị ảnh hưởng gì, rất khỏe mạnh.” Bạch Linh Tiên cau mày nhìn quả bóng lông màu trắng trên giường, “Kỳ Trạch, trước đây cậu có biết mình là yêu không?”

Kỳ Trạch thò đầu ra khỏi mớ đuôi lông xù, lắc lắc.

Bạch Linh Tiên lại không thể khắc chế mà nhìn kỹ chín cái đuôi của cậu, vẻ kinh ngạc trong mắt chưa tan. Cô luôn cho rằng thời đại này đã không còn Cửu Vĩ Hồ tồn tại nữa, nhưng chín cái đuôi cáo trước mắt không thiếu chiếc nào đã phủ nhận tất cả.

Đến khi hoàn hồn trở lại còn thấy cáo nhỏ màu trắng ngẩng đầu nhìn mình, lòng bàn tay cô cực kỳ ngứa ngáy, nhưng thoáng nhìn sang Hạ Viễn Quân hằm hè canh giữ như chó canh xương bèn cố nhịn xuống, tiếp tục nói với Kỳ Trạch rằng cô phát hiện trên người cậu có dấu vết phong ấn bị phá bỏ. Hơn nữa phong ấn này còn cực kỳ mạnh mẽ, nếu không phải Kỳ Trạch mang thai, có lẽ cả cô và Hồ Lý cũng không thể phát hiện ra.

Còn vì sao hôm nay phong ấn đột nhiên bị phá bỏ, yêu khí tiết ra ngoài rồi bị hiện về nguyên hình, cô không biết rõ nguyên nhân.

Phong ấn?

Kỳ Trạch lập tức nghĩ ngay đến mẹ ruột mình.

Đáp án rất rõ ràng, phong ấn này hẳn là mẹ cậu đã hạ xuống cho cậu. Chắc phải có nguyên nhân sâu xa gì đó mà lúc ra đi bà ấy không thể dẫn cậu theo cùng, lại không muốn Kỳ Trạch bị người ta phát hiện ra thân phận thật rồi bị xa lánh hoặc tổn thương nên đã biến cậu thành một “con người” cực kỳ bình thường.

Kỳ Trạch bất an bấu móng vuốt vào chăn đệm, trực giác mách bảo cậu rằng năm đó mẹ cậu có thể đã gặp phải chuyện rất nguy hiểm. Cậu không biết hiện giờ bà đang ở đâu, cũng không biết phải làm cách gì mới có thể tìm thấy mẹ.

Như đoán biết được suy nghĩ trong lòng Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân đau lòng ôm cục bột trắng vào lòng vuốt ve an ủi: “Không sao, sau này chúng ta sẽ tìm được.”

Kỳ Trạch gật đầu rồi vươn chiếc lưỡi bé xíu liếm liếm bàn tay Hạ Viễn Quân.

Đầu lưỡi nhỏ hồng hồng ngoan ngoãn chọc người thương yêu, bộ lông trắng vừa nhìn đã biết cực kỳ mềm mượt làm Hồ Lý vừa ghen ghét vừa căm tức nhìn Hạ Viễn Quân.

Hắn cũng chú ý đến ánh mắt cô bèn ngẩng đầu đánh giá đối phương một lượt, đoán ra ngay: “Cô cũng là hồ ly à?”

“Hừ!” Hồ Lý hoàn toàn không muốn phản ứng lại hắn, chỉ khom lưng nói chuyện với Kỳ Trạch, “Nhóc con ơi, có muốn chị giúp cưng liếm lông không? Kỹ thuật của chị tốt lắm đấy.”

“!!!” Không chờ Kỳ Trạch đáp lời, Hạ Viễn Quân lại giấu phắt cậu đi không cho Hồ Lý được nhìn một nhúm lông nào, đồng thời nghiến răng tuyên bố chủ quyền: “Em ấy là cáo của tôi!”

Muốn liếm cũng là hắn tự liếm, làm gì đến lượt người ngoài?

Kỳ Trạch nghiêng đầu giương đôi mắt nhỏ nhìn Hạ Viễn Quân, trong đầu không khỏi nghĩ thầm làm sao hắn giúp mình được? Một con rắn thì liếm lông kiểu gì?

Kỳ Trạch tưởng tượng hình ảnh một chút.

Ừm… kỳ khôi quá.

Chờ cho Bạch Linh Tiên và Hồ Lý rời khỏi phòng, Hạ Viễn Quân lập tức khóa trái cửa lại.

Kỳ Trạch đang thử học cách ngồi dậy, nhưng sau hai lần cố gắng vẫn thấy quá lạ lẫm bèn lựa chọn nằm sấp xuống giường. Cậu gác đầu lên chi trước, chân sau cuộn lại, phần bụng mềm nhất dán xuống mặt chăn cũng không dám nhấn quá mạnh, sợ bé con trong bụng bị đè không thoải mái.

Hạ Viễn Quân quay đầu nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc đã biết trải nghiệm “moe hóa” trên mạng hay nói là như thế nào. Hắn sờ lên thân thể mềm mại của hồ ly nhỏ rồi ôm cậu cùng chui vào ổ chăn, vừa hôn tai cậu vừa nói: “Không sao đâu, ngủ một giấc dậy chắc sẽ đỡ hơn thôi.”

Kỳ Trạch gật đầu, đoạn gối cằm lên ngực Hạ Viễn Quân cố gắng nhắm mắt nghỉ ngơi. Cảm giác chấn động cùng kích động qua đi, lúc này chỉ còn lại mệt mỏi nên chốc lát sau cậu đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm mùa đông, ánh sáng nhạt từ khe hở tấm rèm chiếu thẳng vào trong phòng.

Những tia sáng nhẹ nhàng lay động trên mặt Hạ Viễn Quân làm hắn tỉnh lại, nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn vội vàng cúi đầu kiểm tra hồ ly nhỏ bên cạnh.

Lúc nửa đêm có lẽ hồ ly nhỏ bị nóng nên không ngừng ủn người muốn thoát khỏi ngực hắn, ủn một hồi lên tận cằm Hạ Viễn Quân. Một nửa thân hình mềm mại cứ thể đè lên cổ khiến hắn phải choàng tỉnh vì bị bóng đè. Hạ Viễn Quân vội điều chỉnh tư thế, hắn vẫn ôm cáo nhỏ nhưng không ôm quá chặt, cũng nới lỏng chăn để cậu không bị bí bách nữa.

Hắn vừa cúi đầu liền thấy ngay dung nhan say ngủ của Kỳ Trạch đập vào mắt, mặt như quan ngọc, môi tựa mật đào. Hạ Viễn Quân ngẩn người trong chớp mắt, sau đó mới nhận ra đối phương đã khôi phục lại hình người mất rồi.

Mỹ nhân nằm trong ngực, hơi thở quấn quýt vào nhau khiến hắn không nỡ đánh thức Kỳ Trạch dậy. Nhịp tim có xu thế tăng tốc quá nhanh, thậm chí hắn còn âm thầm ôm cậu chặt thêm một chút.

Sau khi cảm nhận phần da thịt mềm mại bóng loáng dưới bàn tay, cậu chủ Hạ mới sốc đến cứng người, nhiệt độ nóng cháy bắt đầu từ bàn tay chậm rãi lan tràn ra khắp cơ thể.

Hạ Viễn Quân liếc nhìn chiếc sọt đựng quần áo của Kỳ Trạch tối hôm qua, một lần nữa nhận ra hồ ly nhỏ hiện tại không chỉ không có lông, mà còn không có cả quần áo.

Chín bỏ làm mười, xem như đêm qua bọn họ đã chung chăn gối rồi nhỉ?

Không biết tại sao hắn còn hơi mừng thầm trong bụng.

Hơi thở Kỳ Trạch lại vô tình phả lên sườn mặt Hạ Viễn Quân làm suy nghĩ trong đầu hắn dần dần trở nên đen tối. Bàn tay hắn bắt đầu không nghe bộ não sai khiến mà chuẩn bị đi chơi xa.

Nhưng mà Kỳ Trạch đã cử động trước cả hắn.

Cẳng chân Kỳ Trạch cọ vào chân Hạ Viễn Quân, có lẽ vì quen ngủ một mình, giờ phút này quá lạ lẫm nên cậu nhanh chóng bừng tỉnh.

Kỳ Trạch đánh cái ngáp, mơ màng nhìn người bên cạnh. Thấy là Hạ Viễn Quân liền bật ra một câu: “Chào buổi sáng.”

Giọng nói vừa phát ra cậu đã tỉnh táo ngay tắp lự, kinh ngạc ngồi dậy quả nhiên thấy mình biến lại thành người rồi. Tuy rằng bản thể của cậu là cáo, nhưng đâu thể nào thoải mái quen thuộc như lúc làm người được.

Ngay sau đó Kỳ Trạch phát hiện ra ngay chỗ bất thường.

Cậu không còn lông nữa, cho nên lúc này…

Kỳ Trạch lẳng lặng chui vào ổ chăn trộm liếc Hạ Viễn Quân một cái, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình đầy âm trầm. Trong ánh mắt kia quả thực không hề che giấu khát vọng được nuốt luôn cậu vào bụng, khiến Kỳ Trạch phải xấu hổ rụt vào sâu thêm chút nữa.

Hạ Viễn Quân bóp chiếc cằm sắp rúc sâu vào chăn của cậu, giọng khàn đến biến âm: “Vừa rồi hồ ly nhỏ cố ý quyến rũ tôi đúng không? Tôi nhớ rồi.”

Kỳ Trạch nghe thấy tư thái hằm hè muốn tính sổ này của hắn mà vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng nuốt nước bọt.

Hôm nay cậu gọi điện cho công ty xin nghỉ vì chưa rõ yêu lực của mình đã ổn định chưa, Bạch Linh Tiên cũng khuyên nên ở nhà theo dõi thêm, không nên đi lại lung tung kẻo lỡ đâu đột nhiên hóa hình ở ngoài lại gặp rắc rối.

Kỳ Trạch không ra cửa, Hạ Viễn Quân cũng không cần ra ngoài mà ở nhà chăm sóc cậu.

Phần lớn thời gian cả hai người ôm nhau ngủ trong phòng.

Tổ chương trình đồng loạt giả mù giả điếc, cho dù ánh mắt các đồng nghiệp nhìn nhau đã muốn nhiều chuyện đến sắp tóe lửa đến nơi rồi vẫn không dám đề cập nửa chữ ngay trước mũi cậu chủ Hạ, chỉ có thể dùng một ít từ lóng gì mà sóng xanh thuyền nhỏ, rồi cỏ cây hoa lá gì đó bị mưa gió vùi dập suốt đêm vân vân… để miêu tả cho nhau nghe đỡ nghiện.

Hôm nay là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật chính là ngày hẹn hò.

Cuối tuần này người đứng ra mời hẹn sẽ là các vị khách nữ, bọn họ cũng viết thiệp mời giống bên nam nhưng hình thức đơn giản hơn, chỉ cần giao tấm card cho đối tượng muốn mời là được. Người được mời chỉ có thể nhận lời, không có quyền từ chối.

Cho nên dù cả bốn vị khách nữ có cùng gửi lời mời đến một vị khách nam duy nhất, người này cũng chỉ có thể chia thời gian ra đi hẹn hò với từng người một. Đến lúc đó, đám mày râu còn lại không được mời có thể tranh thủ tiến hành ghi hình “tâm sự cùng bạn bè”. Nghe qua đúng là hơi nhói lòng, nhưng được cái nhàn rỗi hẳn.

Hôm thứ tư ê kíp đã thông báo đến các cô gái hình thức hẹn hò này, bao gồm cả Ôn Uyển ở trong bệnh viện nhưng không nói cho bên đàng trai biết, mục đích là giữ lại một phần bất ngờ. Trong mấy ngày kế tiếp các cô gái có thể quyết định muốn mời ai đi hẹn hò, lần đi chơi tuần này chắc chắn sẽ xúc tiến được kha khá tình cảm đôi bên.

Khoảng hai giờ chiều hôm đó, Ôn Uyển trở lại biệt thự cùng với tấm thiệp mời đã viết xong từ lúc ở bệnh viện.

Người nhận cũng được xác định từ lâu, là Kỳ Trạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK