Ở đêm đầu tiên của hai người, Hạ Viễn Quân không biến về nguyên hình, mà dù có muốn chơi chắc cũng không biết cách nào để chơi cho thỏa mãn.
Kỳ Trạch kịp thời phanh lại dòng suy nghĩ đen tối trong não, sau đó mới chậm chạm cảm thấy vui vẻ. Dù chỉ là vài hình ảnh ít ỏi, nhưng đúng là bệ hạ đang bắt đầu khôi phục ký ức rồi, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ nhớ ra toàn bộ.
Vì đang bị thương nên Kỳ Trạch và Hạ Viễn Quân không trở về biệt thự, cũng không định qua đêm trong bệnh viện. Cậu nghỉ ngơi hết một buổi chiều liền nói Hạ Viễn Quân cho mình xuất viện, bản thân cậu gần như chưa bao giờ phải nằm viện, nằm lâu một chỗ thấy khó chịu không quen.
Nếu chỉ có một mình thì sao cũng chịu được, nhưng có Hạ Viễn Quân ở đây rồi, cậu lại trở về là Kỳ Trạch hay làm nũng.
Thương tích trên người không nghiêm trọng, cậu không muốn ngủ lại bệnh viện, đương nhiên Hạ Viễn Quân phải dẫn cậu về nhà rồi. Tuy các bác sĩ kiến nghị nên nằm viện theo dõi thêm, nhưng nếu bản thân bệnh nhân muốn xuất viện ngay cũng không phải là không được, huống chi ở nhà cậu chủ Hạ không thiếu bác sĩ hộ lý gia đình, cho nên không ai lên tiếng ngăn cản.
Chỉ có lúc Hạ Viễn Quân đẩy Kỳ Trạch rời đi lại vừa vặn bắt gặp vị bác sĩ trực trong phòng siêu âm hôm trước, bác sĩ thuận miệng hỏi thăm mấy câu. Kết quả nghe Kỳ Trạch nói vai lưng bị cào thương phải vào bệnh viện băng bó, giường chưa nằm ấm đã bị người ta dẫn về.
Vị bác sĩ kia tức khắc lộ vẻ mặt thương tiếc.
Tại sao? Tại sao lại không phản kháng? Chẳng lẽ người có tiền muốn làm gì thì làm thật sao?
Kỳ Trạch không quan tâm bác sĩ nghĩ hươu nghĩ vượn gì trong đầu, lúc này cậu đang ngồi trên xe được cậu chủ Hạ đút cho ăn.
Người bị thương cần kiêng khem nhiều món, tuy vết thương đã khép miệng thật nhưng dù sao vẫn mất khá nhiều máu, hơn nữa lại còn do yêu quái cào thương, tinh thần ít nhiều gì cũng chịu chút ảnh hưởng.
Cũng may có Hạ Viễn Quân ở bên cạnh, cho nên chỉ sau hai ngày được chăm sóc Kỳ Trạch lại là một con hồ ly nhỏ nhảy nhót tung tăng.
Bọn họ vẫn quay về ngôi biệt thự hồi tuần trước.
Bữa tối tương đối thanh đạm, vẫn là vị đầu bếp lần trước ra tay nên đồ ăn thanh đạm mà hương vị không hề bình đạm chút nào. Khẩu vị Kỳ Trạch không chịu ảnh hưởng gì, thế là được Hạ Viễn Quân bón cho ăn no căng cả bụng. Còn vì sao lại phải đút, là vì cậu chủ Hạ cố chấp muốn làm chứ không cho Kỳ Trạch động tay. Vết thương trên bả vai cậu đúng là đã khép miệng nhưng hắn luôn cẩn thận quá mức, sợ cậu cử động sẽ chạm vào gây đau.
Hôm nay là thứ bảy, Kỳ Trạch ngồi một lát lại nghĩ lúc này hẳn bọn Vu Thu đang ăn bữa tối, phỏng chừng còn đoán già đoán non xem tối nay bọn họ có trở về ăn cơm không. Đi hẹn hò mà, ở bên ngoài ăn xong bữa cơm rồi mới về cũng là chuyện bình thường.
Quả đúng là như thế.
Trong ngôi biệt thự mà tổ chương trình thuê, tám vị khách mời chỉ còn bốn vị có mặt. Phó Dung và La Tiểu Lê vừa từ bên ngoài trở về.
Sau khi được chiêm ngưỡng kỹ thuật cao siêu của sếp Phó trong khu trò chơi điện tử, buổi chiều hai người đi thăm thú mấy cửa hàng đồ thủ công ở gần đó, làm vài món đồ lưu niệm, tiếp theo rẽ qua phố ăn vặt dạo một vòng, đóng gói một ít món ăn đặc sắc rồi mới trở về.
Hôm nay La Tiểu Lê chơi cực kỳ vui, cô không ngờ ngoài kỹ thuật chơi game thượng thừa, sếp Phó còn chịu cùng cô đi dạo phố ăn vặt.
Thấy cô nàng tươi cười xán lạn, Hồ Lý vừa tháo vỏ hộp đồ ăn vừa thuận miệng hỏi: “Hôm nay hai người đi đâu chơi?”
Phó Dung mỉm cười ưu nhã: “Khu trò chơi điện tử, thú vị lắm.”
Vu Thu cũng đang mở một hộp đồ ăn khác nghe vậy lẳng lặng nhìn Phó Dung, không hề che giấu biểu cảm kinh ngạc. Cậu ta hết nhìn La Tiểu Lê lại nhìn Phó Dung mỉm cười, trong lòng rất khó hiểu nhưng không tiện hỏi ra miệng.
Nói đùa đúng không? Một gã tay tàn đi vào khu trò chơi điện tử thì có thể có trải nghiệm thú vị gì?
La Tiểu Lê được hỏi đến nghiễm nhiên đã sùng bái Phó Dung thành thần tượng, bèn thêm thắt không ít mỹ từ miêu tả tư thế đại sát tứ phương trong khu trò chơi điện tử của anh ta. Vu Thu nghe xong chỉ biết nhìn Phó Dung đầy khâm phục.
Danh mục trò chơi không có lấy một trò phải dùng game console.
Sếp Phó lợi hại thật đấy.
Mọi người trò chuyện thêm một lát lại thuận tiện nhắc tới ba người Kỳ Trạch chưa trở về. Hôm nay Bạch Linh Tiên phải trực ban, đã thông báo với cả nhà từ trước.
Thái độ Hồ Lý lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Phó Dung hỏi bâng quơ: “Hôm nay Kỳ Trạch đi hẹn hò với Ôn Uyển à?” Anh ta đang phán đoán dựa trên hành vi sáng nay của Hạ Viễn Quân.
“Ha,” Hồ Lý cười lạnh đặt đồ uống xuống bàn, không thèm quan tâm bọn họ có đang ghi hình hay không, “Ôn Uyển bị tình nghi bắt cóc Kỳ Trạch có chủ đích. Hôm nay Kỳ Trạch bị thương không thể về nhà được, Hạ Viễn Quân chắc đang ở bên cạnh chăm sóc đấy.”
Gì?
Gì cơ??
Bắt cóc?!
Nói nghiêm túc đấy à?
Ba người tức khắc ngẩn cả người, Vu Thu và La Tiểu Lê thậm chí còn không kịp phản ứng.
Bàn ăn rơi vào yên lặng một lúc lâu, La Tiểu Lê hồi hộp hỏi: “Chuyện là sao vậy? Kỳ Trạch bị thương à, có nghiêm trọng không? Nằm ở bệnh viện nào? Bây giờ còn sớm, chúng ta có được phép vào thăm không?”
Vu Thu cũng nói: “Đúng vậy. Chuyện là thế nào? Sao lại có thể… như vậy được?”
Ôn Uyển thoạt nhìn tính tình rất tốt, hơn nữa gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Cô ta và Kỳ Trạch mới quen biết chưa bao lâu, không oán không thù sao có thể bắt cóc được? Chuyện này quá kỳ quặc đúng không?
Phó Dung nhíu mày, trông bình tĩnh hơn hai người còn lại nhiều: “Lúc ấy Hạ Viễn Quân chạy tới ngay à?”
Theo lý thuyết, Hạ Viễn Quân hẳn phải sắp xếp người đi theo bảo vệ Kỳ Trạch, kết quả người vẫn bị thương, không rõ con chó ngốc kia sẽ mang tâm trạng thế nào nữa.
Tuy Hồ Lý chướng mắt Hạ Viễn Quân thật, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy may mắn vì hắn luôn bám dính lấy cậu không rời, đi đâu cũng lẽo đẽo theo đuôi. Cô đáp: “Chạy tới ngay, là cậu ta cứu Tiểu Trạch đấy, bây giờ không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
Nếu không tới kịp lúc, chỉ sợ con Cửu Vĩ Hồ duy nhất còn lại trong tộc bọn họ sẽ cứ thế biến mất khỏi thế gian.
Nghĩ đến đây Hồ Lý lại không khỏi giận dữ. Các tộc yêu đều bảo vệ trẻ con tộc mình rất chu đáo, đặc biệt ở thời đại số lượng yêu quái giảm sút nghiêm trọng như hiện giờ, mỗi một thành viên trong tộc đều xem mấy đứa trẻ như con cái của chính mình. Nếu có người dám làm chúng xây xát chút da lông nào, bọn họ nhất định phải cắn đứt một khối thịt trên người đối phương xuống mới hả dạ.
Chờ bắt được người nọ, cô tuyệt đối phải cắn chết gã!
Vu Thu trầm trồ: “Anh Quân ngầu quá!”
La Tiểu Lê thì thở phào nhẹ nhõm, tuy thời gian ở chung không dài nhưng cô luôn hy vọng mọi người đều được bình an, chỉ là không tưởng tượng nổi loại tình huống này lại xảy ra ngay sát bên cạnh mình.
Phó Dung không nói gì, trong đầu thầm nghĩ tên Hạ Viễn Quân kia ở thời điểm quan trọng tính ra vẫn đáng tin cậy lắm, người không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Cuối cùng cả bọn không đi bệnh viện thăm Kỳ Trạch, bởi vì tổ chương trình vừa tốt bụng thông báo rằng Hạ Viễn Quân đưa Kỳ Trạch về nhà riêng rồi —— Hồi chiều đạo diễn vội vàng chạy đến xem tình hình đã không thấy người đâu, lúc này mới biết cậu đã xuất viện.
Bởi vì Hồ Lý tiết lộ chuyện Kỳ Trạch gặp sự cố nên mọi người ăn xong bèn lục tục trở về phòng, không ai còn hứng thú tiếp tục ghi hình nữa.
Nội dung quay chụp ngày mai tổ chương trình còn chưa quyết định xong, đạo diễn cảm thấy thứ bảy chủ nhật dính nhiều dớp không may mắn, có lẽ không thích hợp để tổ chức hẹn hò.
Tuần này trôi qua tuần sau lại tới, ai biết được ngày mai còn có bất ngờ gì diễn ra nữa?
Tối nay Kỳ Trạch rảnh rỗi không làm gì, ở bệnh viện đã nghỉ ngơi đủ nên bây giờ cũng không ngủ được, bèn lôi kéo Hạ Viễn Quân cùng xem phim. Xem hết một bộ rồi mới phát hiện ra số thứ hai của show《 Câu chuyện tình yêu 》đã phát sóng rồi
Kỳ Trạch nổi hứng thú bắt Hạ Viễn Quân mở cho xem, mình thì vùi trong lòng hắn không thèm động lấy một móng vuốt.
Đúng vậy, có lẽ là ảnh hưởng từ vết thương nên cậu lại biến thành hồ ly rồi.
Một người một cáo vùi trong chăn, Hạ Viễn Quân điều chỉnh góc độ máy tính bảng rồi mở show lên cho Kỳ Trạch xem, thỉnh thoảng còn đút một miếng đồ ăn vặt hoặc gãi cằm, bóp móng vuốt cậu, hai người đều cực kỳ hưởng thụ.
Chương trình phát sóng, Hạ Viễn Quân liếc thấy màn hình video xuất hiện quá nhiều dòng chữ chạy qua chạy lại, đại khái là cảm thấy chắn tầm nhìn, muốn vươn tay tắt đi nhưng bị Kỳ Trạch dùng móng vuốt cản lại.
Anh không hiểu đâu, xem video có bình luận và không bình luận là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau đấy.
Hạ Viễn Quân đành phải nghe theo, hắn bóp bóp đệm thịt mấy cái rồi cùng cậu xem chương trình.
Tập thứ hai kéo dài hai tiếng đồng hồ, bắt đầu từ ngày thứ ba tuần trước, thời lượng bao gồm ba ngày sinh hoạt bình thường nên tuyệt đối sẽ không để khán giả cảm thấy nội dung quá ít.
Chương trình vừa bắt đầu mà đã có rất nhiều khán giả chạy vào điểm danh cùng lúc với bài giới thiệu của MC.
“Tuần trước, cậu trai nhỏ nhất team chúng ta đã cầm MVP đầu tiên trong tay, thậm chí còn nhận được có bốn lá từ một vị khách mời nam khác, thật sự quá bất ngờ.” Tiểu Giải vuốt cằm lộ ra nụ cười sâu xa, “Không thể tin được cậu chủ Hạ của chúng ta lại là…”
Anh trai thẳng đã có vợ lập tức giơ thủ thế cắt ngang: “Này này này, được rồi được rồi, có vài việc không nhất định phải nói toẹt ra đâu Tiểu Giải ơi!”
Trường quay cười ồ lên một trận, dưới bình luận hợp thời chạy một tràng dài [ Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt ].
“Rồi rồi, đùa đến đây thôi ạ,” Tiểu Giải lấy lại sắc mặt nghiêm túc, “Dù sao chương trình của chúng ta vẫn là một chương trình hẹn hò theo hướng bình thường. Hôm nay chúng ta tiếp tục theo dõi xem cậu em tuần trước đến cuối có thể giữ vững thành tích hay không, rồi đến bao giờ mới phát hiện ra một phiếu trong đó là của bạn cùng phòng mình. Chúng ta cùng xem xem sáu vị khách mời còn lại có thể đẻ ra hot search mới, úi không phải, cọ ra chút phản ứng đặc biệt gì không nào?”
[ Phụt! Đoạn hot search là nghiêm túc đấy à? ]
[ Tui thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt khi tiểu thụ biết trong số cỏ bốn là có một mảnh do tiểu công đưa hu hu hu ]
[ Tiểu thụ với tiểu công cái gì? Cứ mạnh dạn đọc tên ra đi nào cảm ơn!! ]
[ Hưng phấn xoa tay.jpg ]
[ A a a a! Tuần trước xem xong cảnh cậu Hạ làm đồ ăn cho em Kỳ xong tui chết cứng với CP này luôn! Tập này nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy! ]
[ Tự nhiên lầu trên nói làm tui rén… ]
Cảnh cuối cùng của tập trước chính là phân đoạn gửi cỏ bốn lá vào sáng ngày hôm sau. Đương nhiên có cả cạnh Hạ Viễn Quân tự tay làm bò bít tết, hơn nữa ê kíp còn bắt đầu quay từ cảnh hắn làm miếng đầu tiên, không hề cắt đi lần thất bại nào mà rất thủ đoạn tua hết toàn bộ quá trình, hại hắn bị cư dân mạng mắng chửi không ra gì.
Sau đó hắn vẫn không từ bỏ mà cứ làm mãi làm mãi, mỗi lần làm xong còn nếm thử một miếng, không hài lòng là lập tức ném thẳng vào sọt rác. Vừa lãng phí thức ăn vừa chiếm dụng nhà bếp, La Tiểu Lê đứng một bên còn bày ra biểu cảm sống không bằng chết càng khiến nhiều khán giả đau lòng hộ.
Nhưng rồi đến khi Hạ Viễn Quân mời Kỳ Trạch ăn thịt bò, khung bình luận lại náo nhiệt hẳn lên. Một số người cho rằng hắn làm như vậy là cố ý bắt nạt Kỳ Trạch, tấm cỏ bốn lá trước đó cũng chung mục đích này. Cậu ấm nhà giàu vừa nhìn là biết không giỏi nấu cơm lại còn bắt người ta ăn đồ mình nấu, ác ý đã quá rõ ràng. Đặc biệt La Tiểu Lê nghe đến chuyện ăn thử còn phải lùi qua một bên trốn, chắc hẳn hương vị chả ra gì đâu.
Nhưng lại có một bộ phận nhỏ cảm thấy Hạ Viễn Quân cố ý làm vì Kỳ Trạch chỉ là muốn người ta vui vẻ thôi, làm gì có âm mưu dương mưu ghê gớm như vậy.
Sự thật sau đó đã chứng minh phần thiểu số khán giả đoán đúng rồi. Hạ Viễn Quân quả thật chỉ muốn làm bít tết cho một mình Kỳ Trạch ăn, hơn nữa mọi vất vả của hẳn không hề uổng phí, thành phẩm cuối cùng khá tốt. Thấy Kỳ Trạch ăn uống vui vẻ, các khán giả xem show đều bị moe hóa đến phát điên.
Kết thúc số đầu tiên, CP hai người tiếp nhận một lượng fan khổng lồ.
Ngoại trừ chuyện này, qua một tuần công chiếu, toàn bộ các khách mời tham gia chương trình cũng bị cư dân mạng thần thông quảng đại bóc ra hết thân phận bối cảnh phía sau. Quả nhiên nếu không phải cô chiêu cậu ấm thì cũng là tinh anh có thành tựu không tầm thường trong lĩnh vực nào đó.
Cũng đúng thôi, nếu tổ chương trình chỉ mời vài ba người bình thường đi tham gia gameshow thì lấy đâu ra nội dung đáng xem nữa.
Sáng sớm ngày thứ ba, bữa sáng vẫn do Hạ Viễn Quân và La Tiểu Lê phụ trách. Hai người không có giao lưu gì đặc biệt, ánh mắt cũng không hề mờ ám, giữa chừng hắn còn biến đi đâu mất nên bình luận ít đi rất nhiều.
Một lát sau Kỳ Trạch bước xuống lầu, Hạ Viễn Quân hỏi cậu có muốn ăn bánh bao gạch cua không, ánh mặt cậu rõ ràng đã sáng lên một chút.
Chi tiết nhỏ nhặt này lại bị khán giả tinh mắt bắt được, bấy giờ bọn họ mới nhận ra Hạ Viễn Quân vừa ra ngoài mua bánh bao gạch cua là để cho Kỳ Trạch.
Các thám tử gia trong trường quay liên tục trầm trồ, không biết là trầm trồ đơn giản vì món bánh bao hay vì thứ gì khác.
[ Các chị em ơi tui chua quá. ]
[ A a tới rồi tới rồi, tình tiết kinh điển —— đi mua món ăn sáng crush thích nhất! ]
[ Hu hu, người ta cũng muốn ăn bánh bao gạch cua! ]
[ Tối hôm qua có phải bọn họ lại nói tiêng với nhau cái gì rồi không, chứ làm sao anh Hạ lại biết cậu Kỳ muốn ăn món gì được? ]
[ Hu hu hu mấy người diếm hàng rồi đúng không? Mau nhổ ra đây!!! ]
[ Tui không giống mấy người, tui không hâm mộ bánh bao gạch cua đâu, tui hâm mộ cô nữ số một kìa! Biểu cảm của cô ý với tui giống nhau như đúc luôn! Tui muốn đổi vị trí với cổ!!! ]
[ 2333 Cô nữ 1 cho tôi cảm giác là người rất biết hóng thị. ]
Bánh bao gạch cua? Kỳ Trạch nhìn bình luận chạy bỗng nhiên nhớ tới giấc mơ đêm hôm đó. Trong mơ cậu cùng bệ hạ phiên vân phúc vũ, cuối cùng Hạ Viễn Quân còn hỏi cậu sáng hôm sau muốn ăn món gì.
Cậu đáp rằng mình muốn ăn bánh bao gạch cua, sáng hôm sau đã thật sự được ăn rồi.
Ngày trước Kỳ Trạch chỉ cho rằng mình quá nhớ Hạ Viễn Quân, còn món bánh bao chỉ là trùng hợp thôi. Bây giờ nghĩ lại…
Kỳ Trạch nheo mắt, nghiêng đầu nhìn lên Hạ Viễn Quân.
Anh lén chui vào giấc mơ của em đúng không?
Hạ Viễn Quân né tránh ánh mắt cậu, vội với bánh quy trên tủ đầu giường nhét vào miệng Kỳ Trạch, chột dạ hỏi: “Cục cưng ăn một cái nhé?”
Khụ, nếu hắn sớm biết người trong mơ là Kỳ Trạch thật, chắc chắn đã không ức hiếp cậu nhiều lần đến thế rồi.
Ôi, mình cầm thú quá đi mất.