Thời gian không còn sớm, Kỳ Trạch dự định vào bếp xem có sẵn món gì rồi, nếu không đủ phải ra ngoài mua thêm một chuyến.
Thấy Kỳ Trạch định đi về phía bếp, Hồ Lý lập tức gọi: “Tiểu Trạch, tối nay không cần nấu cơm đâu, lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn.” Cô vừa nói vừa ra hiệu cho cậu nhìn tổ đạo diễn.
Đạo diễn cũng gật gật đầu.
Bữa tối nay xem như ê kíp chương trình mời, sự cố lở đất hôm qua không phải lỗi chủ quan, nhưng nếu đã quay chụp thì bọn họ vẫn phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho các khách mời. Ngoại trừ bữa tối, tổ đạo diễn còn bao nguyên một rạp phim VIP cho cả bọn cùng giải trí.
Thế nhưng Kỳ Trạch vẫn muốn xuống bếp xem thử tình hình, tối nay không cần chuẩn bị thì thôi, đến mai công việc vẫn là của cậu và Hồ Lý.
Lúc cậu bước ra chợt nghe thấy mọi người nhắc đến tên Ôn Uyển. Qua một tuần ở chung, tuy Ôn Uyển không có quan hệ đặc biệt thân thiết với bảy người còn lại nhưng dù sao vẫn sống chung dưới một mái nhà, nếu còn không quan tâm người ta vài ba câu thì thật không biết nói gì cho phải.
Ôn Uyển phải nằm viện năm ngày cho nên không thể tham gia quay chương trình vào tuần này, chờ đến ngày hẹn hò thứ bảy mới có thể tiếp tục đi ghi hình.
Thời gian năm ngày nghe qua không dài, nhưng trong tình cảnh chỉ được sinh sống trong căn nhà tình yêu vỏn vẹn ba mươi ngày thì sẽ mất đi rất nhiều cơ hội bồi dưỡng tình cảm. Đến lúc đó Ôn Uyển trở về sợ là sẽ khó dung nhập lại vào nhịp sinh hoạt vốn có.
Một lát sau Bạch Linh Tiên mới về nhà. Cô vừa bước vào, chào hỏi mọi người xong đã lập tức hỏi thăm sức khỏe Kỳ Trạch, vừa hỏi còn vừa nhìn qua Hạ Viễn Quân, cuối cùng vẫn không yên tâm bèn bắt mạch cho cậu thêm một lần.
Hồ Lý ở đầu bên kia từ lúc cậu chủ Hạ bước vào nhà vốn đã không thèm cho hắn một ánh mắt nào. Cô và mấy người khác tới trước nên có nghe được nhân viên phụ trách trông coi báo cáo lại sự vụ xảy ra ban ngày cho đạo diễn, vì thế cũng biết luôn chuyện cả đêm qua Hạ Viễn Quân không cho hồ ly nhỏ trở về nhà.
Đương nhiên lúc này thấy Hạ Viễn Quân không có chỗ nào vừa mắt là đúng rồi.
“Tốt đấy, không có vấn đề gì.” Bạch Linh Tiên buông tay, nhân tiện cố ý vô tình liếc xéo Hạ Viễn Quân một cái.
Thái độ Hồ Lý dành cho hắn quá rõ ràng, Hạ Viễn Quân đã miễn dịch từ lâu. Thế nhưng cái liếc mắt này của bác sĩ Bạch không hiểu sao lại khiến cậu chủ Hạ hơi bối rối. Nếu thật sự phải dùng hình ảnh để miêu tả, thì nó giống hệt như ánh mắt trách cứ của bác sĩ khi gặp cảnh người vợ mang thai còn bị ông chồng quấn lấy đòi hỏi quan hệ.
Những người không liên quan đương nhiên là không hiểu nổi ánh mắt sâu xa của người trong cuộc. Vu Thu thấy không ổn bèn lên tiếng hỏi thử: “Không… không có vấn đề gì tức là khá tốt đúng không? Nhưng hôm qua anh Quân đưa Tiểu Trạch đi bệnh viện kiểm tra rồi mà?”
Cho nên hết người này đến người kia bày ra dáng vẻ hoang mang căng cực muốn chết, trong không khí lại tràn ngập hương vị khiển trách là thế nào?
Phó Dung cũng vừa vặn vào nhà, thế nên lúc này không ai buồn giải thích kỹ càng cho Vu Thu nghe nữa.
Mọi người tập hợp đông đủ, chờ Phó Dung thay quần áo xong, đoàn người lập tức lên xe chạy đến nhà hàng tổ chương trình đã đặt sẵn. Địa điểm được chọn là một nhà hàng kiểu Nhật, mọi người vừa ăn đồ ăn uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ, quả thật khá thư giãn thoải mái.
Giữa buổi tiệc, đạo diễn đề cập đến nhiệm vụ tuần kế tiếp của cả bọn chính là ‘tâm sự’. Nghĩa là mỗi người phải có một buổi trò chuyện tâm sự cùng bạn bè, mời họ cùng tham gia trải nghiệm chương trình và giãi bày hết những khó khăn bối rối trong thời gian ở chung nhà cùng những người khác.
Bọn họ phải quyết định xong thời gian và địa điểm hẹn gặp mặt bạn rồi thông báo trước với tổ đạo diễn một tiếng, hình thức khá giống với đợt sắp xếp địa điểm hẹn hò riêng. Tốt nhất cũng nên thông báo trước với người bạn kia để tránh trường hợp bất ngờ, show của bọn họ không phải tiết mục chơi khăm. Mọi người cũng không cần phải chen chúc ghi hình cùng một tuần, trong ba tuần kế tiếp, chỉ cần không phải ngày thứ bảy hẹn hò thì hẹn ngày nào cũng được. Mỗi người yêu cầu phải có một đoạn ghi hình, sau đó tổ chương trình sẽ tiến hành biên tập căn cứ theo tình huống cụ thể.
Sau khi đạo diễn giải thích xong, phần lớn người ngồi trên bàn đều rơi vào trầm tư, rõ ràng là đang cân nhắc xem lựa chọn người bạn nào mới tương đối đáng tin cậy.
Kỳ Trạch cúi đầu ăn mà không nói gì.
Hạ Viễn Quân gặp cho cậu một miếng cá, nhân tiện hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, hơi chút phiền não: “Không có, chỉ là… chắc em không tìm được ai đâu… Ngoại trừ mọi người ở đây, em chỉ có một người bạn duy nhất thôi, nhưng mà cậu ấy…” Không phải người sống.
Dứt lời cậu mới phát hiện mọi người trên bàn đều đang nhìn mình, ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc.
Lúc trước tán gẫu Kỳ Trạch từng nói trước kia mình khá hướng nội, hình như vậy cũng khá hợp lý?
Dù ai nói thế nào thì loài người luôn là động vật quần cư, hầu hết con người có thói quen giao lưu cùng những người khác, thậm chí đến cả mấy kẻ suốt ngày ru rú trong nhà chí ít cũng phải có một hai người bạn nói chuyện hợp cạ trên mạng.
Kỳ Trạch nói mình có một người bạn nhưng có vẻ khó lòng liên lạc, Vu Thu và La Tiểu Lê lập tức nghĩ ngay đến khả năng là bạn trên mạng.
Đạo diễn không dự đoán được Kỳ Trạch còn không có nổi một người bạn chân chính nào, chòm râu xồm rung rung theo cử động: “Hay là anh chị em trong nhà cũng được?”
Nhìn biểu cảm trên mặt cậu, ông ta đành hết cách: “Thôi kệ đi, nếu thật sự không còn cách khác thì đành tìm người trong chương trình vậy, ba… sếp Phó và Tiểu Vu, chọn một trong hai.”
Ông ta vốn muốn nói là “ba vị khách mời nam”, nhưng nghĩ đến khả năng Kỳ Trạch chọn Hạ Viễn Quân, đến lúc đó kịch bản không còn là bạn bè trò chuyện nữa mà sẽ biến thành hẹn hò luôn, cuối cùng mới dứt khoát sửa miệng.
Kỳ Trạch gật đầu hiểu rõ.
Ăn uống no nê xong, bảy người di chuyển sang phòng VIP chiếu phim do tổ chương trình đặt vé trước để cùng xem một bộ phim khoa học viễn tưởng lấy đề tài chiến tranh các vì sao vừa ra mắt. Chất lượng phim ảnh đỉnh cao, cốt truyện hại não nhưng tuyến tình cảm hơi yếu, có điều so với bộ phim nát mà hội Kỳ Trạch tùy tiện đi xem ngày hôm trước thì hấp dẫn hơn nhiều.
Mọi người xem phim rất vui vẻ, bước ra khỏi rạp rồi vẫn mải mê thảo luận về hình ảnh và kịch bản phim.
Lúc Vu Thu đang nói đến đoạn hưng phấn nhất, mọi người cũng nhiệt tình hưởng ứng thì đột nhiên Kỳ Trạch trông thấy một bóng dáng lấp ló trong góc cầu thang.
Cậu vội vàng nói mình phải đi toilet làm mọi người đứng tại chỗ chờ một chút. Lúc này rạp chiếu phim vẫn còn những khách hàng khác, nhưng bọn họ rời đi bằng lối đặc biệt nên mới không bị người ngoài bắt gặp.
Chờ Kỳ Trạch được một lúc, Phó Dung mới nhìn về hướng ngược với hướng cậu vừa đi, “Cậu ấy bảo đi toilet à? Nhưng toilet ở bên này mà.”
“Hả?” Vu Thu nhìn theo hướng Phó Dung vừa chỉ, lại quay sang hướng cầu thang, “Vậy có cần nhắc Tiểu Trạch một tiếng không?”
La Tiểu Lê: “Chắc không cần nhỉ? Cậu ấy thấy bên kia không có sẽ quay lại bên này thôi?”
“Để tôi đi gọi.” Hạ Viễn Quân vừa nói đã vội rảo bước về cùng hướng với Kỳ Trạch.
Kaka, cũng đúng, nếu là đi nhắc thì vẫn phải đúng người đúng việc, ai cần bọn họ phí sức chân làm gì? Khoảng cách lại không xa, kêu to một tiếng là nghe thấy rồi.
Những người còn lại nhìn theo bóng Hạ Viễn Quân mà trên mặt ai nấy treo đầy vẻ tâm đắc “Tôi biết rồi nhé”. Chỉ có hai ngoại lệ là Bạch Linh Tiên và Hồ Lý ăn ý liếc nhau, sau đó đồng thời đi theo Kỳ Trạch.
“Ủa?” Đôi mắt vốn siêu to của La Tiểu Lê lại trợn tròn thêm chút nữa, bên trong tràn đầy ánh sáng hưng phấn.
Từ đầu cô nàng đã muốn chạy theo nghe lỏm rồi, fangirl nhà Quân Trạch có cơ hội đớp đường thì ai muốn buông tha? Chỉ là nếu một mình chạy theo thì quá mức lộ liễu, mà cô cũng chưa đến mức mặt dày như vậy. Huống chi lỡ bị hiểu lầm là đồ đầu đất quấy rầy chuyện tình cảm của người ta thì oan không biết để đâu cho hết mất.
Nhưng lúc này đã có những người khác tiên phong, cho nên La Tiểu Lê phải xuất quân thôi!
“Các cô làm gì thế?” Vu Thu nhìn dáng vẻ ba cô gái chuẩn bị đi nghe góc tường mà dở khóc dở cười, nhưng rồi hai chân cậu ta dường như cũng tự có ý thức, cứ như vậy chạy theo cả ba cô. Cuối cùng để lại một mình Phó Dung mặt mũi vô cảm nhìn đám người láo nháo, không còn cách nào khác phải bước trên lớp thảm mềm gia nhập hàng ngũ.
“Cậu đến tận đây tìm tôi à?” Kỳ Trạch hỏi.
“Đúng đó, người ta nhớ cậu mà.” Người nọ dứt lời còn dẩu môi hôn gió Kỳ Trạch kêu “moah” một tiếng rất khoa trương.
Hạ Viễn Quân đã bước đến gần góc cầu thang chuẩn bị gọi tên Kỳ Trạch, nghe vậy sầm mặt xuống, vươn tay muốn đẩy cửa kính bước vào.
Sau đó hàng người chạy theo hóng thị cũng vừa vặn trờ tới. Các cô gái bị hoảng hốt không nhẹ, tất cả đồng lòng trố mắt nhìn Hạ Viễn Quân.
Vãi? Tình huống này là sao?
Hạ Viễn Quân còn chưa chính thức hẹn hò với Kỳ Trạch á? Vẫn còn người khác theo đuổi cậu ấy sao?
Hay là cậu chủ Hạ bị đá rồi?
Kỳ Trạch bất đắc dĩ bật cười, nghe không có vẻ gì là tức giận.
Người còn lại vẫn cười hi hi ha ha: “Thứ bảy vừa rồi tôi cũng ăn được cực phẩm đấy! Ha ha ha ha… Nếu cậu chủ Hạ nhà cậu mà không được, để tôi đưa thông tin cho cậu làm quen nha.”
Quần chúng hóng thị lại tiếp tục dồn ánh mắt lên người Hạ Viễn Quân.
Sắc mặt cậu chủ Hạ vốn đã khó coi nay càng thêm sầm sì, còn mơ hồ thấy cả gân xanh nổi trên cổ tay, xem ra là rất muốn xông lên đấm cho kẻ dám nói hắn “không được” một trận.
“Khụ,” Hứa Văn nói chuyện quá sỗ sàng làm Kỳ Trạch đỏ hết cả mặt, nhưng vẫn đứng lên biện hộ vì bệ hạ nhà mình, “Tôi không cần đâu.”
“À~” Chân mày Hứa Văn kéo cao, còn muốn trêu chọc thêm vài câu nữa nhưng thấy khuôn mặt ngượng ngùng của cậu lại hơi ghen tỵ, vì thế vội chuyển đề tài, “Tôi kể chút tình hình tên khốn Thượng Cảnh An cho cậu nghe nhé?”
Sau đó cậu ta kể lại hết những gì xảy ra sau khi Thượng Cảnh An tỉnh lại.
Hắn ta nhận ra trong mười ngày này mình đã làm vô số chuyện ngu xuẩn thì cũng thôi đi, thế mà còn giả nữ nữa! Mặc trang phục nữ lượn lờ quanh các gay bar rù quến một tá đàn ông! Vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm chính là, hắn ta là bên bị đè!!!
Chuyện siêu siêu siêu siêu khó chấp nhận nhất, ác quỷ kia còn cố ý để lại một phần cảm giác ngay lúc đó cho hắn ta cùng trải nghiệm, cho nên trong hồi ức của Thượng Cảnh An chỉ còn cảnh tượng sướng lên tiên, toàn thân mềm nhũn vì bị đàn ông nện.
Ôi thật là, thật là… hu hu hu.
“Ha ha ha, cậu phải thấy khuôn mặt của anh ta lúc đó kìa, trời đất ơi! Mẹ nó tôi cười phọt rắm!” Hứa Văn vẫn cười nghiêng cười ngả, “Xem như bài học đi, sau này hắn ta không dám đi hại đời trai gái nhà người ta nữa đâu.”
Kỳ Trạch cũng bật cười theo, sau đó lại hỏi: “Vậy sau này cậu tính thế nào? Bây giờ chắc là đi đâu cũng được rồi nhỉ?”
Hứa Văn gật đầu, sau khi chết chấp niệm duy nhất của cậu ta chỉ là Thượng Cảnh An, ngoại trừ ngủ yên thì cũng chỉ có thể quanh quẩn theo đuôi hắn ta. Nhưng sau lần ám người này, cậu ta đã trả thù thành công, chấp niệm cũng coi như không còn. Có điều không biết tại sao Hứa Văn vẫn không biến mất, sau hai ngày lang thang khắp nơi mà không biết đi đâu mới mò tới tìm Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch cũng bắt đầu trầm ngâm, cậu nhớ trong quyển bút ký có phương pháp dẫn đường cho cô hồn dã quỷ đến được hoàng tuyền, hiện giờ đang cẩn thận nhớ lại.
Hứa Văn ở đối diện nói: “Vậy tôi đi tìm mấy tên bạn ma trước vậy, bọn họ tụ tập một chỗ với nhau đêm nào cũng mở party, chắc là náo nhiệt lắm.”
Kỳ Trạch chợt mường tượng ra hình ảnh một binh đoàn ma quỷ nửa đêm mở party nhảy disco trong đầu.
Ừmmmm, hình như cũng hợp lý? Hứa Tiểu Văn vốn rất thích mấy chỗ náo nhiệt mà.
Vừa nghe được từ khóa “bạn ma”, La Tiểu Lê vốn đang rất hưng phấn chợt cứng người. Cô nàng quay đầu lại thấy ngay Vu Thu và Phó Dung nghi hoặc nhìn về hướng cầu thang.
Vu Thu còn nhỏ giọng hỏi cô: “Kỳ Trạch đang đứng nói chuyện gì một mình thế? Không phải chúng ta tới nghe trộm sao? Anh Quân còn chưa bước ra mà?”
Tuy Phó Dung không nói gì, nhưng ý tưởng cũng không hẹn mà giống hệt cậu ta, không rõ trước đó ba cô gái kêu hét hưng phấn như vậy là vì chuyện gì.