Khó trách Hứa Hồng, trong hai kiếp hắn chưa từng tiếp xúc qua thứ này, người khác hiểu lầm hắn, nhưng mà hắn biết bản thân không phải Luyện Đan Sư, cái nghề nghiệp này, hôm qua mới nghe nói mà thôi...
"Chắc giống như nồi sắt, cho nước vào nấu thì được rồi..."
Nghiên cứu nửa ngày, thủy chung vẫn không biết trọng điểm, Hứa Hồng thầm quyết định.
Nồi sắt còn luyện chế được, cho dù hình dạng thay đổi, nguyên tắc khẳng định gần như nhau.
Nghĩ đến đây, hắn thả chút nước rồi nhóm than.
Rất nhanh, nước đã sôi trào lên, theo kinh nghiệm lần trước cho từng dược liệu vào, không có Hứa Ứng, chỉ có thể tự mình thử thuốc, liên tục thử qua năm lần, lần thứ sáu thành công tạo thành dược dịch giống như lần trước, thậm chí màu sắc càng đẹp mắt hơn.
Tiện tay đổ vào chậu cách đó không xa, sau đó múc một thìa đầy rồi nếm thử.
Bổ sung dinh dưỡng, tuổi thọ: + 2.5, + 2.5...
"Không tệ!"
Không hổ danh đan lô, thành bình thật dày, dùng để luyện chế dược dịch không dễ bị hư hại, làm cho dược tính dung hợp càng thêm hoàn mỹ, từ đó dược lực càng mạnh hơn.
Thành công lần thứ nhất, những lần sau thì đơn giản hơn nhiều, liên tục luyện chế thêm ba canh giờ, cuối cùng sử dụng hết hơn một trăm phần dược liệu.
Bình thường luyện chế, khẳng định không nhanh như vậy, nhưng đan lô to lớn, vượt xa nồi sắt lần trước, luyện chế qua mấy lần, Hứa Hồng phát hiện, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt tỷ lệ, cho dù sử dụng một lần bảy tám loại dược liệu, khả năng thành công vẫn không thay đổi.
Tìm thấy đường tắt, mấy nồi sau, mỗi lần đều sử dụng nhiều dược liệu, tốc độ luyện chế theo đó nhanh lên không ít.
Bằng không, nhiều phần dược liệu như vậy, không mất một ngày một đêm thì khó luyện hết.
Múc ba thìa lớn uống xong, khôi phục mệt mỏi và tuổi thọ tiêu hao do bị trúng độc, lúc này Hứa Hồng mới đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
… …
Bên trong Tử Dương Các.
Ngụy Tử Dương sớm đã ổn định tâm tình kích động của mình, bình tĩnh nhìn chủ quản đang đi đến.
"Sao rồi?"
Sau khi vị Đan Dược Sư kia động thủ luyện chế dược dịch, Ngụy Tử Dương liền an bài chủ quản đi tuyên truyền bắt đầu bán Tăng Khí Dịch.
Tính toán thời gian, chắc đã sắp xong rồi.
Chủ quản hưng phấn nói: "Lúc đầu nhiều người không tin chúng ta có dược dịch để bán, bọn họ giữ thái độ quan sát, nhưng khi lấy Tăng Khí Dịch bán đi, bọn họ lập tức thay đổi thái độ, khách hàng lúc trước rời đi, không đến một canh giờ, đã quây lại gần một nửa!"
Buổi sáng trong cửa hàng vô cùng vắng vẻ, lúc này đã kín người hết chỗ.
"Tốt, tốt!"
Ngụy Tử Dương nắm tay thân chặt.
Ánh mắt kích động, thể hiện tâm tình của Ngụy Tử Dương, tựa hồ khó mà kiềm chế…
Chủ quản nói tiếp: "Các chủ, vừa rồi khách hàng hỏi thăm, một ngày chúng ta bán ba bình, hay bán nhiều hơn? Có cần xếp hàng như Nhất Khí Các không?"
Ngụy Tử Dương nói: "Đừng vội, không biết vị tiền bối kia một ngày luyện chế bao nhiêu bình, chúng ta chờ ngài xong việc rồi quyết định!"
Đối phương bán một lần bốn bình dược dịch, nhưng không biết bốn bình này luyện chế trong một ngày, hay do tích lũy từ nhiều ngày?
Vẫn phải đợi.
Nếu tuyên truyền bán số lượng quá nhiều, nhưng không thể luyện chế nhiều dược dịch, đến lúc đó chắc chắn làm ảnh hưởng thanh danh.
Chủ quản gật đầu, tò mò nhìn tĩnh thất cách đó không xa: "Không biết... Thời gian dài như vậy, vị tiền bối kia luyện thành bao nhiêu phần?"
Ngụy Tử Dương nói: " Ta không hiểu những vị Đan Dược Sư lắm, nhưng từng nghe nói trong tình huống bình thường, một phần thành công, ít nhất cần hao phí nửa canh giờ… Hiện tại đã qua ba canh giờ, luyện chế thành năm phần, đã không tệ rồi!"
Cho dù Đan Dược Sư lợi hại đến đâu, họ vẫn không thể đảm bảo thành công trăm phần trăm.
Nửa canh giờ một lò, ba canh giờ năm phần, thành tích xem như tương đối tốt.
Chủ quản nói: "Nếu một ngày luyện thành năm phần, chúng ta xếp hàng bán ba phần, sau đó lấy một phần rồi đấu giá! Khẳng định hấp dẫn nhiều khách hàng hơn."
Ngụy Tử Dương gật đầu, vừa định nói tiếp, đã nghe thấy âm thanh "Kẹt kẹt!", một người khoác áo choàng đen từ bên trong mở cửa tĩnh thất đi ra.
Hai mắt Ngụy Tử Dương sáng lên, nhanh chân đi đến khom người chắp tay: "Tiền bối!"
Hứa Hồng nhàn nhạt lên tiếng: "Ta đã luyện xong, ngươi phái người lấy ra đi!"
Ngụy Tử Dương liếc nhìn chủ quản, người sau hiểu ý vội vàng đi vào tĩnh thấn, một lát sau chủ quán đờ đẫn đi ra.
Thấy bộ dáng của chủ quá, Ngụy Tử Dương khẽ nhíu mày, cố nén không vui nói: Dược dịch đâu? Tiền bối luyện chế thành mấy bình?"
Khóe miệng giật giật, chủ quản đưa lên ba ngón tay, trong mắt tràn đầy thần sắc khó tin: "Ba... "
Ngụy Tử Dương sững sờ: "Ba bình?"
mất ba canh giờ để luyện chế ba bình, xem ra mình đã đánh giá năng lực của đối phương quá cao... Tuy nhiên, có còn hơn không, chẳng qua không đạt kỳ vọng ban đầu mà thôi.
Trong lòng thở dài một hơi, chỉ thấy chủ quản lắc đầu, thanh âm run run: "Không phải ba bình, là ba... Ba chậu!"
"? ? ?"
Vẻ mặt khó hiểu, Ngụy Tử Dương vội vàng đi vào trong gian phòng, lập tức nhìn thấy ba chậu rửa mặt đặt trên mặt đất, bên trong chứa đầy Tăng Khí Dịch...
"Đây… Đây... Chẳng lẽ đã luyện hết toàn bộ một trăm phần dược liệu?"
Hai mắt chợ tốt sầm, Ngụy Tử Dương cảm thấy mình sắp phát điên.
Ban đầu nghĩ đối phương luyện thành năm phần đã không tệ rồi, ba phần thì trong phạm vi tiếp nhận, kết quả luyện chế thành công toàn bộ... Sao lại như thế?
Chỗ mấu chốt nhất… Bình ngọc không đủ, thì nói một tiếng ta chạy đi mua, tùy tiện bỏ vào trong chậu, nếu bản thân không biết thứ bên trong chậu, còn tưởng rằng bên trong chứa nước rửa chân…
Quá tùy ý!
"Đối đãi linh dịch như vậy, trong ba canh giờ luyện chế hơn một trăm phần dược liệu… Vị Đan Dược sư này, chỉ sợ cấp bậc còn cao hơn ta dự đoán!"
Sau khi hết khiếp sợ, Ngụy Tử Dương tràn đầy mừng rỡ.
Bản thân còn tưởng rằng mình đánh giá đối phương quá cao, không nghĩ tới... Còn chưa đủ!
Vị hắc y nhân này thật giống như một ngọn núi trên đỉnh núi, vốn cho rằng bản thân đã leo lên điểm cao nhất, ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện trên đỉnh núi còn một ngọn núi khác cao hơn, chỗ mình đừng bất quá như đống đất lớn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Ngụy Tử Dương càng thêm cung kính.
Chủ quản dẫn theo người, nhanh chóng rót đầy bình ngọc, ba chậu tổng cộng dùng hết chín mươi sáu bình ngọc, cho dù một ngày bán bốn bình, cũng đủ bán hơn hai mươi ngày…
Bên trong phòng tiếp khách.
Ngụy Tử Dương cung kính nói: "Cộng thêm bốn bình Tăng Khí Dịch kia, hết thảy một trăm bình, phân cho tiền bối 13560 lượng bạc, trừ đi tiền đan lô còn 12760 lượng bạc… Chính là 1276 lượng vàng, tiền bối muốn lấy vàng hay lấy ngân phiếu?"
"Ngân phiếu đi!" Hứa Hồng nói.
Nói thật hắn muốn vàng hơn, nhưng hơn một trăm cân vàng, cầm lên thực sự quá phiền toái, quan trọng nhất là không có chỗ để, một khi bị phát hiện sẽ rất khó giải thích.
Rất nhanh, ngân phiếu đã chuẩn bị xong, Hứa Hồng cất vào trong ngực, lần nữa nâng đan lô lên, quay người muốn rời đi.
Còn chưa đi xa, đã nhìn thấy Ngụy Tử Dương đi tới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi hoặc: "Tiền bối dự định nâng cái lô đỉnh này đi về?"
Hứa Hồng nhíu mày hỏi: "Có vấn đề sao?"
Ta thật sự không muốn, nhưng thứ này quá lớn... Còn cách nào khác sao?
"Chuyện đó..."
Ngụy Tử Dương bối rối một lúc, sau đó cắn răng nói: "Tử Dương Các chúng ta có bán Nhẫn Trữ Vật, nếu như… Tiền bối không chê, ta liền sai người đi lấy!"
"Nhẫn Trữ Vật? Có vật này, sau ngươi không nói sớm…" Hứa Hồng ngây người đứng đó.
Kiếp trước hắn đọc trong tiểu thuyết, nhân vật chính nào cũng mang Nhẫn Trữ Vật trên tay…
Tự thành không gian, dung nạp hết thảy vật phẩm.
Sớm biết có thứ này, thì hắn đã không dùng sức rồi?
Tự mình tìm mệt mỏi mà...