Mục lục
Trường Sinh Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi lừa ta..."

Lúc này, Hứa Chính làm sao còn không rõ, bản thân đã bị đối phương đùa bỡn, tức giận đến phát run, sắp khóc.

Đã sớm đạt đến Linh Cốc Cảnh, lại cố ý giả bộ dáng nhỏ yếu, lừa mình mắc bẫy.

Tên tiểu nhân không biết xấu hổ!

Vô sỉ, hèn hạ!

Mặc kệ suy nghĩ của gã, Hứa Hồng cười nói: "Thế nào, nói đánh cược, khi thua rồi lại không dám nhận! Chẳng lẽ ngươi cũng tu luyện công pháp dưỡng sinh nên mất nhuệ khí rồi sao?"

"..."

Trước mắt tối sầm, Hứa Chính kém chút phun một ngụm máu tươi.

Đối phương lấy lời nói của mình, nguyên vẹn hoàn trả trở về.

"Thôi quên đi, có người nói chuyện không tính, đánh cược không nổi!

Nhẹ nhàng duỗi lưng, Hứa Hồng uể oải rời đi.

"Ai nói không tính? Chẳng phải chỉ đánh một quyền thôi sao? Tới đây…" Hứa Chính răng cắn chặt.

Bất kể nói thế nào, một thiếu niên tuổi mười tám như gã, máu nóng đang vượng, lần đánh cược này do gã ép đối phương đáp ứng, lại bị nhiều người nhìn như vậy, nếu bản thân quỵt nợ, sau này khẳng định lăn lộn trong tộc không nổi.

Nghe vậy Hứa Hồng dừng chân, nhẹ nhàng cười một tiếng, hạ giọng nói: "Ta đã đi đến Linh Cốc cảnh đỉnh phong, thực lực giống như ngươi, lĩnh ngộ Hổ Hành Quyền, lại đạt đến mức độ đại thành, ngươi cảm thấy không tránh không né, đứng vững cho ta đánh một quyền, bản thân sẽ không bị trọng thương sao?"

Da mặt Hứa Chính chợt nhúc nhích.

Coi như không chết, ít nhất phải nằm trên giường nửa năm…

"Hai ta dù sao cũng chung một tộc, nếu ngươi không tìm ta gây sự, ta cũng không đánh cược… Như vậy đi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, vì sao trong thời gian ngắn như vậy, từ Linh Cốc Cảnh trung kỳ, đạt tới đỉnh phong, ta liền thu hồi chín phần lực lượng!"

Tên Hứa Chính này hơi kiêu ngạo, ưa thích nghe người khác tung hô, bản tính vốn không xấu, giáo huấn gã một lần thì được rồi, không cần thiết đánh gã trọng thương.

Lại nói, hắn muốn biết, đối phương kẹt tại Linh Cốc cảnh trung kỳ trọn vẹn nửa năm, vì sao ngắn ngủi trong năm ngày liên tục đột phá hậu kỳ đến đỉnh phong.

Hứa Chính một mặt xoắn xuýt: "Chuyện đó…"

"Không nói thì thôi, vậy ta bắt đầu đây..."

Đang do dự, chỉ thấy Hứa Hồng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt mình.

Trong nháy mắt, Hứa Chính phảng phất bị một con mãnh hổ để mắt tới, cảm giác áp bách mạnh mẽ, bức ép gã, một tia sợ hãi từ trong lòng nhộn nhạo mãnh liệt lên, gã cố nén giữ vững bản thân, lại phát hiện tay chân sớm đã lạnh buốt.

Hổ Hành Quyền đại thành đó sao?

Không đúng!

Phụ thân gã đã tu luyện Hổ Hành Quyền đến cảnh giới này, nhưng khí thế Hổ Hành Quyền của phụ thân lại kén hơn khí thế Hổ Hành Quyền trước mắt không biết gấp bao nhiêu lần!

Chẳng lẽ... Đã đạt đến viên mãn cảnh?

Loại cảnh giới đó, bên trong tộc chỉ có ba người Tộc Trưởng, Đại trưởng lão và Thái Thượng trưởng lão mới đủ khả năng luyện đến…

Tên này sao có thể?

Sau lưng Hứa Chính lập tức toát mồ hôi.

Chấn kinh thì thôi, quan trọng hơn… Nếu bị Võ Kỹ cấp bậc này đánh trúng, đừng nói nửa năm, cả đời này bản thân chỉ có thể nằm một chỗ sống qua ngày…

"Được… Được, ta cho ngươi biết.."

Sắc mặt khó coi, Hứa Chính vội nói.

"Hừ, sớm như vậy thì không tốt hơn sao!"

Hứa Hồng hừ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt Hứa Chính không còn cảm thấy bị áp bách, đồng thời bị một quyền đánh lên ngực.

Bịch!

Lực quyền rất mạnh, lại không chút quyền kình nào, lui về sau mấy bước, vận chuyển lực lượng một thoáng, liền không thấy đau.

"Một lát nữa đến tìm ta..."

Sau khi ổn định thân hình, một thanh âm rất nhỏ lần nữa vang lên bên tai, thời điểm Hứa Chính ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thiếu niên đã dẫn theo Hứa Ứng, rời khỏi Võ Kỹ Đường.

"Thiếu Tộc Trưởng đột phá? Còn đạt đến Linh Cốc Cảnh đỉnh phong?"

"Khó trách Thiếu Tộc Trưởng nhiều ngày không đi luyện tập như vậy, đột phá Thối Thể Cảnh, hoàn toàn không cần tiếp tục tu luyện man lực!"

… …

Nhiều đệ tử chung quanh, lần nữa nhìn sang, trong mắt lại không còn sự nghi ngờ, chỉ còn sự sùng bái nồng đậm.

Năm năm không tiến bộ, một khi đột phá thật sự kinh người!

Mấy tiểu cô nương, trong mắt tràn đầy ngôi sao...

Bên ngoài Võ Kỹ Đường.

Hứa Ứng đồng dạng lộ vẻ sùng bái.

Chỉ cần mấy câu đã làm cho Hứa Chính ngoan ngoãn đứng yên một chỗ bị đánh… Cả gia tộc, cũng chỉ có người trước mắt này làm được!

Hứa Hồng cười nhạt một tiếng, không nói lời nào, chờ một hồi lâu thì Hứa Chính vội vã đi đến, cắn chặt răng: "Nhờ phụ thân ta mua Tăng Khí Dịch, hết thảy hai bình, một bình bị Tộc Trưởng lấy đi… Ngươi đột phá nhanh như vậy, còn đạt đến Linh Cốc Cảnh đỉnh phong, chắc liên quan đến chuyện đó phải không!"

"Ồ!"

Hứa Hồng giật mình.

Còn tưởng phụ thân mua cho hắn, náo loạn nửa ngày, không ngờ do phụ thân lấy từ trong tay tên này, khó trách đối phương vừa thấy mình, đã như ăn thuốc nổ…

Những suy nghĩ này chợt lóe lên, hắn tò mò hỏi: "Thứ này mua từ đâu?"

Hứa Chính nói: "Mua tại Tể Nguyên Thương Hành, nghe nói hao tốn đại giới..."

Gã không chút giấu diếm nhanh chóng nói hết toàn bộ những chuyện mình biết.

Lại hỏi kỹ một phen, thấy gã biết không nhiều, lúc này mới cho gã rời đi.

"Ngươi muốn đi xem chút không?"

Nhìn tiểu đệ trước mắt, Hứa Hồng hất cằm nói.

Hứa Ứng lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Ta phải nhanh chóng đột phá Linh Cốc Cảnh, đuổi theo Hồng Ca, không đi được…"

Hứa Hồng nghiêm mặt: "Ngươi đi hay không không sao, chỉ cần ngươi đưa tiền cho ta thì được rồi…"

"..."

Hứa Ứng ngây dại.

Lời xấu hổ như vậy, sao lại nói được…

Mặc kệ đối phương u oán thế nào, Hứa Hồng nhiều lần yêu cầu, Hứa Ứng bất đắc dĩ cầm toàn bộ tiền riêng đến.

Đếm chừng mười lăm lượng bạc, cộng thêm một lượng bạc của mình, số tiền này không lớn nhưng chẳng ít!

Không sai, tiền tệ trong thế giới này, giống như thời cổ đại của kiếp trước, sử dụng vàng, bạc, quan tiền và văn tiền.

1 lượng vàng = 10 lượng bạc = 10 quan tiền = 10000 văn tiền.

Sức mua của một đồng tiền, tương đương với một nhân dân tệ kiếp trước, một lượng bạc, tương đương với một ngàn đồng.

Tiền tiêu vặt của tên này, lại có 15000 văn, tuyệt đối rất cao!

Phải biết đời trước của hắn, làm việc suốt một năm, cũng không tích góp được nhiều như vậy...

Không ngờ kiếp này và kiếp trước không khá hơn bao nhiêu…

… …

Hứa Gia Trang mặc dù gần Vân Nãng Sơn, nhưng thuộc một phần của Tể Nguyên Thành, rời khỏi trang viên đi không bao lâu, đi liền đến nội thành phồn hoa.

Nhân khẩu trong thành hơn trăm vạn người, không tính lớn nhưng tuyệt đối không nhỏ, dòng người cuồn cuộn, phi thường náo nhiệt.

Đời trước đến đây không ít, nên biết địa hình rõ ràng, chỉ chốc lát đã tìm thấy một kiến trúc thật to.

Tể Nguyên Thương Hành, một chỗ giao dịch lớn nhất Tể Nguyên Thành, hết thảy sáu tầng, hùng vĩ rộng rãi, kiếp trước Hứa Hồng mặc dù đã nhìn thấy thành Vạn Tượng, nhưng vẫn rung động không thôi.

Lầu một buôn bán binh khí, dược liệu, da thú, đồ cổ… Cần vật nào có vật đó, thoạt nhìn rực rỡ muôn màu, nhưng chất lượng không rõ ràng.

Nơi đây ngư long hỗn tạp, muốn mua đồ nhãn lực cần phải cao.

Biết mục đích của mình, Hứa Hồng không dừng lại quá lâu, đi thẳng lên tầng hai, tìm thấy chỗ bán Tăng Khí Dịch.

Thứ này, trước kia toàn bộ Tể Nguyên Thành không ai bán, mấy ngày gần đây mới bắt đầu bán, mà nơi bán loại dược dịch này, chỉ có cửa hàng Nhất Khí Các trước mắt.

Lúc này, trong đại sảnh rộng rãi của Nhất Khí Các, đã chất đầy người, trọn vẹn trên trăm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK