Cậu chủ Hạ ngồi lật tạp chí, hoặc duỗi tay lấy sách sẽ luôn cố ý trượt một đoạn ống tay áo để lộ cổ tay, hoặc thỉnh thoảng còn rót ly nước, cầm ly lên uống… Tóm lại mục đích chỉ có một.
—— Khoe khoang!
Những người khác bắt đầu lục tục xuống lầu.
Người xuống đầu tiên là Vu Thu, cậu ta trông thấy Hạ Viễn Quân chỉ chào hỏi đơn giản một câu rồi cứ thế đi thẳng.
Cậu chàng này đã tính toán chu đáo từ trước, nếu mời khách nữ cùng đi hẹn hò thì nhất định phải chuẩn bị chỉnh tề mới được. Cho dù bản thân nhạt nhẽo không có gì để nói, nhưng có đồ ăn ngon cảnh tượng sẽ không đến mức quá xấu hổ. Thế nên lúc này Vu Thu vội vàng trở về dạo một vòng quanh phố ẩm thực nhà mình để gom món ăn ngon.
Có lẽ do Vu Thu mở bát quá ảo diệu nên những người tiếp theo vẫn chỉ chào hỏi Hạ Viễn Quân đúng một câu, hoặc tinh tế mắt sắc như Phó Dung và Hồ Lý, mặc dù có để ý cổ tay hắn xuất hiện thêm một vật trang trí, nhưng lại cực kỳ sáng suốt không đề cập tới.
Cậu chủ Hạ không muốn tiếp tục ngồi đây nữa, quá chán, không một ai có mắt nhìn hết. Thế là hắn lập tức kêu quản lý Phương nhà mình tới, sau đó đi thẳng lên xe rời khỏi biệt thự.
Vẫn chưa đến thời gian hẹn hò, Hạ Viễn Quân nhận bữa sáng lấy lòng từ trợ lý, đột nhiên như sực nhớ chuyện gì liền lệnh cho đối phương tìm thêm mấy quyển tạp chí du lịch lật xem.
Trợ lý nhanh nhẹn cúi đầu dâng tạp chí bằng hai tay.
Ai ngờ cậu chủ Hạ đột nhiên hỏi một câu: “Đẹp không?”
Trợ lý cho rằng cậu chủ muốn hỏi địa điểm du lịch trên trang báo đang mở, cậu ta nhìn đỉnh núi hiểm trở chằng chịt đá tai mèo lởm chởm kia, che đậy lương tâm mà đáp: “Đẹp ạ.”
Cuối cùng Hạ Viễn Quân cũng thoải mái tinh thần buông tha cho trợ lý vô tội, sau đó bắt đầu lựa chọn nơi chốn để mai sau đi hẹn hò riêng với hồ ly nhỏ.
Trợ lý trẻ tuổi ngồi bên cạnh nơm nớp lo sợ, thầm nghĩ không biết đại thiếu gia này lại yêu thích môn thể thao mạo hiểm mới lạ nào nữa. Quả nhiên không thể hiểu nổi thế giới của người nhiều tiền, trước kia mê đua xe, bây giờ hứng thú leo núi nhảy vực (bìa tạp chí là ảnh vách núi), chẳng lẽ tiền quá nhiều chơi quá chán nên người ta càng thích mấy trò liều mạng sao?
Không hiểu, thật sự không hiểu.
Nếu cậu ta mà có nhiều tiền như vậy, nhất định mỗi ngày chỉ nằm lì ở nhà không thèm nhúc nhích!
Kỳ Trạch trải qua một đêm ngủ ngon hiếm thấy, có lẽ là vì vừa xác nhận Hạ Viễn Quân đúng là bệ hạ nhà mình nên tâm trạng cậu không còn tiếc nuối bất an như mấy ngày trước nữa, cảm giác chỉ vừa đặt lưng ngủ đã đến hừng đông.
Lúc bước chân xuống lầu, trong biệt thự đã không còn ai khác. Kỳ Trạch sửa soạn một chút, ăn bữa sáng đơn giản xong liền ngồi xe đến thẳng địa điểm hẹn hò.
Hiện giờ đã bước vào đầu đông, tuy sáng nay thời tiết không tệ lắm nhưng ra cửa vẫn cảm giác hơi lạnh, qua 10 giờ sáng nhiệt độ mới tăng cao trở lại. Những năm trước Kỳ Trạch cũng sợ lạnh, thế nhưng hôm nay cậu nhìn mấy nhân viên công tác khoác áo dày dặn mà bản thân chẳng thấy lạnh lẽo mấy, có lẽ giống như người ta hay nói, người mang thai thể nhiệt hơn bình thường.
Trước khi xuống xe cậu chợt nhớ đến mấy cô gái trong nhà, phần lớn phái nữ đều yêu cái đẹp, hôm nay lại là ngày hẹn hò không chừng bọn họ sẽ ăn mặc bất chấp thời tiết cũng nên. Lát nữa chắc phải mua một ly đồ uống nóng để cô ấy ủ tay cho bớt lạnh.
Kỳ Trạch canh thời gian, đến sớm chờ sẵn.
Khung giờ này vào cuối tuần có không ít người lui tới công viên giải trí, bên cạnh Kỳ Trạch xếp đầy thiết bị quay phim hấp dẫn khá nhiều người qua đường dừng lại, suy đoán không biết cậu có phải ngôi sao mới nổi nào đến quay phim hoặc làm chương trình gì không, phần lớn chỉ tò mò xem một lát rồi đi ngay. Vài cô gái trẻ nhanh tay chụp hình cậu đăng Weibo nhờ cư dân mạng xem giúp, sau khi biết trong giới giải trí không có minh tinh nào giống thế này, cũng chỉ nán vài phút la liếm thêm vài tấm ảnh đẹp chứ không ở lại lâu.
Tuy người qua đường tụ nhanh tan nhanh, nhưng nhóm người Kỳ Trạch vẫn nổi bật hơn hẳn các du khách dùng máy ảnh hay điện thoại quay chụp bình thường. Vì thế đại đa số mọi người bước vào khu vực này chỉ cần liếc mắt một cái là trông thấy cậu ngay.
Ví dụ như Kỳ Nhược Phong đi theo đám bạn vào công viên chơi, lia mắt một cái đã gặp ngay Kỳ Trạch đang đứng ngẩn người chờ đợi ở đầu phố.
Các bạn học thấy cậu ta không đi tiếp bèn quay lại hỏi han một câu, Kỳ Nhược Phong bực bội xua tay cho bọn họ đi trước, mình thì đi về phía Kỳ Trạch.
Mới một thời gian ngắn không gặp, con quỷ ủ ê này hình như sống không tồi đâu nhỉ?
Gần đây chị cậu ta bị tung đầy tin xấu lên mạng, clip bôi đen còn truyền đến tận tai ông bố, có lẽ vì cảm thấy quá mất mặt nên ông ta nổi giận đùng đùng gọi cả hai chị em lẫn bà mẹ về nhà mắng mỏ tàn nhẫn một trận. Mấy ngày nay Kỳ Nhược Phong bị nghẹn một bụng lửa giận không biết xả vào đâu, khéo thế nào hôm nay lại đụng phải Kỳ Trạch.
Bản thân mình không được sống tốt, con quỷ ủ ê kia làm gì có tư cách được sống thảnh thơi?
Kỳ Nhược Phong cười lạnh đi vài bước về phía trước, cố ý đâm vào người Kỳ Trạch một phát.
Phía tổ chương trình lên tiếng cảnh báo vì không ngờ lại có người trực tiếp tiến thẳng vào ống kính bọn họ, nhưng thấy đối phương chỉ là trẻ vị thành niên, quay ngoại cảnh lại không có rào chắn nên chỉ xem như vô tình xui xẻo, mọi người cũng không ngăn cản gay gắt.
Trên tay Kỳ Trạch cầm theo hai cốc đồ uống nóng, bởi vì mục đích chính là ủ ấm tay nên cậu cố ý dặn nhân viên nấu thật nóng. Kỳ Nhược Phong từ đâu xông tới đương nhiên Kỳ Trạch đã phát hiện ra, cậu nâng hai tay lên giả vờ như muốn khép áo, cốc nước nóng đúng lúc dừng trước ngực. Kỳ Nhược Phong vừa tiến đến gần, cậu nương thân thể khuất tầm nhìn mà buông lỏng chiếc cốc trong tay, còn dùng sức khéo léo đẩy nó ra phía trước.
Một nửa chất lỏng nóng rẫy trực tiếp đổ thẳng vào cổ áo cậu ta.
“Oái! Đậu má!” Kỳ Nhược Phong khoác áo bên ngoài không cài nút, phía trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng lúc này bị tưới đẫm hai ly đồ uống. Cậu ta bị nóng đến giật bắn mình, vừa kêu đau oai oái vừa kéo mạnh chiếc áo len ướt ra để gió lạnh thổi hạ nhiệt độ.
Kỳ Nhược Phong hung tợn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cố giấu ý hài của Kỳ Trạch, nghiến răng hét “Kỳ Trạch! Con mẹ mày…”
Cậu ta đứng gần Kỳ Trạch nhất, tuy động tác của cậu rất xảo diệu nhưng không thể nào không cảm giác ra được, chỉ là phản ứng cơ thể không nhanh bằng đầu óc nên không kịp né tránh, cuối cùng phải chịu cảnh bị hắt nước nóng đầy người. Kỳ Nhược Phong nào ngờ được một đứa thường ngày rắm còn không dám đánh như Kỳ Trạch hôm nay lại có gan bày trò trước mặt bao nhiêu người như vậy? Đương nhiên phải chửi ầm lên cho bõ tức rồi.
Kỳ Trạch làm như mình rất kinh ngạc, cậu trừng to đôi mắt xinh đẹp, cố ý cắt ngang câu chửi thề tục tĩu của đối phương: “Ối xin lỗi, cậu có sao không? Tôi không thấy… Tiểu Phong? Sao lại là em? Bị bỏng có nặng không, để anh gọi tài xế Cao đến chở em đi bệnh viện nhé.”
Vừa nói cậu vừa rút điện thoại ra giả vờ muốn lục danh bạ, không ngờ lại bị Kỳ Nhược Phong gạt tay một cái, điện thoại văng mạnh xuống nền đất, Kỳ Trạch cũng sững sờ đứng yên.
Cảm giác tủi hổ và không dám tin được cậu diễn xuất cực kỳ nhuần nhuyễn.
Vốn xung quanh không còn ai chú ý, nhân chuyện này xảy ra lại kéo thêm một đám người tò mò vây xem. Đoạn phim này chắc chắn không thể phát sóng, tổ tiết mục đành tạm thời dừng công việc quay chụp lại.
Nếu là người không quen biết chắc sẽ xem như sự cố nhỏ ngoài ý muốn, nhưng nếu đã quen nhau, vậy rõ mười mươi là cố ý tìm cớ gây sự rồi.
Trước đây chuyện như vậy mà xảy ra trên người kẻ vô danh tiểu tốt như Kỳ Trạch, cho dù không phải cậu cố ý thì tổ quay phim nhiều ít gì cũng sẽ giận chó đánh mèo, trách cậu gây ảnh hưởng đến tiến độ chương trình. Nhưng hiện giờ Kỳ Trạch lại không phải vô danh tiểu tốt bình thường, mà là người cậu chủ Hạ đang theo đuổi, bọn họ làm sao dám khuất mắt trông coi để cậu gặp phiền toái được.
Một cô nhân viên nữ hiểu ý phó đạo diễn, thấy vành mắt Kỳ Trạch đã đỏ bừng bèn tiến lên ra mặt: “Cậu gì ơi, chính cậu đi không nhìn đường đụng phải người ta chứ có ai làm gì cậu. Đồ uống vô tình bị đổ, cậu ấy cũng thấy có lỗi, đã chủ động xin lỗi còn muốn tìm người đưa cậu đi bệnh viện, thế mà cậu lại ném điện thoại của người ta, có phải quá đáng lắm rồi không?”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy mà, cậu ấy chưa làm gì hết, chính cậu này xông tới trước.”
“Hình như hai người còn quen nhau? Cố ý à?”
“Lại giở thói đầu gấu rồi đấy.”
Thấy chung quanh càng ngày càng nhiều người, Kỳ Nhược Phong đang ở tuổi phản nghịch sĩ diện đỏ hết cả mặt mày, cậu ta chỉ thẳng vào mũi Kỳ Trạch rồi nói với cô nhân viên: “Cô mù rồi à? Là nó hắt vào người tôi, nó hắt trước!”
Cô gái nhìn Kỳ Trạch dò hỏi.
Cậu nở nụ cười chua xót, bày vẻ mặt hối lỗi giải thích với tổ chương trình: “Cậu ấy là em trai tôi, là… con mẹ kế. Tôi không biết hôm nay bọn họ cũng tới đây chơi…”
Tuy giọng cậu không lớn nhưng cũng đủ để tổ chương trình và người qua đường nghe thấy rõ ràng. Mọi người bừng tỉnh, người vây xem chỉ cần nghe thấy mấy chữ “con mẹ kế” đã tự viết được ngay một kịch bản drama máu chó trong đầu, tức khắc liền cho Kỳ Trạch ánh mắt cảm thông.
Mẹ ruột không còn, lại bị em trai cùng cha khác mẹ cưỡi lên đầu lên cổ tác quái. Xem thái độ của thằng ranh này, thường ngày chắc chắn là bắt nạt anh trai không ít đâu.
Ôi chao, đáng thương quá!
Kỳ Trạch cúi xuống nhặt điện thoại phủi phủi bụi rồi sờ nắn màn hình đã nứt toác, đoạn mím môi kéo Kỳ Nhược Phong qua một bên, bất đắc dĩ nói: “Thôi nào Tiểu Phong, đừng náo loạn nữa. Em đứng chờ ở đây để anh chạy đi mua thuốc xoa bỏng cho, lát nữa ghé bệnh viện kiểm tra xem, em biết…”
“Cút ngay!” Kỳ Nhược Phong bị dáng vẻ vờ vịt của Kỳ Trạch dọa cho ghê tởm đến phát khùng, vội vàng gạt tay cậu ra, “Mày chờ đấy, chắc chắn tao sẽ đi mách ba!”
Kỳ Trạch chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng mượn máy của tổ tiết mục để gọi điện thoại. Chị gái cho mượn máy khó chịu nhìn Kỳ Nhược Phong, rất muốn khuyên “quan tâm đến nó làm gì” nhưng cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho cậu.
Mắt thấy người chung quanh đều thông cảm cho Kỳ Trạch mà nhìn mình đầy khiển trách. Kỳ Nhược Phong tức tối giậm chân, không ngừng lặp đi lặp lại rằng Kỳ Trạch mới là người cố tình hắt nước.
Cũng có người thấy cậu ta nhỏ tuổi nên bắt đầu đồng tình, thế nhưng cô nhân viên tổ chương trình không nhịn nổi nữa, giơ tay vẫy vẫy, “Cậu kia, tới đây tới đây, đoạn vừa rồi chúng tôi có quay lại, cậu tự đến mà nhìn xem là do cậu hay do Kỳ Trạch gây sự!”
Kỳ Nhược Phong căm tức nhìn Kỳ Trạch, “Hừ” một tiếng rồi đi qua.
Chẳng bao lâu sau, người ta lại nghe tiếng Kỳ Nhược Phong rú lên: “Sao lại như thế được?!” Dứt lời cậu ta lại nhìn một lượt tổ chương trình: “Mấy người đi cùng nhau, chắc chắn là mấy người ghép nối cho nó rồi!”
Kỳ Trạch trong đoạn phim quả thật chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt luôn hướng về phía đầu phố chờ vị khách nữ sắp đến, có lẽ vì thời tiết hơi lạnh nên cậu mới giơ tay lên kéo áo vào một chút. Chính lúc đó bao nilon bọc ngoài cốc nước che khuất làm cậu không trông thấy Kỳ Nhược Phong đang tiến về phía mình.
Sau đó đồ uống bị đổ, Kỳ Nhược Phong kêu la thảm thiết.
Ai thị ai phi, vừa xem là hiểu ngay.
Chị gái nhân viên cạn lời trợn trắng mắt, không hề khách khí nói: “Nhìn cho kỹ vào, đây là máy quay phim chứ không phải máy tính! Muốn cắt ghép dựng phim phải dùng phần mềm cụ trẻ ạ!”
Toàn bộ sắc mặt cô đều như muốn khẳng định thằng nhóc đang tìm cớ gây rối, phải tội cái cớ vu oan quá vụng về.
Quả nhiên, người qua đường trông thấy thái độ này càng thêm tin tưởng cậu ta đang muốn gây sự, tự mình đụng phải cốc đồ uống trên tay Kỳ Trạch bị phỏng còn muốn đổ lỗi cho người ta hắt vào mình.
Người này thật là… không biết phải nói gì luôn.
Mặt mũi Kỳ Nhược Phong đỏ bừng vì tức tối, mấy người bạn học của cậu ta tiến lại gần xem náo nhiệt, nghe mọi người phê bình rất sôi nổi, lúc cậu ta quay sang còn lùi lại làm như không quen không biết.
Ở lứa tuổi xem mặt mũi còn quan trọng hơn sinh mạng thế này, Kỳ Nhược Phong cảm giác hôm nay chính là ngày nhục nhã nhất trong cuộc đời mình!
Cậu ta quay đầu hậm hực nhìn Kỳ Trạch, vẻ mặt hung ác như muốn nói “Mày chờ đó cho tao!”
Vai chính đã bỏ đi mà đám người vây xem vẫn chưa lập tức giải tán, không ít người còn lên tiếng an ủi Kỳ Trạch. Tuy đúng là rất chướng mắt loại thiếu niên ngỗ nghịch như Kỳ Nhược Phong, nhưng phần lớn trong số đó vẫn thuần túy có cảm tình với gương mặt của Kỳ Trạch hơn, thấy tâm trạng cậu buồn bã chỉ hận không thể lập tức bay đến dỗ dành.
Kỳ Trạch nhìn theo bóng Kỳ Nhược Phong bực tức rời đi, vẻ mất mát trong ánh mắt hóa thành nụ cười mỉa khó phát hiện bên môi. Không phải cậu không thể phản kháng, chỉ là trước kia vẫn ảo tưởng chút tình thương của cha, không muốn mình vờ vịt dễ bị cha phản cảm ghét bỏ hơn thôi.
Ngày xưa cậu biết rõ mình không chiếm được cho nên không còn hy vọng hay chờ mong. Nhưng hiện giờ Kỳ Trạch lại thấy khinh thường, vì cậu đã có được thứ khác trong tay rồi.
Nghĩ đến Hạ Viễn Quân, tâm tình Kỳ Trạch tốt lên thấy rõ.
Sau một trận cãi cọ ồn ào, đám người tan đi, lúc này tổ chương trình mới để Hồ Lý bước ra trước ống kính.
Kỳ Trạch thừa dịp thời gian trống mà tranh thủ gọi điện cho nhà họ Kỳ, tiếp theo lại đi mua hai ly đồ uống khác. Trông thấy Hồ Lý xuất hiện đầu phố, cậu nở nụ cười đưa cho cô một ly.
“Làm ấm tay.”
“Ui, em trai ấm áp quá.” Hồ Lý cũng bật cười, cùng Kỳ Trạch sóng vai vừa nói vừa cười đi vào công viên giải trí, bắt đầu buổi hẹn hò ngày hôm nay.
Trò chơi trong công viên giải trí rất nhiều, giữa Kỳ Trạch và Hồ Lý không có tình cảm mập mờ nên cũng không cảm thấy xấu hổ. Hai người vui chơi nhiệt tình, cả buổi thường xuyên vang lên tiếng cười nhẹ nhàng thoải mái.
Mà bên phía Hạ Viễn Quân có thể nói là hoàn toàn trái ngược, lạnh lẽo không khác gì vòng cực Bắc.
Hạ Viễn Quân chọn địa điểm hẹn hò là vườn bách thú, không cần nghĩ nhiều, bởi vì đây là nơi tổ chương trình biết gần công viên giải trí mà Kỳ Trạch chọn nhất.
Vị khách nữ chọn thiệp mời của hắn là Ôn Uyển.
Ngoại trừ giây phút mới gặp Hạ Viễn Quân còn cho khách mời nữ được một nụ cười lịch sự, kể từ đó cho đến lúc dạo vườn bách thú, hắn không có thêm bất kỳ phản ứng gì nữa, khoảng cách giữa hai người thậm chí còn có thể nhét thêm hai người nữa.
Mọi người hỏi làm sao biết được à?
Cần gì phải quan sát nhiều? Một cặp tình nhân không biết bọn họ đang ghi hình cho nên còn nắm tay nhau chen vào giữa vượt lên luôn kìa!
Đạo diễn tuyệt vọng đến độ không biết hậu kỳ phải ghép nối như thế nào mới ổn.
Ôn Uyển cũng xấu hổ không chịu nổi, toàn bộ hành trình luôn cố gắng tìm đề tài nhưng lần nào cũng bị Hạ Viễn Quân đốt chết tại chỗ.
Lúc này hai người đã dạo đến khu động vật cỡ lớn. Ở gần nhất là chuồng hổ Đông Bắc, con hổ đang lười biếng dán mông vào cửa kính nằm sấp phơi nắng. Ôn Uyển nhìn thấy nó liền vui vẻ ngồi xổm xuống, “Sờ cách một lớp kính cũng xem như được sờ vào ông hổ rồi.”
Hạ Viễn Quân không dao động, đứng một bên nhìn cô nàng.
Đúng lúc đó, con hổ lớn vốn đang ngủ đột nhiên cảm nhận được thứ gì, thình lình xoay thân nhìn chằm chằm vào hai người đứng ngoài lớp cửa.
Ôn Uyển bị con hổ dọa sợ nên giật mình ngã ngồi luôn xuống đất. Thấy Hạ Viễn Quân không tự giác chạy tới đỡ, cô nàng rất mất mặt nhưng lại không thể không miễn cưỡng bật cười, vỗ vỗ ngực nói đùa: “Quả nhiên không dễ sờ mông hổ, ai không gan dạ chắc không dám thử đâu ha ha…”
Hạ Viễn Quân quan sát sắc mặt cô xong bỗng nhiên bật cười, cũng cất bước đi đến bên cạnh con hổ. Hắn nâng tay, nói với con thú họ mèo cỡ đại bắt đầu run sợ theo bản năng bên trong: “Lại đây cho sờ cái đi.”
Ôn Uyển cho rằng cuối cùng Hạ Viễn Quân cũng chịu tiếp chuyện mình liền thở phào nhẹ nhõm, đứng lên chuẩn bị nói đùa câu tiếp theo.
Ngờ đâu cô nàng chỉ vừa cử động thì con thú bên trong cũng cử động theo, Ôn Uyển mới bị dọa đã quên mất mình định nói gì, chỉ biết nhìn con hổ đầy phòng bị. Sau đó, cô tận mắt chứng kiến thân hình cường tráng của nó chổng hai chân trước lên mặt kính, thò cái đầu to bự lại gần.
Ôn Uyển không khỏi lùi về sau mấy bước.
Sau đó nữa, cô thấy Hạ Viễn Quân vô tư duỗi tay vuốt vuốt đầu hổ cách một lớp cửa kính. Con hổ không hề nhúc nhích, rất ngoan ngoãn dựng người trước mặt kính cho người ta vuốt ve, chỉ có hai chi sau hơi run lên là thứ duy nhất chứng tỏ thật ra nói cũng không quá vui lòng.
Hạ Viễn Quân vừa chậm rãi sờ hổ vừa trợn mắt nhìn Ôn Uyển, “Không phải dễ lắm à?”
Dứt lời, hắn lập tức nhàm chán buông tay xoay đi, chỉ chừa lại cho Ôn Uyển đang rối rắm một bóng lưng lạnh lùng.