"Tiền bối. . ."
Vẻ mặt lập tức trở nên thấu đỏ, Ngụy Tử Dương hung hăng trừng chủ quản một cái, tràn đầy xấu hổ.
Lời hứa đối phương ngàn vàng, mà chính mình lại nghi thần nghi quỷ, thật là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nếu vậy, sợ là hôm qua vừa mới xây dựng uy tín và hảo cảm, đã tiêu hao hầu như không còn. . .
"Dược liệu đã chuẩn bị xong chưa?"
Không thèm quan tâm trong lòng gã sinh ra hối hận, Hứa Hồng thản nhiên hỏi.
Ở gia tộc triển lộ thực lực xong, được như nguyện không cần tham gia tập huấn, sau đó. . . Đi võ kỹ đường một chuyến, tìm nửa ngày, cũng không tìm được võ kỹ ném đồ, đành phải chạy tới đây.
Mới đi tới cửa đã nghe chủ quản nhắc tới.
Bọn họ nghi ngờ, Hứa Hồng không cảm thấy có vấn đề, dù sao cũng do mình tới quá muộn. . .
Hắn không thèm để ý, Ngụy Tử Dương cũng không biết rõ tình hình, thấy không muốn nói tiếp, trực tiếp hỏi dược, nội tâm lập tức thấp thỏm lo âu, vội vàng đứng dậy, lần nữa đưa đến trước tĩnh thất.
Dược liệu đã chuẩn bị xong, đồng loạt bày ở bên trong, lít nha lít nhít có tới trên ngàn phần.
"Tiền bối có gì cần, phân phó một tiếng là được, ta ở bên ngoài một mực chờ gọi . . ."
Lui ra khỏi phòng, Ngụy Tử Dương càng nghĩ càng giận.
Đều do chủ quản, không được, một lát nữa phải đuổi cổ hắn . . .
Trong phòng.
Hứa Hồng lấy đan lô ra, nhóm lửa than, bắt đầu luyện dược.
Thêm nước, chưng nấu, thối luyện. . .
Vừa mới bắt đầu, đồng thời luyện chế mười phần dược liệu, theo thời gian chuyển dời, cảm giác tốc độ vẫn quá chậm, lập tức ném vào thêm hai mươi phần. . .
Bất quá, đan lô đã đến cực hạn, nếu nhiều thêm thì khó mà làm.
Một nồi, hai nồi, ba nồi. . .
Sau ba canh giờ, Hứa Hồng ngừng lại.
Đếm, đại khái khoảng 310 phần.
Tính ra tiền, đã vượt qua bốn vạn lượng, so với công nợ, hẳn là còn thừa một ít.
"Chỉ tới đây thôi. . ."
Thấy mệt nhọc, tuổi thọ hao tổn gần nửa năm, Hứa Hồng cầm lấy mấy bình dược dịch uống vào.
Mặc dù hiệu quả yếu đi, nhưng vẫn có tác dụng nhất định . . . Mấu chốt nhất là, không thể ăn thua thiệt.
Dù sao, luyện chế dược dịch có hao tổn nhất định, mất mấy bình sẽ không có ai hoài nghi.
Tuổi thọ khôi phục, lúc này hắn mới đẩy cửa đi ra khỏi phòng.
"Tiền bối!"
Ngụy Tử Dương quả nhiên còn đứng ngoài cửa, thấy hắn đi ra, một mặt cung kính.
Hứa Hồng khoát tay: "Đi đếm đi!"
Ngụy Tử Dương phái người đi vào phòng, không bao lâu đã trở lại trước mặt: "Tiền bối, hết thảy 306 bình. . . Tổng là 41310 lượng bạc, khấu trừ trữ vật giới chỉ bốn vạn lượng, đây là 1310 lạng ngân phiếu."
"Ừm!"
Hứa Hồng tiếp nhận, mỉm cười.
Không nợ thì một thân nhẹ đi.
Thêm lần trước hơn 2700 lượng, không chỉ không nợ tiền, tài sản còn có hơn 4000 lượng bạc.
Đổi thành tiền kiếp trước, tương đương với hơn 400 vạn, đã thành phú hào.
"Tử Dương các chúng ta, ngoài bán dược liệu, đan lô, còn bán võ kỹ không?"
Vừa định rời đi, bỗng nhớ tới một chuyện, Hứa Hồng không khỏi hỏi.
Loại võ kỹ ném đồ thập phần thưa thớt, Hứa gia không có, không có nghĩa là Tử Dương các không có, dù sao, trữ vật giới chỉ bọn họ cũng có thể lấy ra.
Lúc này Ngụy Tử Dương, muốn tận lực đền bù quan hệ, không sợ đối phương đưa yêu cầu, chỉ sợ không đề cập tới, nghe nói như thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt vui vẻ, vội nói: "Có, có! Không biết. . . Tiền bối cần phương diện gì?"
Hứa Hồng nói: "Có loại ném đồ không? Kiểu như phi tiêu, tiễn thuật."
"Cái này. . ."
Nhíu mày, Ngụy Tử Dương suy tư một hồi, vẻ mặt trở nên khó coi: "Giống như không có!"
Rất muốn giúp, đáng tiếc loại vũ kỹ này thực sự quá hiếm, Tử Dương các mặc dù bao hàm toàn diện, nhưng cũng chưa từng thu thập.
Hứa Hồng mang theo vẻ thất vọng.
Nơi này không có, toàn bộ Tể Nguyên thành chỉ sợ không dễ tìm ra.
"Các chủ. . ."
Thở dài một tiếng, vừa định rời đi, chỉ thấy chủ quản đang thu dọn đồ đạc, đã bị khai trừ chủ quản, vội vã đi tới trước mặt.
"Làm sao vậy?" Ngụy Tử Dương nhíu mày.
Chủ quản vội nói: "Các chủ chẳng lẽ quên, những "Người có nghề" mang tới bản kia . . ."
Vật phẩm trong Tử Dương có rất nhiều kiểu thu gom, cũng có người thiếu tiền gấp, đưa tới bán, bọn họ mua bán ra giá cao, kiếm lấy chênh lệch.
Do đó, không ít "Người có nghề" cũng sẽ tới bán đồ, xem như một trong nguyên nhân ổn định nhập hàng.
"Người có nghề" là chính bọn họ gọi, trên thực tế là "Sờ kim giáo úy", cũng chính là kẻ trộm mộ!
Bất luận có nhiều tiền, có nhiều quyền, thậm chí thực lực mạnh cỡ nào, đều trốn không thoát tử vong, để sau khi chết có thể sống "Dễ chịu một chút", không ít người sẽ lấy vật trân quý khi còn sống bỏ vào mộ huyệt, thế là ra đời đám "Người có nghề" này.
Ánh mắt Ngụy Tử Dương sáng lên: "Đúng! Sao ta lại quên nó!"
Lập tức đi tới trước mặt Hứa Hồng, giải thích: "Là như vậy, đoạn thời gian trước có người tìm cổ mộ phát hiện một bộ võ kỹ ném đồ, bởi vì tu luyện quá mức rườm rà, không ai luyện thành được, cũng không cách nào xác định cấp bậc, hơn nữa đối phương chào giá cực cao, cho nên. . . Đến bây giờ cẫn không bán đi, nếu tiền bối nguyện ý chờ lâu một lát, hiện tại ta phái người đi mua về. . ."
"Được!"
Hứa Hồng gật đầu.
Đã tính từ bỏ, không ngờ lại còn có niềm vui ngoài ý muốn.
Một bộ công pháp, có thể được để vào mộ huyệt, chắc chắn sẽ không đơn giản.
Thấy đối phương đáp ứng, Ngụy Tử Dương biết đã làm đúng, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía chủ quản, nói: "Còn không mau đi tìm! Chuyện này mà làm tốt, cũng không cần rời đi, tiếp tục lưu lại làm việc!"
"Vâng!"
Nghe được có thể không bị đuổi việc, chủ quản kích động liên tục gật đầu: "Ta cam đoan sẽ làm thật tốt . . ."
Nói xong, vội vã đi ra ngoài.
Ngụy Tử Dương lần nữa khom người: "Tiền bối, những người có nghề kia, thường xuyên ra ngoài trộm mộ, không biết có ở nhà hay không, tìm ra cần một chút thời gian, tiền bối ra sảnh chờ đi, vừa vặn để ta chuẩn bị đồ ăn, rượu ngon. . ."
Hứa Hồng gật đầu, liên tục luyện đan hơn ba canh giờ, hoàn toàn chính xác đói bụng. . .
Nói là sảnh, lại thập phần rộng rãi, tiến vào bên trong, quả nhiên thấy đã chuẩn bị xong cả bàn mỹ thực, còn chưa tới đã thấy mùi thơm xông vào mũi.
"Đây đều là thịt mãnh thú mua được từ bên ngoài, chuyên môn thỉnh đầu bếp nhất lưu Tể Nguyên thành đến làm, như vò rượu【 Phỉ Thúy cư 】 này là lá trúc đốt, đã cất ròng rã ba mươi năm, niên đại như thế, toàn bộ Tể Nguyên thành không nhiều hơn mười bình, ta cũng là quan hệ tốt với ông chủ bọn hắn, mới có một phần như thế . . ."
Ngụy Tử Dương giới thiệu.
Hứa Hồng giật mình.
Hắn mặc dù không uống rượu, nhưng cũng nghe qua, không chỉ là Tể Nguyên thành, thậm chí toàn bộ Bắc Quận, cũng rất nổi danh. . . Xem như rượu ngon hiếm gặp.
"Ta sẽ không quấy rầy tiền bối. . ."
Biết đối phương không muốn triển lộ thân phận, mình ở nơi này không thể ăn ngon, Ngụy Tử Dương khom người lui ra ngoài.
Thấy gã rời đi, Hứa Hồng mới đi vào trước bàn, nhìn thoáng qua mỹ thực trên bàn, không khỏi sửng sốt, một mặt cổ quái.
"Thịt Phong Lang, Hổ Văn thanh mãng, Thiết Tí hùng, Kim Bối hổ. . . Chẳng lẽ, những thịt này đều lấy được từ Hứa gia trang?"