Ba người vốn nghĩ người áo đen mua đồ bên Nhất Khí Các, rồi chạy qua bọn họ bán lại.
Mà bây giờ phát hiện bình Tăng Khí Dịch này cấp bậc cao hơn, phẩm chất còn tốt hơn, cho dù ngu xuẩn đến đâu cũng hiểu được, bình Tăng Khí Dịch trước mắt, không phải vị Đan Dược Sư kia luyện chế.
Không phải người kia, thì là ai?
Đánh bại đan được, tự nhiên chỉ có đan được…
Cho nên, khẳng định do một vị Đan Dược Sư khác luyện chế!
Trong nháy mắt, địa vị người áo đen tăng vọt trong lòng bọn họ.
Qua một hồi lâu, trong lòng Các Chủ đã biến hóa thật lớn, Hứa Hồng nhẹ gật đầu, không phủ nhận: "Bình Tăng Khí Dịch này chính tay ta luyện chế!"
Dù sao bán xong hắn liền rời đi, người ngoài không biết lai lịch của hắn.
Đầu nóng đến cơ hồ muốn nổ tung, Các Chủ vội vàng khom người chắp tay: "Tại hạ Các Chủ Tử Dương Các, Ngụy Tử Dương gặp qua ngài Đan Dược Sư!"
"Ừm!" Hắn biết rõ một khi bán thứ này nhất định bị người khác hiểu lầm, Hứa Hồng đáp ứng một tiếng, giải thích ý định của mình: "Ta muốn bán cho ngươi, chúng ta định giá thích hợp đi!"
Ngụy Tử Dương nói: "Thật vinh hạnh khi tiền bối chọn Tử Dương Các chúng ta. Giá cả thì dễ nói, khẳng định cao hơn Nhất Khí Các! Chẳng qua… Trước khi định giá, vãn bối mạo muội hỏi ngài một câu, bình Tăng Khí Dịch phẩm chất như thế, ngài chỉ có một bình, hay có thể liên tục cung cấp?"
Hứa Hồng nói: "Chỉ cần đủ dược liệu, không cần tốn quá nhiều thời gian để luyện chế."
Hô hấp dồn dập, hai mắt Ngụy Tử Dương lập tức đỏ lên.
Vốn cho rằng Tử Dương Các sắp bị chèn ép phải đóng cửa, không ngờ đến… Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!
Đối với bọn họ mà nói, cơ hội duy nhất để đứng lên đã đến, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Giọng nói khẩn trương lại hơi run rẩy, Ngụy Tử Dương cắn răng nói: "Một bình Tăng Khí Dịch, bên Nhất Khí Các bán một trăm lượng bạc, bọn họ phân chia lợi nhuận, Đan Dược Sư cầm tám, đồng thời chịu chi phí dược liệu và các loại chi phí khác!"
Hứa Hồng sửng sốt: "Chuyện này..."
Hắn vốn cho rằng hai bên chia đều, ai ngờ Đan Dược Sư cầm nhiều như vậy.
Bán một bình Tăng Khí Dịch, chỉ cần lấy tám mươi lượng bạc, không cần quản những chuyện khác, ngay cả dược liệu bản thân không cần tự đi mua…
Chuyện tốt như vậy không khác trắng trợn ăn cướp!
Quan trọng hơn, trước yêu cầu hà khắc như thế, các thương nhân lớn còn tranh giành đoạt lấy...
Thật không biết phải nói thế nào!
Ngụy Tử Dương tiếp tục nói: "Bình Tăng Khí Dịch của tiền bối luyện chế, Hồ Vĩnh đại sư đã giám định xong, phẩm chất cao hơn nên vãn bối định giá một trăm năm mươi lượng bạc một bình. Ngoài ra, Tử Dương Các chúng ta sẵn lòng phân chia một chín, chúng ta lấy một còn chuẩn bị dược liệu cần thiết để luyện chế."
Nói xong lòng đầy hồi hộp, sợ bị từ chối.
Trong lòng Ngụy Tử Dương căng thẳng, nhưng Hứa Hồng lại sửng sốt, hắn chưa từng nghĩ đối phương vì tỏ lòng thành lại trực tiếp định giá như vậy…
Giá cao đã vượt quá mong muốn.
Thấy người áo đen trầm ngâm, không biết đang suy tính thế nào, lòng bàn tay Ngụy Tử Dương bắt đầu đổ mồ hôi.
Ngay lúc Ngụy Tử Dương kiên trì không nổi, dự định tiếp tục nhường giá, thanh âm đạm mạc của đối phương đã vang lên: "Thành giao!"
Trên mặt lộ vẻ vui mừng, Ngụy Tử Dương gật đầu liên tục, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: "Hợp tác vui vẻ!"
Sau đó, lại tràn đầy chờ mong nhìn qua: "Không biết... Tiền bối, hiện tại có bao nhiêu bình Tăng Khí Dịch? Nếu có số lượng lớn, hôm nay chúng ta có thể an bài bán đi!"
Bị Nhất Khí Các chèn ép liên tục, Ngụy Tử Dương đã kìm nén cơn giận từ lâu.
Hứa Hồng từ trong túi lấy ra thêm hai bình: "Chỉ còn hai bình, nếu cần ta liền đi luyện chế."
Ngụy Tử Dương thở phào nhẹ nhõm: "Đủ rồi!"
Nói xong khoát tay áo, Tống Duyệt biết ý tứ, lập tức đi vào trong phòng, vội vàng lấy một xấp ngân phiếu đưa tới: "Theo lợi nhuận, bốn trăm lẻ năm lượng bạc này, xin tiền bối nhận lấy!"
Không nghĩ tới đối phương quả quyết như thế, trực tiếp cầm bạc tới, Hứa Hồng không tiếp nhận, mà mở miệng hỏi: "Các ngươi có bán đan lô không?"
"Đan lô?"
Ngụy Tử Dương sửng sốt.
Thứ đồ chơi này không phải vật thiết yếu của Đan Dược Sư sao?
Đừng nói với ta, ngươi còn không có...
Vậy thì… Ba bình Tăng Khí Dịch này luyện chế bằng cách nào?
Trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng không dám hỏi thăm, nhẹ gật đầu: "Chúng ta có bán, chẳng qua… Cấp bậc tương đối thấp, chỉ sợ khó lọt pháp nhãn của tiền bối."
Hứa Hồng thản nhiên nói: "Đem đến đây xem chút đi!"
"Được!"
Ngụy Tử Dương quay người phân phó một tiếng.
Không đến mười phút, một lô đỉnh bằng đồng cao nửa người được hai người hầu trẻ tuổi khiêng qua, chỉ cần nhìn tư thế đi lại của hai người đã đủ thấy trọng lượng không nhỏ.
Coong!
Khi chạm đất nó phát âm thanh rõ ràng, giống như tiếng chuông lớn.
Hứa Hồng hơi bất ngờ đan lô lại lớn như vậy.
Hắn cứ nghĩ nó chỉ như một chiếc nồi sắt bình thường, tùy ý dễ dàng mang theo bên người… Với kích thước như vậy, đi đến đâu cũng làm người khác chú ý!
Đi đến gần đan lô, nhẹ nhàng sờ nó một hồi, quả nhiên đan lô thực sự dày, bền hơn nồi sắt nhiều.
Hứa Hồng yên lòng: "Vật này... Bao nhiêu tiền?"
Ngụy Tử Dương vội nói: "Trong Tử Dương Các chung ta, đan lô này có phẩm chất tốt nhất, bán cho những người khác, cần một nghìn lượng bạc! Nếu tiền bối muốn mua, thì chúng ta thu tám trăm lượng thôi!"
Khóe miệng Hứa Hồng giật giật.
Còn tưởng bán ba bình Tăng Khí Địch, đã đủ mua một đan lô rồi… Không ngờ chẳng đủ một nửa!
Thần sắc hơi xấu hổ, hắn chần chờ một chút, lại lấy ra thêm một bình Tăng Khí Dịch đưa đến: "Chỗ ta còn một bình, ngươi cầm lấy bán đi..."
Dù sao ông lão ngày hôm qua, không quy định thời gian, sớm hơn một ngày hay chậm hơn một ngày không quan trọng, hiện tại mua đan lô rồi tính sau.
Chỉ có thứ này, hắn mới có thể không ngừng luyện chế dược dịch, kiếm càng nhiều tiền.
Tựa hồ biết hắn quẫn bách, Ngụy Tử Dương vội nói: "Nếu tiền bối ưa thích, vãn bối tặng…"
Hứa Hồng lắc đầu: "Tám trăm thì tám trăm, như vậy đi, ngươi đi mua dược liệu luyện chế Tăng Khí Dịch, ta bắt đầu luyện chế cho ngươi!"
Khi quy đổi thì chỉ cần sáu bình Tăng Khí Dịch mà thôi, hắn không muốn chiếm chút tiện nghi này.
Ngụy Tử Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đang cần Đan Dược Sư, nhưng nếu thật sự hợp tác với một tên gia hỏa tham lam vô độ, cũng sẽ thập phần đau đầu.
Một cửa hàng buôn bán lớn như Tử Dương Các, đã nhiều lần mua dược liệu từ các tiệm thuốc khác, mất thời gian không lâu bọn họ đã mua trên trăm phần dược liệu.
Hứa Hồng để bọn họ chuẩn bị một gian tĩnh thất, dặn dò bọn họ không cho người khác đến quấy rầy, lúc này nhìn đan lô trước mặt, hắn đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy.
Coong!
Vừa rồi cần hai người để nâng đan lô lên, trong tay hắn đan lô này tựa như không có trọng lượng, bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên.
"Thật mạnh..."
Liếc mắt nhìn nhau, Ngụy Tử Dương và Hồ Vĩnh âm thầm kinh ngạc.
Hai người cũng có thể nhấc đan lô này lên, nhưng bọn họ không thể cử trọng nhược khinh như thế.
Bởi vậy kết luận, thực lực của đối phương, chỉ mạnh hơn hai người chứ không yếu.
Không chỉ như thế, thời điểm người áo đen tiến lên, một tia chân khí rất nhỏ tán phát, cảm thụ một thoáng, sắc mặt Hồ Vĩnh càng thêm ngưng trọng: "Độ tinh thuần tuyệt đối đạt đến tam phẩm trở lên..."
Ngụy Tử Dương đồng dạng phản ứng lại, ánh mắt ngưng trọng.
Trước đó thấy đối phương không thể bỏ nổi tám trăm lượng bạc, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Mà lúc này, triệt để biết mất không còn tung tích.
Sở hữu chân khí tinh thuần như thế, vị nam tử áo đen này đại khái không chỉ biết luyện đan, mà gia cảnh của hắn thật không đơn giản!
Trong lúc hai người khiếp sợ, Tống Duyệt đứng một bên khẽ run, sắc mặt tái nhợt.
Vừa rồi nàng vậy mà chế giễu một vị Đan Dược sư...
May mắn đối phương không so đo, nếu không nàng đã bị sa thải từ lâu rồi!
Vô tình để lộ một ít thực lực, làm cho đám người Ngụy Tử Dương miên man bất định, lúc này Hứa Hồng đang đứng trong tĩnh thất, nhìn đan lô trước mắt, không biết phải làm sao.
Ai nói cho ta biết, đồ chơi này dùng thế nào không…
Bán đồ vật đắt như vậy, sao lại không tặng sách hướng dẫn?
Tin hay không, ta cho ngươi một đánh giá xấu?