Mục lục
Trường Sinh Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuổi thọ rớt xuống nhanh như vậy, nói rõ thương thế rất nặng, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm tính mạng.

Cứu hay là không cứu?

Không cứu, đó là phụ thân của Hứa Chính, trưởng lão trong tộc, bình thường vẫn tốt với mình; Cứu, đối diện Kim Bối Bổ tương đương võ giả thất trọng, dùng hơn hai năm tuổi thọ của hắn, lên tham gia khả năng trực tiếp đi đời . . .

Đi gọi người trong tộc, vừa đi vừa về, ít nhất hơn mười phút, nhìn tuổi thọ đối phương giảm nhanh, chắc chắn kiên trì không nổi.

Trong lòng suy nghĩ nhanh, đồng thời nhìn lại mãnh thú cách đó không xa.

Kim Bối hổ: Dã thú Vân Nãng sơn mạch, Lạc Vân hạp.

Tu vi: Võ giả thất trọng sơ kỳ.

Tuổi thọ: 19/55 năm.

Công pháp: Hổ Uy Bào Hao.

Lão hổ kiếp trước, tuổi thọ cũng là 20-25 tuổi, dị giới trường thọ hơn, bất quá, mặc kệ tuổi thọ lớn bao nhiêu, 19 tuổi, tuyệt đối là thể lực đỉnh phong nhất!

Mấu chốt nhất là. . . Trong công pháp còn có một kỹ năng "Hổ Uy Bào Hao", tương đương với võ kỹ nhân loại.

Trước đó Thiết Tí hùng, Hổ Văn thanh mãng đều không có!

"Mặc kệ, cứu người đã!"

Dù một lòng nghĩ trường thọ, sống càng dài, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Bất quá, làm sao cứu mới có thể an toàn nhất, vẫn nên chuẩn bị một thoáng.

Linh quang lóe lên, treo trữ vật giới chỉ trên một nhánh cây thò ra, lúc này Hứa Hồng mới đi tới sau một khối nham thạch cách chỗ chiến đấu mấy chục mét, nhặt lên một khối đá lớn chừng miệng chén, cầm trong tay.

Trực tiếp xông lên, khẳng định là sẽ không làm, quá dễ dàng bị giết ngược lại.

Công kích từ xa, cũng có thể thử một chút!

Hít sâu một hơi, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển, nhắm ngay mãnh hổ đang chiến đấu với Hứa Thiên Vận trưởng lão, ném mạnh tới.

Ô ô ô!

Tu vi đến loại cảnh giới này, lực lượng đâu chỉ ngàn cân, khối đá bị chân nguyên bao lấy ném ra, lập tức như đạn pháo bắn tới.

Trong cốc.

Hứa Thiên Vận trưởng lão đang thở mạnh hổn hển.

Cầm tới Tăng Khí dịch, đi dạo trong thương hội một lát, lúc trở về trời đã tối, còn chưa về đến gia tộc đã gặp đại gia hỏa này.

Ngực, đùi, máu tươi không ngừng chảy ra, bởi vì mất máu quá nhiều, đầu não xuất hiện trận trận mê muội.

"Không ngờ sẽ chết ở chỗ này. . ."

Dùng sức đánh ra hai chưởng, ngăn trở đối phương tiến công, liên tục lui lại hai bước, Hứa Thiên Vận lau khô vết máu trên khóe miệng.

Sơn cốc này cách Hứa gia trang hơn mười lăm dặm, mặc dù lên tiếng rống to, cũng sẽ không khiến cho người chú ý, bởi vậy chờ người khác tới cứu, gần như không có khả năng!

"Cho dù chết, cũng không thể để ngươi được tốt . . ."

Trong mắt gã lóe lên một tia hung ác, vừa muốn xông lên đồng quy vu tận với đối phương, bỗng nghe một tiếng rít truyền tới.

Phốc!

Một khối đá, nện ở trên mặt đất cách đó không xa, ném ra một hố sâu lớn cỡ quả bóng.

Không đánh trúng gã, cũng không đánh trúng Kim Bối hổ, lại làm cả hai giật nảy mình, không tự chủ được ngừng chiến đấu, đồng loạt nhìn lại hướng khối đá.

Trong màn đêm, phía sau nham thạch cốc khẩu, một cánh tay vươn ra.

Ô ô ô!

Sau một khắc, lại một khối đá gào thét tới, chính xác hơn lần trước một chút. Bất quá, vẫn như cũ không đánh trúng bọn gã, mà là đập vào trên một cây đại thụ cách đó không xa.

"Bành!" một cái, ném ra một lỗ lớn chừng miệng chén.

"Lực lượng thật mạnh, chân nguyên thật tinh thuần . . ."

Con ngươi Hứa Thiên Vận co vào.

Hơn mấy chục mét, ném khối đá qua, khiến mặt đất bị đào ra một cái hố, trên đại thụ cũng bị nện xuyên, dựa vào không chỉ là kình đạo, còn cần chân khí cực kỳ tinh thuần mới làm được.

Nếu không, khối đá sẽ không chịu nổi va chạm như thế, vỡ tan trước!

Xem ra vị này, thực lực cường đại hơn mình không ít, thậm chí tộc trưởng chưa hẳn là đối thủ.

Người mạnh như thế xuất hiện, xem như gã được cứu!

Nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng toát ra một tia nghi hoặc. . . Nếu thực lực cao như vậy, vì sao không vọt thẳng ra liên hợp với gã giết chết mãnh hổ này?

Dù không nguyện ý lộ diện, lúc đánh lén, một khối đá nện lên đầu Kim Bối hổ, dù không chết, nó cũng sẽ bị thương nặng, hiện tại nó đã phòng bị, muốn đánh trúng chỉ sợ rất khó. . .

Đang tràn đầy không hiểu, lại thấy mấy khối đá bay tới, vẫn không đánh trúng đối phương, mày nhăn lại, trong lòng càng ngày càng kỳ quái, loáng thoáng nghe được phía sau nham thạch truyền tới một thanh âm phiền muộn: "Shjt, mẹ nó lại chọi hụt . . ."

"? ? ?"

Hứa Thiên Vận ngây người.

Đánh, chọi hụt?

Còn có dạng này?

"Rống!"

Gã đang nghi hoặc, cách đó không xa Kim Bối hổ đã nổi giận.

Thực lực có thể so võ giả thất trọng, đã có trí tuệ cực cao, gia hoả ẩn núp trong bóng tối ném khối đá đập trúng nó thì không nói, một mực lướt qua bên người, rõ ràng là khiêu khích. . .

Cái này rất giống trên đỉnh đầu treo lấy một thanh đao, trực tiếp chém tới thân, cũng không sợ, kết quả lại một mực đâm, mỗi lần lại kém chút đâm trúng . . .

Hiển nhiên là đang trêu đùa!

Gào lên một tiếng, không để ý tới giết Hứa Thiên Vận, thân thể to lớn nó đột nhiên nhảy lên, lập tức phóng nhanh tới phía nham thạch.

Vù vù vù.

Lại có mấy khối đá bay tới.

Kim Bối hổ tránh thoát, cách mấy chục mét chỉ sau ba, bốn cái hô hấp đã tới trước mặt, lúc này mới phát hiện sau nham thạch quả nhiên ẩn giấu một người. Thấy nó đi tới, hắn quay người chạy trốn, chạy như điên về phía một cây đại thụ.

Tứ chi ra sức, tốc độ Kim Bối hổ nhanh như thiểm điện, lúc đối phương chạy tới dưới cây thì nó đã đuổi tới trước mặt.

Bóng người cũng không hoảng hốt, mà ngừng lại, đột nhiên vung tay lên, lại ném ra một khối đá. Thân thể Kim Bối hổ lóe lên, vừa mới né tránh, liền nghe trên đỉnh đầu dồn dập vang lên tiếng động.

Nó vội ngẩng đầu, lập tức thấy một đan lô to lớn không biết từ chỗ nào đột ngột xuất hiện, đập xuống đầu nó.

Giật nảy mình, đang muốn tránh, bóng người bỗng cười hắc hắc, lần nữa tiện tay ném ra một khối đá, khoảng cách gần như thế, lưng bụng Kim Bối hổ bị giáp công, lại tránh không nổi.

"Bành!", khối đá rơi vào trên người nó, đau rát kịch liệt, cùng lúc đan lô trên đỉnh đầu cũng đi tới trước mặt, tựa như chuông lớn, đập trúng tảng đá, phát ra thanh âm du dương.

Trọng lượng đan lô vượt qua ngàn cân, lại cách mặt đất hơn mười mét đập xuống, Kim Bối hổ mặc dù thân thể mạnh mẽ, bỗng chốc cũng bị đập đến thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng.

Vào lúc này, bóng người phía trước đột nhiên động.

Trong nháy mắt, Kim Bối hổ cảm giác giống như gặp đồng loại, một đầu mãnh hổ to lớn tản mát ra khí tức vô địch, gào thét đánh tới nó.

Giãy dụa vừa định thi triển ra 【 Hổ Uy Bào Hao 】 am hiểu nhất, bỗng thấy thân ảnh của đối phương giống như một đầu Tiên Hạc linh xảo, trong chớp mắt xẹt qua hơn mười mét, xuất hiện trước mặt, đồng thời nắm đấm va chạm với thân thể của nó.

Bành!

Chỉ một chút, kình lực hùng hậu xuyên thấu thân thể, đánh vỡ tan nội tạng trong đó.

"Rống? ? ?"

Mắt tối sầm lại, Kim Bối hổ phát ra một nửa Hổ Uy Bào Hao, thanh âm vừa vang lên, lực lượng lại mạnh mẽ nghẹn trong bụng. . .

Ban đầu nó cảm thấy, cái tên này sẽ chỉ đánh lén, khẳng định rất yếu, nằm mơ cũng không nghĩ tới, một quyền đối phương cũng đỡ không nổi.

Lực lượng cường đại như vậy, tốc độ nhanh như vậy, trực tiếp xông lên, ta cũng đánh không lại . . .

Ném đá, làm bẫy rập, phiền toái như vậy làm gì?

Phốc!

Đang phiền muộn, ngực lần nữa tê rần, một cây chủy thủ, đâm tới trái tim của nó, hiển nhiên là sợ nó bất tử, lại bổ thêm một dao. . .

Không đúng, là điên cuồng đâm, đâm mấy chục lần, vẫn còn tiếp tục. . .

Má, cẩn thận quá mức . . .

Kim Bối hổ chợt mất đi tri giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK