Mục lục
Trường Sinh Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly Nguyên vương triều, Bắc Quận, Tể Nguyên thành, Vân Nãng sơn mạch.

Trời xanh không mây, chim tước u minh.

Hứa Hồng nín thở, nấp dưới vũng bùn ở phía sau gốc đại thụ, toàn thân được che giấu, hoà làm một với cảnh vật chung quanh.

Đông! Đông! Đông!

Một con Phong Lang to lớn đang chậm rãi đi tới, rất nhanh đến chỗ hắn ẩn nấp, khoảng cách chưa tới một mét.

Với khoảng cách này, chỉ cần lực lượng bộc phát là có thể dùng dao găm trong tay đâm vào cổ đối phương, thuận lợi thu lấy máu và da thú trân quý.

Nhưng Hứa Hồng không làm gì, giống như không có khí tức. Phong Lang tiếp tục đi về phía trước, sau đó biến mất khuất tầm mắt.

Hứa Hồng nhẹ nhàng thở ra, nhưng hắn cũng không vội đứng dậy, mà đổi tư thế cho thoải mái hơn, tiếp tục nằm sấp.

Lại đợi thêm hai canh giờ, lần lượt có Sơn Trư, Mi Lộc, thỏ rừng, gà rừng đi qua, khoảng cách gần như trước, nhưng hắn vẫn không ra tay.

Khi gia tộc đi săn bắn, các trưởng bối thường xua đuổi con mồi đến hạp cốc đã mai phục sẵn, để nhóm hậu bối bọn hắn săn giết, ma luyện tâm tính và dũng khí, cơ bản là chỉ cần ẩn giấu thất tốt thì có thể thắng lợi trở về.

Giết càng nhiều, càng được coi trọng.

Các huynh đệ tỷ muội khác cùng độ tuổi đều đang liều mạng, dù cho bị thương cũng không tiếc, riêng chỉ có Hứa Hồng khác biệt.

Không vì săn giết, chỉ vì bảo mệnh.

Cũng không phải đắc tội người, cũng không phải do thực lực không đủ, mà là hắn phát hiện . . . Tuổi thọ của mình, còn không tới nửa tháng nữa.

Tập trung tinh thần trong đầu, một bức tranh nổi lên, phía trên có ba chữ, mang theo khí tức xưa cũ, khiến lòng người hoang mang - Trường Sinh đồ.

Đây là sau khi hắn sống lại, nó tự động xuất hiện trong đầu.

Tâm niệm vừa động, bức tranh đã được mở ra.

Hứa Hồng: Người của Hứa gia trang, Tể Nguyên thành, nhi tử trang chủ Hứa Thiên Lâm.

Tu vi: Võ giả tam trọng đỉnh phong.

Tuổi thọ: 16/16 năm. (còn lại 8.5 ngày).

Đạo cơ: Không.

"Tiêu hao khá nhanh!"

Ba cái trước thì dễ hiểu, nhưng "Đạo cơ" cuối cùng là cái gì, hiện tại hắn vẫn chưa rõ.

Không sai, hắn không phải người của thế giới này, mà là một nhân viên văn phòng ở Địa Cầu hiện đại.

Vì tương lai, hắn cố gắng làm việc quanh năm suốt tháng, cuối cùng kiếm đủ tiền đặt cọc và lễ hỏi, lúc dự định kết hôn, thì phát hiện do lao lực quá nhiều, sinh hoạt không theo quy củ nên đã sớm mắc trọng bệnh.

Sau đó. . . Không đến một tuần thì chết!

Người chết rồi, tiền có cũng như không.

Lúc nằm trên giường bệnh, hắn suy nghĩ rất nhiều, nếu như có thể bắt đầu lại hắn nhất định phải sống cho thật tốt, không thể lãng phí thân thể, so với sinh mệnh thì không có gì quan trọng bằng.

Ông trời không tệ, để cho hắn trùng sinh đến dị giới, kết quả, gia hỏa mà hắn xuyên không vào lại sống không tới nửa tháng nữa . . .

Không chỉ như thế, cũng không biết có phải do hắn là người xuyên không hay không, linh hồn không thuộc về thế giới này nên bị loại bỏ, hay vì nguyên nhân khác, tuổi thọ một khi hình thành thì không thay đổi, nhưng của hắn thì chỉ cần một chút gợn sóng, làm ra bất kỳ cử động nhỏ nào thì sẽ bị suy giảm trên phạm vi lớn . . .

Giống như vừa rồi, thời gian nằm sấp quá lâu, không quá dễ chịu, thế là bên trong Trường Sinh đồ hiện ra một dòng chữ:

Tư thế không đúng, tuổi thọ: -0.01, -0.01 . . .

Nước mắt của Hứa Hồng chảy ra.

Má, yếu ớt như vậy?

Nằm không thoải mái lại khấu trừ mệnh của ta . . . Nể chút mặt mũi đi!

Rõ ràng chỉ qua hơn ba canh giờ, lại giảm mất tòng rã hai ngày tuổi thọ!

Nghiệp chướng à.

Đây là hắn còn chưa vật lộn với dã thú, nếu ra tay thật thì bị giết còn tốt, chứ một khi thụ thương, vậy nhất định sẽ bị khấu trừ -1, -1?

8.5 ngày tuổi thọ, chắc là vừa ra tay là đi lĩnh cơm hộp luôn . . .

Không thể động, tuyệt đối không thể động!

Đương nhiên, tuổi thọ có khả năng giảm bớt, tự nhiên cũng có thể gia tăng.

Giấc ngủ sung túc, thức ăn chất lượng . . . đều có thể làm được.

Nhưng muốn làm được, chỉ có thể chờ đến khi cuộc đi săn kết thúc.

Đối với gia tộc, đây gọi là ma luyện, cũng là sát hạch, không tham gia . . . Tộc trưởng Hứa Thiên Lâm, cũng chính là cha của hắn, đoán chừng sẽ để cho hắn sớm hiểu rõ, vì sao kêu thử một chút là sẽ tạ thế. . .

Mặt trời dần dần rơi về phía tây, nhìn thời gian không sai biệt lắm, lúc này Hứa Hồng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng vượt qua được . . .

Sau khi lau sạch bùn đất trên người, hắn bắt đầu chạy như điên xuống núi.

Vận động dữ dội, tuổi thọ: -0.01, -0.01. . . Mẹ nó.

Hứa Hồng khóc không ra nước mắt, giảm dần bước chân, điều chỉnh hô hấp.

Quả nhiên, tuổi thọ không giảm bớt nữa.

Hơn mười phút sau, một thiếu niên không quá chênh lệch tuổi tác với hắn xuất hiện ở phía trước, kéo theo ba đầu thi thể Phong Lang, chậm rãi tiến lên.

Đường đệ Hứa Ứng, nhi tử của Đại trưởng lão.

Từ nhỏ đến lớn, một mực đi theo đuôi hắn.

Vừa thấy hắn, ánh mặt cảnh giác của Hứa Ứng trầm tĩnh lại, lập tức không dám tin tưởng hỏi: "Hồng ca, ca không bắt được con mồi nào sao?”

Hắn là người nào?

Là thiên tài trẻ tuổi hiếm có trong gia tộc, quyển vương nổi danh nhất, ngày xưa đi săn luôn đứng đầu, con mồi cũng nhiều nhất, phẩm chất cao nhất, hôm nay một con cũng không có . . . Sao lại vậy?

Hứa Hồng lắc đầu: "Vận khí không tốt . . ."

Hứa Ứng vẫn như cũ không thể tin được, nói: "Đi săn với đội hình lớn này, lại có năm vị trưởng lão đi theo, nếu không thể đánh giết được con mồi nào thì chắc chắn sẽ bị quở trách. Thế này đi, ta giết được rất nhiều con, cho huynh một con!"

“Sao như vậy được . . ."

Trong lòng cảm khái, có dạng "Tiểu đệ" như vậy thật tốt, tay phải Hứa Hồng nắm lấy một con, hơi dùng sức kéo về phía mình.

Ban đầu chẳng qua chỉ khách khí một chút, không ngờ Hứa Hồng lại trực tiếp "đoạt" lấy một đầu khiến Hứa Ứng ngây cả người.

Trước kia không phải hắn là kẻ kiêu ngạo đến quá phận sao, không ăn đồ bố thí sao?

Từ lúc nào hắn lại trở nên không biết xấu hổ như vậy?

Hứa Ứng hơi 'đau thịt', nhưng gã vẫn cười cười gật đầu: "Không việc gì, còn một đoạn nữa mới xuống núi, có lẽ chúng ta vẫn còn có thể săn giết thêm . . ."

Còn chưa dứt lời, trong bụi cỏ cách đó không xa chợt vang lên thanh âm sàn sạt, rất nhanh, một đầu độc xà màu sắc sặc sỡ, lưỡi rắn thò ra rút vào bò tới.

Thân mình nó to cỡ chén cơm, dài hơn hai trượng.

Hứa Hồng nhíu mày, lách mình núp sau lưng Hứa Ứng.

Sắc mặt Hứa Ứng lộ vẻ ngưng trọng: "Đây là Hổ Văn thanh mãng, thực lực có thể so với võ giả tam trọng. Chúng ta hợp lực giết nó, sẽ tính là con mồi của huynh. Hồng Ca? Hồng Ca?"

Gã nói còn chưa hết câu thì mới phát hiện vị đường ca nhà mình đã biến mất đâu không thấy. . .

Xì xì xì!

Cảm nhận được sát ý của gã, Hổ Văn thanh mãng không có động tác dư thừa nào, vọt thẳng tới, đầu rắn tựa như cung tiễn rời dây bắn ra.

Gã không rảnh để tìm kiếm bóng dáng đường ca, cũng chẳng đoái hoài thương nghị kế hoạch tác chiến, thân thể gã lách qua, tránh thoát đòn công kích, đồng thời dao găm đâm thẳng tới đầu mãng xà.

Thân thể mãng xà co rụt lại, cái đuôi cuốn lên.

Ông!

Miệng hổ tê rần, cánh tay cầm dao của Hứa Ứng toác ra máu tươi, dao găm bị đánh bay bay ra ngoài.

"Hồng Ca, mau ra tay. . ."

Sắc mặt đại biến, Hứa Ứng vội vàng quay đầu. Lúc này mới thấy vị đường ca chẳng biết từ lúc nào đã thối lui ra cách hơn hai mươi mét. . .

Không phải Hứa Hồng thấy chết không cứu, mà là … Hắn chỉ còn tám ngày tuổi thọ, hắn thật sự không dám động đậy.

"Đúng rồi, Trường Sinh đồ có thể xem được tuổi thọ của ta, vậy có thể xem cho những người khác không?"

Ý nghĩ này vừa xuất hiện.

Hai mắt hắn lập tức phản ứng.

Trường Sinh đồ thoáng qua, mấy dòng chữ nổi lên:

"Hứa Ứng: Người Hứa gia Tể Nguyên thành, nhi tử của Đại trưởng lão Hứa Thiên.

Tu vi: Võ giả tam trọng đỉnh phong.

Tuổi thọ: 16/78 năm.

Công pháp: Luyện Khí quyết Hứa gia, Hổ Hành quyền (tiểu thành).

Hổ Văn thanh mãng: Dã thú Vân Nãng sơn mạch Cức Long kênh.

Tu vi: Võ giả tam trọng hậu kỳ.

Tuổi thọ: 39/89 năm.

Công pháp: Không.

"Quả nhiên có thể nhìn thấy, nhưng có chút khác biệt . . ."

Trong Trường Sinh đồ ghi chép về Hứa Ứng và thanh mãng khác với mình, cả hai không có hàng "Đạo cơ", thay vào đó là công pháp.

Bất quá hiện tại không phải là lúc suy nghĩ về chuyện này.

"Mãng xà có 89 năm thọ, hẳn là dưới tình huống bình thường thì nó có thể sống lâu như thế. Không đúng, chẳng lẽ hôm nay không thể giết chết nó?"

Tuy thực lực Hổ Văn thanh mãng rất mạnh, nhưng vị đường đệ này của hắn am hiểu bắt rắn, vả lại thực lực còn nhỉnh hơn một chút, cho dù có khó khăn thì chí ít vẫn có thể giết chết mới đúng.

Vì sao tuổi thọ nó lại dài như thế?

Ngay lúc Hứa Hồng còn đang nghi hoặc, trên Trường Sinh đồ bỗng chạy qua hai hàng chữ.

Hứa Ứng, thân thể tổn thương, tuổi thọ: -1, -5, -10. . .

Hổ Văn thanh mãng, thân thể tổn thương, tuổi thọ: -10, -100, -500. . .

Hứa Hồng giật mình, xem ra Trường Sinh đồ chỉ có thể ghi chép thời gian tử vong tự nhiên, còn chuyện bị giết là sự cố ngoài ý muốn, nó không thể dự báo trước được. Tuy nhiên có thể dựa theo thân thể tổn thương, tiêu hao nhiều hay ít mà khấu trừ thời gian sinh tồn.

Giảm chậm, -100, -1000, -10000… thì còn có cơ hội phản ứng. Nếu giảm quá nhanh, trong nháy mắt về không thì xem như game over.

Cho nên biết tuổi thọ cũng chưa hẳn sẽ sống, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì vẫn có thể chết như thường.

Hiểu rõ điểm này, hắn không khỏi âm thầm may mắn. May mà vừa rồi hắn không tiến lên tham chiến, đường đệ bị tiêu hao tuổi thọ nhiều như vậy, với trạng thái của hắn mà xông lên, bị cà một chút thì sẽ ợ ra rắm.

Nhìn một hồi, thấy tuổi thọ Hổ Văn thanh mãng càng ngày càng thấp, Hứa Ứng tuy tiêu hao nhưng lại không bị hao tổn quá lớn, Hứa Hồng lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Hắn không cần phải đi hỗ trợ!

Nghĩ đến đây, Hứa Hồng lần nữa lui về phía sau mấy bước, hai mươi mét vẫn còn hơi gần, không được sơ hở nào.

Còn có, hắn phải thả lỏng tâm tình.

Bởi vì ngay vừa rồi, trước mắt lại lướt qua một dòng chữ: Tâm tình khẩn trương, tuổi thọ: -0.01, -0.01. . .

Chớ xem thường con số này, nếu đổi thành thời gian thì gần mười lăm phút, tuyệt đối đủ để bàn giao di ngôn.

Hả?

Chạy nhanh, thay đổi cảm xúc nhanh cũng sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ? Vậy vui vẻ thì sao? Có giúp tuổi thọ gia tăng không?

Cười một cái, trẻ mười tuổi . . .

Nghĩ đến đây, Hứa Hồng cố gắng nhớ lại những chuyện vui vẻ trước kia, không khỏi nở nụ cười.

Tâm tình vui vẻ, tuổi thọ: +0.01, +0.01, +0.01. . .

"Thật có thể?"

Hai mắt hắn phát sáng, hắn như vừa nhận được thẻ bug.

Có vẻ như chỉ cần mình vui vẻ cười thì sẽ không chết nữa.

Ha ha ha.

Hứa Ứng đang chiến đấu với mãng xà, đoán chắc là đường ca đã trốn đi, đang tìm thời cơ thích hợp để ra tay. Nào ngờ quay đầu lại mới thấy, lúc này đối phương đã đứng cách mình hơn bốn mươi thước, miệng toét ra, cười vui vẻ.

Ha ha ha . . . Tiếng cười truyền tới.

"? ? ?"

Hứa Ứng bối rối.

Đây là thấy ta sắp bị mãng xà cắn chết nên cảm thấy hưng phấn?

Tình cảm đã phai nhạt?

Vị ca ca này . . . không cần cũng được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang