Trong lòng phiền muộn, Hứa Ứng vừa xuất thần, thân pháp không được linh hoạt như vừa rồi, một lát sau, bị mãng xà cuốn lấy, ép đến sắc mặt đỏ lên, tuổi thọ giảm từ -10, -10, biến thành -50, -100.
"Hồng Ca, còn không qua hỗ trợ . . ."
Gã nhịn không được, rống lên.
Biết là nếu không ra tay, vị tiểu tùy tùng này có thể sẽ chết ở chỗ này, cắn răng, Hứa Hồng rút dao găm, đi tới trước mặt.
Thấy hắn đi tới, cái đầu to lớn Hổ Văn thanh mãng ngẩng lên, hơi thở tanh hôi đập vào mặt hắn. Hứa Hồng đã sớm đoán được động tác của nó, nhẹ nhàng nhảy một cái, lui chừng hai mét.
Mãng xà dài khoảng bảy mét, quấn đường đệ năm vòng, chỉ còn lại không đến hai mét, nơi này vừa đủ an toàn.
Quả nhiên, đầu mãng xà gào thét đến cách hắn nửa mét thì ngừng lại, một đôi mắt to huyết sắc đỏ thẫm, tản mát ra phẫn nộ nồng đậm.
Cũng may học tốt toán lý hóa, xuyên không đến dị giới còn xài được . . . Cảm tạ lão sư!
Cảm khái một tiếng, cánh tay hắn đột nhiên phát lực, hung hăng đâm tới đầu rắn.
Võ giả tam trọng Thối Thể cảnh, được linh khí thối luyện, khí lực càng thêm kéo dài, hắn tuy chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, lại như người trưởng thành, lực lượng cũng mạnh hơn rất nhiều.
Lại thêm đã chuẩn bị từ sớm, dùng khoẻ ứng mệt, thanh mãng còn chưa kịp phản ứng, dao găm đã đâm vào tròng mắt nó.
"Xì xì xì!"
Bị thương nặng, mãng xà phẫn nộ không quấn quanh Hứa Ứng nữa, mà xông về phía trước.
Hứa Hồng lần nữa lui lại, lượm khối đá, hung hăng đập tới.
Bộp!
Hổ Văn thanh mãng chiến đấu với Hứa Ứng đã bị trọng thương, giờ phút này lại bị dao găm cắm vào mắt, đâu còn ngăn cản được, chỉ một chút đã rơi trên mặt đất, xương đầu móp một mảng lớn.
Sợ phản công, Hứa Hồng giơ lên khối đá tiếp tục đập xuống.
Một cái, hai lần, ba lần. . . Mỗi một lần đều dùng hết toàn lực.
Liên tục vài chục cái, chấn cho cánh tay hơi tê tê, bỗng hắn nghe thanh âm Hứa Ứng run rẩy vang lên: "Hồng Ca, Hồng Ca, nó đã chết . . ."
Lúc này Hứa Hồng mới phát hiện đầu rắn đã bị nện đến không ra hình dạng gì, huyết dịch, óc văng khắp nơi.
"Không được, còn chưa chết hẳn. . ."
Thấy con rắn còn đang run rẩy, hắn cầm lấy khối đá, lại đập xuống, liên tục vài chục cái, vẫn như cũ không yên lòng, rút dao găm ra, thọc thêm mấy chục cái nữa.
Thấy động tác của hắn, Hứa Ứng triệt để choáng váng.
Một con rắn mà thôi. . . Lại là dao găm, lại là tảng đá, còn kém băm nát, thả hỏa thiêu . . .
Đây cũng quá cẩn thận đi!
Trước kia sao không thấy vậy chứ?
. . .
Xác nhận triệt để tử vong, Hứa Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn về phía Trường Sinh đồ.
Tuổi thọ: 16/16 năm. (còn thừa 5.5 ngày).
Khuôn mặt hắn khó coi.
Mặc dù thập phần cẩn thận, không bị mãng xà làm bị thương, nhưng huyết dịch trong cơ thể nó có độc, trong quá trình đánh chết khó tránh khỏi dính vào một ít, lại thêm điên cuồng vận chuyển lực lượng, thân thể vốn bệnh trầm kha, vẫn như cũ hao tổn ba ngày tuổi thọ. . .
Quả nhiên, trước đó ẩn núp là đúng, nếu không, khẳng định đã sớm chết.
Không được!
Phải gia tăng tuổi thọ.
Nghĩ đến đây, hắn lại nở nụ cười.
Ha ha ha ha ha!
Tâm tình vui vẻ, tuổi thọ: +0.01, +0.01, +0.01. . .
"? ? ?"
Nhìn đường huynh ngồi xổm trước thi thể mãng xà, toàn thân dính đầy máu tươi, trên mặt lại mang theo nụ cười quỷ dị, Hứa Ứng bỗng nhiên rụt rụt cổ, rùng mình một cái.
Thật là khủng khiếp. . .
Trên đường trở về, mãng xà trở thành chiến lợi phẩm, được hai người mang theo, dĩ nhiên, không phải Hứa Hồng. Tuổi thọ hắn ít như vậy, làm nặng như vậy, rất dễ không chịu nổi, cho nên . . . Hứa Ứng biến thành kẻ khuân vác miễn phí.
Ban đầu, tiểu lão đệ không chịu đáp ứng, nhưng nghĩ đến đối phương giết mãng xà, không những không sợ, còn âm trầm cười rạng rỡ, nên lòng gã tràn đầy e ngại . . .
Ba đầu Phong Lang, một đầu mãng xà, trọng lượng vượt qua ngàn cân, mặc dù thực lực gã không yếu, lúc đi tới chân núi toàn thân đã đổ mồ hôi, cánh tay tê dại.
Nộp thi thể lên, Hứa Hồng mới phát hiện, tộc nhân tham gia đi săn hầu như đã trở về.
Chính mình đã có con mồi, không thể chiếm tiện nghi của Hứa Ứng, không chỉ ba đầu Phong Lang là của gã, thanh mãng cũng ghi danh nửa con, cho nên, Hứa Hồng bên này, chỉ có nửa con mồi . . . Thành tích xem như đếm ngược.
Nhưng với hắn đã đủ, không bị mắng là được.
Đánh dù nhiều, chỉ khen ngợi mà thôi, còn có thể quan trọng hơn sinh mệnh sao?
Bất quá, hắn nghĩ như vậy, người khác không cho là như vậy, vừa đi vào đám người, liền nghe bên tai truyền tới một âm thanh âm ồn ào.
"Hứa Hồng đường đệ, ngươi chỉ đánh nửa con Hổ Văn thanh mãng à? Trước kia mỗi lần đi săn, không phải rất mạnh à? Sao lần này suy sụp như vậy? Lần này ta có thể đánh giết năm đầu Phong Lang, cộng thêm hai đầu Lộc đuôi ngắn, đạt vị trí số một nha!"
Đường huynh, Hứa Chính!
Nhớ lại một thoáng, Hứa Hồng hiểu ra.
Đời trước là nhi tử tộc trưởng, lại thêm thiên phú tốt, kiêu ngạo, hiếu thắng, mỗi lần đi săn, đều dốc hết toàn lực, là quyển vương lớn nhất thế hệ trẻ tuổi.
Bởi vì quá mức liều mạng, giống như thân thể hắn lúc làm nhân viên văn phòng thời hiện đại, chịu không ít lần tổn thương, thân thể cũng bị làm hư như vậy . . .
Hứa Chính, nhi tử Hứa Thiên Vận trưởng lão, lớn hơn hắn hai tuổi, thực lực mạnh hơn, nhưng mỗi lần đi săn con mồi đều không bằng hắn, khó tránh khỏi có chút ghen ghét.
Trước kia tài nghệ không bằng người, không thể nào mở miệng, thật vất vả vượt qua, tự nhiên thoáng cảm giác ưu việt hơn.
Đáng tiếc. . . Giương lộn chỗ.
Hai tay ôm sau đầu, Hứa Hồng ngáp một cái, gương mặt lơ đễnh: "Vậy chúc mừng ngươi. . ."
"? ? ?"
Hứa Chính ngẩn ngơ.
Cố ý nói như vậy, nghĩ đối phương sẽ tức đến nổ phổi, không ngờ lại là bộ dạng này. . .
Cảm giác một quyền đánh vào trên bông, ăn con ruồi khó chịu: "Hứa Hồng, ngươi có ý gì, ta nói ngươi bắt con mồi quá ít . . ."
Hứa Hồng: "Đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng, ngươi ngưu bức, ngươi ghê gớm."
". . ." Hứa Chính.
. . .
Hứa Ứng bên cạnh, giơ lên ngón tay cái.
Trước đó, đường ca mỗi lần đều thắng, Hứa Chính luôn biểu lộ: "Ngươi mặc dù thắng ta, nhưng ta không phục", mà lần này y rõ ràng thắng, lại bị chọc tức muốn chết. . .
Quá thảm rồi.
"Ta đi về trước. . ."
Không để ý tới suy nghĩ của bọn họ, Hứa Hồng khoát tay áo, đi đến hướng trong tộc.
Tuổi thọ ít như vậy, thay vì tức giận với gia hoả này, còn không bằng trở lại đi ngủ.
Mệt mỏi một ngày, không nghỉ ngơi, sinh sống thế nào?
Về đến gia tộc, không trở về phòng, mà là đi phòng ăn ăn cơm.
Nằm sấp trong núi một ngày, sớm đã đói đến bụng dán đến lưng.
Theo thức ăn tiến vào bụng, quả nhiên thấy Trường Sinh đồ xuất hiện chữ +0.01, +0.01.
Mặc dù rất ít, nhưng cũng là tiền thu.
"Xem ra, ăn uống hợp lý, giấc ngủ đầy đủ, tâm tình vui vẻ, cũng có thể làm cho tuổi thọ gia tăng. . ."
Trong lòng hắn tổng kết, bỗng nhiên, một ý nghĩ xông ra: "Vậy tu luyện thì sao?"
Hắn xuyên không hai ngày trước, hôm trước tiêu hóa trí nhớ, hôm qua lúc phát hiện bàn tay vàng là ở trên núi. . . Nói cách khác, đi vào thế giới này, hắn còn chưa được tu luyện.
Xem trong tiểu thuyết kiếp trước, chỉ cần tu luyện, tuổi thọ sẽ gia tăng thật lớn, thậm chí vĩnh sinh bất tử.
Nếu thế giới này cũng là võ đạo vi tôn, thực lực vì vương, cũng có khả năng thông qua tu luyện trở nên càng ngày càng mạnh, có lẽ. . . Có thể nghịch thiên cải mệnh, dễ dàng sống hơn trăm tuổi, thậm chí dài hơn, càng lâu hơn.
Nghĩ đến đây, hắn tràn đầy xúc động, đi nhanh về chỗ ở, trước tiên lấy bí tịch tu luyện ra ngoài.