Mục lục
Trường Sinh Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Hồng lập tức biến sắc.

Lúc trước vô luận tu luyện Hổ Hành Quyền, hay Quy Hành Hạc Bộ, mỗi lần khấu trừ nhiều nhất 0. 01 ngày, mà bây giờ khấu trừ 0.1 ngày, tăng lên trọn vẹn gấp mười lần.

Trong một lúc, hắn chần chờ không biết nên tiếp tục tu luyện hay không.

Hắn cầu Trường Sinh, không phải để giảm tuổi thọ...

"Muốn trường sinh, chỉ trường thọ cũng vô dụng, còn cần lực lượng bảo hộ đường đạo, nếu không có lực lượng, lúc trước gặp phải Thiết Tí Hùng đã chết rồi..."

Trong lòng chợt minh ngộ.

Trường Sinh và trường thọ, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, thông qua Trường Sinh Đồ hắn biết, thọ mệnh dài hơn nữa, cũng sẽ có thời điểm ngoài ý muốn, muốn chân chính sống lâu dài, nhất định không thể thiếu thực lực.

Chỗ mấu chốt nhất… Thứ này mua mười vạn lượng, không học không phải rất lãng phí sao?

Thông hiểu những chuyện này, hắn cắn răng khống chế chân nguyên vận chuyển theo pháp quyết.

-1, -3, -10...

Trong chốc lát, tuổi thọ đã tiêu hao gần một năm!

Ầm!

Đang lo lắng không biết nên tiếp tục hay không, trong đầu chợt chấn động, một loại cảm giác đặc thù, dâng lên trong lòng.

Giống như lúc trước tu luyện Quy Hành Hạc Bộ, loại cảm giác này giúp hắn lĩnh ngộ Phá Hồng Quyết cực nhanh, ngắn ngủn mấy hô hấp đã nhập môn.

-5, -13, -20...

Nhưng mà, tuổi thọ bị khấu trừ cũng cực kỳ đáng sợ, chẳng mấy chốc, lại mất thêm một năm.

Hai mắt của Hứa Hồng đỏ hoe.

May nhờ trong khoảng thời gian này, chăm chỉ tu luyện Thanh Đế Trường Sinh Công, thọ nguyên tăng lên dữ dội, nếu không hắn thật sự chịu không nổi khấu trừ như vậy.

"Kết thúc!"

Thấy tuổi thọ của mình càng ngày giảm càng nhanh, không dừng lại chắc phải chết, Từ Hồng khẽ kêu một tiếng, từ trong ý cảnh khôi phục lại.

Phun xong một ngụm trọc khí, hắn phát hiện toàn thân đổ đầy mồ hôi, bởi vì tuổi thọ hao tổn quá nhanh, miệng mũi đã chảy máu tươi.

Chẳng buồn lau, Hứa Hồng nhanh chóng xem Trường Sinh Đồ.

Tuổi thọ: 16 năm /16 năm. (còn lại 78 ngày).

"Tiêu hao ba năm rưỡi tuổi thọ... Mới đi đến tiểu thành?"

Hứa Hồng chấn kinh.

Hổ Hành Quyền, từ đại thành tu luyện đến viên mãn, chỉ tiêu hao hơn mười ngày, Quy Hành Hạc Bộ tiêu hao 488 ngày, không đến một năm rưỡi, đã đạt cảnh giới hoàn mỹ...

Mà Phá Hồng Quyết, chỉ đạt đến tiểu thành…

Vậy đại thành?

Viên mãn?

Cần tiêu thụ bao nhiêu thọ nguyên?

Phải biết khi tu luyện Võ Kỹ, bắt đầu nhập môn đạt đến tiểu thành, quá trình này hết sức dễ dàng, thí dụ như Hổ Hành Quyền, trong đám hậu bối chỉ hắn và Hứa Ứng đạt đến cảnh giới đại thành, mà trong đó hơn trăm người đạt cảnh giới tiểu thành…

Thành tựu tiểu thành cần tiêu hao ba năm rưỡi tuổi thọ, muốn đại thành chỉ sợ ít nhất phải mất bảy năm, thậm chí mười năm.

Có vẻ như... Đạo cơ dùng tuổi thọ nhiều hay ít, liên quan đến chuyện công pháp, vũ kỹ mạnh hay yếu.

Mặc dù đã đoán trước, nhưng hắn không dám xác định.

"Như vậy, Phá Hồng Quyết mạnh hơn Hổ Hành Quyền và Quy Hành Hạc Bộ gấp mấy lần, khó trách giá chào bán cao như vậy..."

Tự an ủi mình một câu, xoay cổ tay lấy miếng thịt hổ đã nấu chín, bỏ vào trong miệng, ngốn từng ngụm lớn.

Hiệu quả của Tăng Khí Dịch đã không lớn, còn khôi phục không nhanh bằng thịt hổ…

Sau khi ăn hết hai chân hổ, tuổi thọ hoàn toàn khôi phục, hơn 1300 ngày vẫn như cũ không tăng lên.

Cảm thấy chân nguyên đang chậm rãi chảy xuôi theo con đường đặc thù, trong lòng sinh cảm thụ khác lạ, Hứa Hồng lại nhịn không được, nhấc chân rời khỏi sơn động.

Hắn tiện tay nhặt một viên đá nhỏ lên, cầm trong bàn tay.

Mặc dù không có phi đao, nhưng hắn đã học xong Phá Hồng Quyết, dùng chiếc lá vẫn đả thương được người, huống chi vật này.

Ông!

Vận chuyển chân khí, cục đá nhỏ theo đó bay lên lơ lửng trên lòng bàn tay, phát ra âm thanh trầm thấp, Hứa Hồng ngẩng đầu, trong đêm tối, một gốc cây đại thụ, tiếng ve kêu inh ỏi.

Cong ngón tay khẽ búng, viên đá bắn nhanh đi, đè ép không khí phát ra tiếng rít, tiếng ve đột ngột dừng lại, trong nháy mắt nhánh cây đã thủng một lỗ.

Vậy mà bắn xuyên qua nhánh cây!

"Cái này..."

Hứa Hồng kích động.

Hắn cách đại thụ hơn trăm mét, khoảng cách xa như vậy, một cục đá nhỏ không chỉ đánh trúng con ve, lực lượng cuồng bạo, còn đâm xuyên nhánh cây... Độ chính xác và lực đạo không hề yếu hơn một khẩu súng ngắm!

Nếu gặp lại Kim Bối Hổ, hoàn toàn có cơ hội giết nó từ xa, không cần lãng phí công phu, bố trí cạm bẫy.

Vút! Vút! Vút!

Hắn nhặt hơn chục viên đá, sau đó bắn từng viên một, đám ve trong sơn cốc, nhất thời gặp tai hoạ, bị hắn đánh chết...

Không ngừng vận dụng bộ vũ kỹ này, hắn phát hiện tốc độ ném đá tuy rằng rất nhanh, nhưng còn kém xa bạch y nhân trong ý cảnh, chỗ mấu chốt nhất… Âm thanh quá lớn.

Một khi đánh lén, ám khí còn chưa đến gần đối phương đã bị phát giác, từ đó né tránh.

Muốn giống như vị bạch y nhân kia, lệ vô hư phát, còn kém rất xa.

Sau khi nhớ lại nội dung công pháp, hắn chợt bừng tỉnh, lĩnh ngộ từng cấp độ sâu sắc hơn.

Tiểu thành, tốc độ dưới âm thanh, nếu đánh lén, nhất định bị phát hiện.

Đại thành, tốc độ cực nhanh, âm thanh đến, phi đao đến, tức đạt đến tốc độ âm thanh.

Viên mãn, hoàn toàn không còn chút âm thanh nào, vượt qua tốc độ âm thanh!

Đến cảnh giới hoàn mỹ, bạch y nhân xưng một câu "Phá cầu vồng", tốc độ càng nhanh, mắt thường không thể nhìn thấy, dù sử dụng Tinh Thần Lực quan sát, thì chỉ nhìn thấy một đạo cầu vồng đang phá không bắn đến, còn chưa kịp trốn tránh đã trúng chiêu.

Chân chính lệ vô hư phát!

"Nếu ta tu luyện đến cảnh giới này, chỉ sợ có thể dễ dàng giết chết Xuất Thể đỉnh phong..."

Nhớ lại tốc độ phi đao của bạch y nhân, Hứa Hồng đầy khao khát.

Hắn đã đạt đến Khai Mạch đỉnh phong, đánh lén không khó giết chết Xuất Thể sơ kỳ, còn Xuất Thể đỉnh phong thì không dễ dàng như vậy, nhưng… Nếu lĩnh ngộ cấp bậc hoàn mỹ, hẳn dư lực chém giết đối phương, thậm chí... Cường giả Thành Cương Cảnh, trong lúc lơ là không phòng bị, chắc chắn bị phá vỡ hộ thể cương khí, trúng chiêu trọng thương.

"Tuổi thọ của ta, chỉ đủ luyện đến cảnh giới hiện tại..."

Tuy rằng cấp bậc hoàn mỹ cường đại, nhưng vừa nghĩ đến chuyện thọ nguyên, hắn không khỏi cảm thấy bất lực.

Vẫn nên chờ thọ nguyên nhiều hơn, rồi nói sau! Dưỡng sinh quan trọng hơn…

Sau một thời gian làm quen, luyện bộ vũ kỹ này thành bản năng, Từ Hồng nhặt thêm mấy trăm viên đá lên, bỏ vào trong Nhẫn Trữ Vật, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Tiếp theo hắn nhanh chóng chạy về Hứa Gia Trang.

Nhìn sắc trời, mẹ nó lại hơn 12 giờ rồi….

"A…"

Tiếng hét vang vọng núi rừng, cảm giác buồn bực hoàn toàn tiêu tan, tuổi thọ bị khấu trừ dường như chậm hơi không ít.

Một lúc sau, Hứa Gia Trang xuất hiện trong tầm mắt, Hứa Hồng tìm đến một chỗ canh phòng yếu kém, nhẹ nhàng tung người nhảy lên, tiến nhập sân nhỏ.

Thân ảnh của hắn nhanh như điện, mượn nhờ đêm tối, nhanh chóng đi đến chỗ của mình, duỗi lưng đẩy cửa bước vào.

Đang định thắp đèn dầu rửa chân đi ngủ, trái tim đột nhiên thắt lại, lông tóc toàn thân dựng đứng, vội vàng xoay người, lập tức thấy một bàn tay cực kỳ lớn, vồ thẳng đến hắn.

Có người!

Trong phòng của hắn, vậy mà ẩn chứa một cao thủ, thấy hắn trở về liền xuất thủ đánh lén!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK