Chẳng có cách nào, Kỳ Nhược Phong rất sợ ba mình nên chỉ có thể cun cút trở về.
“Nhìn con xem có ra thể ra thống gì không?” Trình Ái nhìn dáng ngồi ngả ngớn của con trai lập tức cau mày dạy dỗ, “Mau lên lầu tắm rửa thay quần áo rồi xuống đây.”
“Ò.” Kỳ Nhược Phong nhặt áo khoác vừa ném lên lưng ghế sô pha, mặt mày mất hứng đủng đỉnh đi lên phòng mình.
Trình Ái nhìn thái độ này của con trai càng thêm không vui, người giúp việc thân cận thấy thế liền nói đỡ thay cậu chủ vài câu, rằng thiếu niên ở tuổi này phần nhiều vẫn còn bốc đồng chưa đủ chín chắn, chờ lớn thêm một chút sẽ tốt hơn.
Nếu là ngày thường, Trình Ái nghe xong câu này có thể xuôi xuôi phần nào. Dù sao với tình hình của thằng con trưởng nhà Kỳ Chấn Quốc, nghĩ thôi cũng đủ biết sau này chắc chắn không được chia cho bao nhiêu thứ tốt, nhà họ Kỳ cuối cùng sẽ về tay con trai bà ta, chỉ cần bỏ công sức tìm người dạy dỗ, sau này nó sẽ biết cách quản lý công ty thôi.
Nhưng chuyện hôm nay đã khiến bà ta càng nghe càng bực dọc.
Nguyên nhân đương nhiên là vì chương trình gameshow tên《 Câu chuyện tình yêu 》vừa công chiếu hôm thứ bảy, cùng với Kỳ Trạch đã thay hình đổi dạng xuất hiện bên trong.
Kỳ Trạch bắt đầu chủ động xuất kích rồi, vậy mà thằng con ngu ngốc nhà mình suốt ngày chỉ biết chơi!
Bà ta luôn cảm thấy tầng lớp như mình chỉ nên đi nghe hòa nhạc hoặc xem ca kịch, còn loại chương trình lòe bịp thiên hạ như truyền hình thực tế vốn chẳng có gì to tát đáng quan tâm. Thế nhưng trong nhà có đứa con gái đam mê showbiz, mơ ước trở thành ca sĩ nổi tiếng, hơn nữa gần đây con bé còn tham gia một cuộc thi thực tế sống còn đề tài âm nhạc khiến bà ta phải dần dần chú ý thêm các xu hướng đang thịnh hành trong giới trẻ.
Trình Ái ngắm con gái mình thanh lịch xinh xắn lương thiện tốt bụng xuất hiện trong chương trình mà rất vừa lòng và kiêu hãnh, bà ta bắt đầu tâng bốc trước mặt Kỳ Chấn Quốc rằng con gái rượu được nuôi dạy xuất sắc đến thế nào, giỏi giang ra sao. Ngoài mặt Kỳ Chấn Quốc không nói gì nhưng khuôn mặt đã thể hiện rõ ràng vẻ rạng rỡ và vui vẻ khó giấu. Sau đó Trình Ái còn được đà khoe khoang với các bạn bè phu nhân quyền quý khác. Mọi người đều khen ngợi không dứt, vài người còn vô tình cố ý muốn giới thiệu con trai hoặc cháu trai làm quen, cuối cùng đều bị bà ta khéo léo từ chối với lý do con gái còn chưa đến tuổi thành niên.
Suốt một đoạn thời gian mặt mày Trình Ái hồng hào tươi trẻ thấy rõ.
Mãi cho đến ngày con gái bà ta bị mọi người bóc phốt trên mạng.
Mấy clip đó Trình Ái cũng đã xem, lần thứ nhất chỉ cảm thấy toàn bộ mặt mũi mình bị mất hết, chỉ hận không thể xách ngay con gái về nhốt luôn trong nhà, không cho nó ra đường sinh sự xấu hổ nữa.
Nhưng đến lần thứ hai cẩn thận xem lại, bà ta bắt đầu cảm thấy có chỗ sai sai, những lần sau càng xem càng thấy quỷ quái. Tuy con gái nhà bà ta đúng là được nuông chiều từ bé, nhưng vẫn là một đứa trẻ thông minh có giáo dưỡng, dù không ưa ai cũng vẫn có thể giữ phép lịch sự mặt ngoài. Còn thái độ láo toét trong khi sống cùng ký túc với những người khác mà không hề bận tâm đến hình tượng kia, thật sự quá bất thường!
Cứ như bị trúng tà vậy!
Về sau Kỳ Nhược Sam khóc lóc trở về nhà, Trình Ái cẩn thận dò hỏi tình huống một phen mới biết chuyện. Kỳ Nhược Sam nói cô ả hiểu rất rõ mình nên nói gì làm gì để xây dựng ấn tượng tốt với mọi người, nhưng lúc đó trong lồng ngực như bị thứ gì thiêu đốt khó chịu không thôi, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc nên cứ thế tuôn hết những ý nghĩ chân thật trong đầu mình ra ngoài.
Trình Ái nghe xong lập tức nghiêm sắc mặt, tuy bà ta đã ra nước ngoài du học từ thời trẻ nhưng vẫn tin tưởng các loại thuật pháp bùa chú có tồn tại trên đời. Chẳng hạn như nhà mẹ đẻ của bà ta trước đây vốn đã gặp cảnh phá sản, nhưng rồi cha bà đi mời được ở đâu về một vị đạo sĩ bày trận pháp, sau đó việc làm ăn của gia đình dần dần chuyển biến tốt đẹp, thậm chí còn thành công bước chân vào xã hội thượng lưu, chính bà ta mới có thể ra nước ngoài du học ở ngôi trường danh giá nhiều tiền.
Sau khi bà ta cưới Kỳ Chấn Quốc, công ty gia đình cũng nhờ Kỳ Chấn Quốc mà thăng hạng thêm một bậc nữa, nhưng không được bao lâu sau thì sức khỏe cha bà bắt đầu suy bại. Trình Ái nhớ lại thân thể cha ruột trong những ngày cuối cùng, cả người teo tóp gần như chỉ còn da bọc xương mà toàn thân phát lạnh. Chuyện này bà ta không dám kể cho Kỳ Chấn Quốc nghe, chỉ biết cùng mẹ vội vàng làm lễ tang cho cha, hiển nhiên cả nhà đều đoán được, đó chính là cái giá phải trả.
Từng trải qua chuyện trong quá khứ, sau lại liên tưởng đến biểu hiện bất thường của con gái, Trình Ái bèn đưa con về nhà họ Trình một chuyến. Đáng tiếc vị đại sư năm xưa đã sớm không còn tung tích, cả nhà tìm kiếm rất lâu vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Mãi đến tận ngày hôm qua, có một vị đạo trưởng trẻ tuổi tự mình tìm tới cửa hỏi bà ta có cần trợ giúp gì không.
Nhớ lại cảnh tượng người ta lôi ra từ người con gái một lá bùa đen kịt, trong lòng Trình Ái phẫn nộ đến cùng cực. Đến khi vị đạo trưởng trẻ tuổi kia lại nói rõ đây là việc do thân nhân chung huyết thống làm, bà ta lập tức nghĩ ngay đến Kỳ Trạch.
Sau khi xem qua chương trình gameshow có mặt Kỳ Trạch, thấy cậu nay đã thay đổi hoàn toàn, Trình Ái càng nhìn càng cảm thấy đứa con riêng này ngày một ma quái hơn.
Giỏi lắm Kỳ Trạch, tao chưa làm gì mày thì thôi, thế mà mày dám ra tay hại con gái tao trước!
Vì thế sáng sớm nay, Trình Ái liền mở miệng đề nghị Kỳ Chấn Quốc gọi Kỳ Trạch về nhà ăn tối.
Bà ta nói: “Tiểu Phong không biết điều, lần trước ra tay phá đám công việc của anh trai làm Tiểu Trạch giận dỗi hơn một tháng nay không chịu về nhà. Tối nay em sẽ chuẩn bị bữa cơm để người một nhà ngồi lại với nhau, nói sao thì vẫn là anh em ruột, kêu Tiểu Phong nhận lỗi một tiếng để anh em nó hòa thuận lại đi thôi. Tuy tính tình Tiểu Trạch hơi ủ dột nhưng vẫn rất hiếu thuận nghe lời, anh mau gọi điện thoại gọi con về ăn cơm nhé.”
Bà ta vừa gợi chuyện đã thành công khơi dậy lòng áy náy của Kỳ Chấn Quốc, nghĩ thầm đúng là nhiều ngày rồi không gặp con trai cả, hôm nay lại là cuối tuần bèn gọi điện thoại cho Kỳ Trạch ngay.
Nhưng rồi người nhận điện thoại không phải con trai ông ta mà lại là người khác, còn dám thẳng thừng khẳng định Kỳ Trạch sẽ không quay về nữa.
Người có thể giúp Kỳ Trạch nghe điện thoại chắc chắn phải là người thân thiết, nhưng thái độ người nọ quá kém, thậm chí còn không có chút lễ phép cơ bản nào với người lớn. Chuyện này chứng minh điều gì? Chứng tỏ rất có khả năng Kỳ Trạch đã ở sau lưng nói xấu ông ta không ra gì! Hơn nữa người ta còn tin là thật nên mới bật ra giọng điệu này.
Uổng công Kỳ Chấn Quốc tin tưởng con trai cả nhà mình là người thật thà.
Ông ta nén giận gọi lại, lần này là chính con trai nhấc máy nhưng ngữ khí thậm chí còn gắt gỏng hơn người trước mấy lần, mà chuyện khiến ông ta ngạc nhiên nhất chính là, đứa con xưa nay luôn nhát gan yếu đuối nói một không dám cãi hai hôm nay lại dám quát vào mặt mình!
Kỳ Chấn Quốc giận điên, suýt nữa đã ném vỡ điện thoại ngay tại chỗ.
Lúc này Trình Ái cũng đẩy cửa bước vào phòng làm việc. Bà ta đứng yên bên cạnh, lên tiếng hỏi: “Thế nào, bao giờ thì Tiểu Trạch về nhà?”
Kỳ Chấn Quốc cười lạnh, đầu ngón tay gõ lộc cộc xuống mặt bàn gỗ: “Về? Người ta vừa bảo từ nay về sau không thèm về nữa kia kìa!”
Nếu là trước kia Trình Ái sẽ cảm thấy chẳng sao, không chừng còn vui vẻ ra mặt vì tranh thủ được thêm ít nhiều của thừa kế cho hai đứa con mình. Nhưng hiện giờ bà ta đang ngóng trông Kỳ Trạch trở về để tìm cơ hội nhét lá bùa đạo trưởng đưa cho vào quần áo cậu, vì thế bèn dịu giọng khuyên chồng cực kỳ chân thành thiện ý: “Có chuyện gì sao? Tiểu Trạch nói không về nữa? Anh còn không biết hỏi con đã xảy ra chuyện gì à? Anh làm cha nó mà lạ thật đấy… Biết đâu con mình ở ngoài gặp chuyện không vui hoặc uất ức gì nên gắt gỏng vài câu, rồi anh chưa biết gì đã lại mắng phủ đầu nó một trận rồi chứ gì? Nó có thể vui vẻ nổi sao?!”
Kỳ Chấn Quốc: “…”
Cẩn thận nhớ lại, lúc ấy đúng là Kỳ Trạch vừa uất ức vừa giận dữ thật.
Trình Ái lại vươn tay ra: “Đưa điện thoại đây, để em nói chuyện với Kỳ Trạch thử xem.”
Kỳ Chấn Quốc đưa điện thoại cho bà ta, tiếc là máy chưa gọi thông thì đầu bên kia đã truyền ra thông báo tắt máy từ nhà mạng.
Hết cách, Trình Ái cau mày nói: “Ôi thằng nhóc này… Thôi thế này đi, ngày mai em rảnh sẽ tìm nó một chuyến.”
Kỳ Chấn Quốc đã nguôi cơn giận gật đầu đồng ý, đồng thời cũng càng khâm phục người vợ bao dung lương thiện nhà mình hơn nữa.
Trong khi đó, Kỳ Trạch chẳng lấy gì làm uất hận người nhà cũng vừa bôi thuốc cho Hạ Viễn Quân xong, nghe thấy quản gia quảng cáo tâng bốc thuốc này xịn thế nào hiệu quả ra sao một hồi, cuối cùng sắc mặt cậu mới dịu đi mấy phần.
Cậu chủ Hạ thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy dẫn Kỳ Trạch xuống lầu ăn cơm.
Tay nghề đầu bếp cực kỳ chuyên nghiệp, hương vị món ăn cũng rất ngon lành. Kỳ Trạch lấp đầy bụng xong ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, cảm giác tức giận trước đó dần dần bị thay thế bằng cơn buồn ngủ.
Hạ Viễn Quân thấy cậu đánh liên tục mấy cái ngáp liền mở miệng giữ cậu lại ngủ qua đêm, vốn định giả vờ đau lưng thêm một trận để hồ ly nhỏ nổi lòng trắc ẩn không nỡ từ chối, nhưng rồi hắn nhớ đến dáng vẻ tức đến xù lông của Kỳ Trạch trước đó lại không dám nữa, nói xong chỉ biết nhìn cậu đầy đáng thương.
Nhưng nếu Kỳ Trạch không chịu đáp ứng, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp khác.
Kỳ Trạch nhìn lướt qua khuôn mặt Hạ Viễn Quân, chưa đến vài giây đã phân tích xong ý nghĩ trong đầu người đối diện. Đừng tưởng mặt mũi cậu chủ Hạ lạnh lùng vô cảm, thật ra cảm xúc đều viết hết lên ánh mắt hắn rồi, cậu chỉ liếc qua một cái đã hiểu ngay.
Thế nên cậu trả lời Hạ Viễn Quân cực kỳ hào phóng: “Được.”
Hạ Viễn Quân còn bận nghĩ kịch bản làm sao giữ người, nghe Kỳ Trạch trả lời như vậy nhất thời bị tắc mạch não, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại kịp. Lại thấy Kỳ Trạch cong mắt, sắc mặt cũng bất giác dịu xuống.
Quan hệ của bọn họ đúng là không cần tìm cớ gì để ngủ lại, tuy rằng lý do hơn phân nửa đều nhờ diện mạo hắn quá giống với người kia.
Thế nhưng cậu chủ Hạ đã hưởng qua vị ngọt ngào từ đôi môi hồ ly nhỏ lúc này hoàn toàn chìm sâu. Cho dù sau này luôn phải tự lừa mình dối người mới có thể ở bên Kỳ Trạch, hắn cũng không thèm để bụng.
Kỳ Trạch lại ngáp một cái làm khóe mắt rỉ ra chút nước, Hạ Viễn Quân giúp cậu lau đi, “Lên lầu nghỉ ngơi thôi.”
Kỳ Trạch dụi mắt ngoan ngoãn gật đầu, cùng đi theo Hạ Viễn Quân bước lên cầu thang. Đúng lúc này di động trong túi Hạ Viễn Quân vang lên, một tay hắn giữ tay Kỳ Trạch, tay kia bấm nhận điện thoại.
Người gọi tới là quản lý Phương.
Ngài quản lý hiện giờ không có mặt ở thành phố C, nghe tin địa điểm cậu chủ đi ghi hình xảy ra sự cố suýt chút nữa sợ đến bay màu. Lần tai nạn trước trôi qua chưa được bao lâu mà lần này lại tiếp tục gặp chuyện, chủ tịch Hạ rất có khả năng sẽ làm thịt luôn ông ta mất!
May mà cậu chủ phúc lớn mạng lớn, không bị thương chỗ nào.
Đáng tiếc, quản lý Phương chưa yên tâm được bao lâu thì tổ chương trình đã gọi điện thoại tới mách lẻo cậu chủ vừa bắt cóc Kỳ Trạch đi đánh lẻ. Bọn họ muốn hỏi thăm tình hình hai người, gọi cho Kỳ Trạch thì điện thoại tắt máy, người còn lại không dám gọi —— Lỡ đâu cậu chủ đang cùng Kỳ Trạch làm mấy chuyện này nọ lọ chai, chẳng phải bọn họ tự đưa đầu vào máy chém luôn hay sao? Cho nên cuối cùng chỉ biết gọi điện thoại cầu cứu ngài quản lý.
Xét theo tình cảnh lúc đó, bọn họ là hai người đầu tiên thoát nạn nên hẳn là không thể có vấn đề lớn. Mà cũng bởi vì sự cố ngoài ý muốn này nên buổi tối chắc chắn không cần về biệt thự, ê kíp sắp xếp cho các khách mời khác cứ về nhà mình nghỉ ngơi trước, đến tối ngày hôm sau lại tiếp tục tiến hành.
Nếu đã muốn thông báo, vậy bọn họ vẫn phải thông báo đến đúng người đúng chỗ mới được.
Vì thế quản lý Phương gọi điện thoại cho cậu chủ cũng có thêm cả mục đích này.
“Ừm, tôi biết rồi.” Hạ Viễn Quân dứt lời lập tức muốn cúp máy.
“Với lại, cậu chủ, cậu nhớ thông báo cho cậu Kỳ một tiếng nhé. Tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.” Phương Hùng bổ sung xong nhanh chóng cúp trước.
Tắt máy rồi còn giơ tay lau lau mồ hôi trên trán.
Ha, tổ chương trình này cũng bất chấp thật đấy. Bọn họ sợ, chẳng lẽ ông ta không sợ chắc? Có biết đánh một cuộc gọi này hồi hộp căng thẳng đến mức nào không?
Cái gì? Mấy người nói hiện giờ đang là giờ ăn tối á?
Ôi, người trẻ tuổi! Chẳng lẽ cậu không biết có một thao tác gọi là vừa ăn vừa làm sao?
Ngu muội!
Huống chi cậu chủ nhà bọn họ còn là chó độc thân suốt hai mươi năm ròng, lửa gần rơm ai mà dám nghĩ nữa?
Hạ Viễn Quân đưa Kỳ Trạch về tận cửa phòng ngủ, thuận tiện nhắc một tiếng về thời gian tập hợp mà tổ chương trình đã sắp xếp.
Kỳ Trạch gật đầu đồng ý, Hạ Viễn Quân lại không biết nói gì tiếp theo, thấy cậu đã buồn ngủ lắm rồi cũng dự định rời đi ngay. Hắn vừa chuẩn bị xoay người đã bị Kỳ Trạch kéo tay, cậu ngửa đầu khẽ chạm vào môi hắn một cái rồi lập tức rời ra, mỉm cười nói: “Ngủ ngon.”
Thế là cậu chủ Hạ ngâm mình trong nụ hôn chúc ngủ ngon của hồ ly nhỏ, ngọt ngào suốt một đêm dài.