"Thanh Đế Trường Sinh Công?"
Hứa Hồng không hiểu ra sao.
Làm sao sửa đổi một thoáng 《 Quy Nguyên công 》 lại thành thứ này?
Trong lòng nghi hoặc, ánh mắt hắn lần nữa rơi vào dòng cuối cùng.
"Đạo cơ" lắc lư một cái nổ vang, vang vọng trong óc, tựa như hoàng chung đại lữ, tựa hồ muốn xé nát tinh thần hắn.
"Thiên địa, vạn vật chi đạo; Vạn vật, nhân chi đạo. Nhân, vạn vật chi đạo. Tam đạo ký nghi, tam tài ký an."(1)
(1)(Trời đất là kẻ trộm của vạn vật, vạn vật là kẻ trộm của người, người là kẻ trộm của vạn vật, ba kẻ trộm này mà thích nghi được với nhau thì tam tài được yên)
"Kỳ đạo cơ dã, thiên hạ mạc năng kiến, mạc năng trí. Quân tử đắc chi cố cung, tiểu nhân đắc chi khinh mệnh...". (2)
(2) (Việc trộm cắp ấy là bộ máy, mà thiên hạ không thể thấy được, không thể biết được. Quân tử được nó thì thân vững bền, tiểu nhân được nó thì khinh rẻ mạng sống)
(Trích trong Âm Phù Kinh)
Rất lâu, thanh âm kết thúc.
Trong lòng Hứa Hồng hiểu ra.
Cái gọi là đạo cơ, là mượn nhờ tuổi thọ, đánh cắp Thiên Cơ.
Tựa như vừa rồi, dựa vào phương thức gia tăng sinh mệnh, sửa đổi Quy Nguyên công, đánh cắp một chút hi vọng sống giữa thiên địa, thế là, công pháp biến thành Thanh Đế Trường Sinh Công cường đại hơn.
Là pháp quyết đặc biệt, hay chỉ có 《 Quy Nguyên công 》 mới có thể thành công?
Trong lòng nghi hoặc, hắn thử một chút 《 Luyện Khí quyết Hứa gia 》, lại phát hiện, chết sống cũng không được, căn bản không thể vận chuyển.
Xem ra, không phải bất kỳ công pháp nào cũng có thể sửa đổi.
Lại nghiên cứu một hồi, cũng không đạt được kết luận xác thực, Hứa Hồng không xoắn xuýt nữa, mà là nhìn lại tuổi thọ mới tăng.
Trọn vẹn nhiều hơn một tháng!
Dù không nhiều, nhưng công pháp là quá trình kéo dài, cứ tiếp tục như vậy, tựa hồ sẽ tìm được hi vọng trường thọ . . .
"Đi tìm công pháp đệ tứ trọng . . ."
Tộc nội sợ hậu bối tham công liều lĩnh lúc tu luyện, không biết tiết chế, cố ý chia công pháp ra làm rất nhiều đẳng cấp, chỉ có tu luyện hết một cấp bậc, mới có tư cách sao chép pháp quyết tiếp theo.
《 Quy Nguyên công 》 cũng như thế.
Trước đó ghi chép tại tàng thư quán, chẳng qua là phương pháp tu luyện Thối Thể cảnh mà thôi, giờ khắc này đột phá, muốn tiếp tục, cũng chỉ có thể lại đi sao chép đệ tứ trọng.
Đẩy cửa vừa định ra ngoài, lúc này hắn mới phát hiện, đã giờ Hợi, tương đương với hơn mười giờ đêm . . .
Trước không nói thời gian này Thiên Vận trưởng lão đã đi nghỉ, dù không đi nghỉ, chính mình cũng nên đi ngủ.
Bởi vì. . . Đợt "Mưa đạn" lớn nhất đã chạy đến.
Thức đêm không ngủ, tuổi thọ: -0.01, -0.01. . .
Thức đêm, quả nhiên là kình địch của trường thọ.
Đương nhiên, nếu có việc thì nhất định phải chịu, tốt nhất là sẽ không ngừng cười to, tâm tình vui vẻ là có thể sinh ra +0.01, cùng -0.01 là có thể triệt tiêu, không ảnh hưởng quá lớn . . .
Rửa mặt một phen, Hứa Hồng nằm ở trên giường, bình yên chìm vào giấc ngủ.
. . .
Trời còn chưa sáng, bốn phía còn đen kịt, Hứa Ứng từ trên giường bò dậy, thay đổi quần áo nhẹ nhàng, rửa mặt, đi vào sân nhỏ.
Mỗi ngày gã đều tiến hành bài tập buổi sớm. . . Luyện công buổi sáng!
Học cùng đường ca Hứa Hồng, mà đối phương lại còn dậy sớm hơn gã!
Mỗi lần gã rời giường chạy tới thao trường, đường ca đã chạy dọc hết sân nhỏ ba vòng, cũng làm xong năm đợt chống đẩy, năm đợt hóp bụng nhảy.
Thân là nhi tử tộc trưởng, tự nỗ lực như thế, không có chút kiêu căng, đơn giản là tấm gương của gã.
Nguyên nhân chính là như thế, mới bội phục đối phương đến cực điểm, cam tâm tình nguyện theo ở phía sau làm tiểu đệ.
Chạy nhanh tới nơi ở của Hứa Hồng, còn chưa tới đã thấy gian phòng một mảnh đen kịt.
"Quả nhiên đã đi, đúng là nỗ lực nha!"
Tràn đầy bội phục.
Hôm qua đi săn một ngày mệt nhọc, vốn cho rằng đường ca sẽ nghỉ ngơi, hiện tại xem ra, người nỗ lực vẫn nội quyển như cũ . . .
Chỉ chốc lát, đi vào thao trường.
Ở đây cũng có con rối dùng luyện công buổi sáng, nhưng số lượng không nhiều, tìm một vòng, cũng không phát hiện Hứa Hồng, Hứa Ứng không nhịn được lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ. . . Không tới?
Mặc dù kỳ quái, cũng không suy nghĩ nhiều, gã bắt đầu một ngày tập luyện.
Tập luyện xong, trời cũng triệt để sáng, lần nữa nhìn bốn phía, vẫn như cũ không tìm thấy.
"Không thích hợp!"
Hứa Ứng nhướng mày lên.
Đối phương tu luyện, luôn luôn gió mặc gió, mưa mặc mưa, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, quá khác thường.
Lại kìm nén không được, nhanh chân chạy đến nơi ở của Hứa Hồng, chỉ chốc lát đã tới.
Phòng cửa đóng kín, không có dấu hiệu mở ra, nói cách khác, đối phương căn bản không đi ra . . .
Nhịn không được gõ gõ: "Hồng Ca, ca ở đâu? Sao lại không đi luyện công buổi sáng. . ."
Lời còn chưa dứt, bên trong vang lên một thanh âm khó chịu: "Còn chưa tỉnh ngủ, đừng quấy rầy ta đi ngủ. . ."
"Đi ngủ?"
Con mắt trợn tròn, Hứa Ứng sững sờ tại chỗ.
Vốn cho rằng không đi luyện công buổi sáng, có phải bị thụ thương hoặc là bị bệnh, kết quả, đang ngủ. . .
Thật sự là chuyện quyển vương nên làm sao?
Ngươi chẳng lẽ quên, nửa đêm nắm ta kéo xuống giường thế nào sao?
Một mặt cổ quái, đợi tại cửa trọn vẹn nửa canh giờ, cửa phòng lúc này mới "Kẹt kẹt!" mở ra, đường huynh luôn luôn chăm chỉ, mặt mũi tràn đầy sảng khoái đi ra.
Theo sát phía sau, sắc mặt Hứa Ứng thấu đỏ: "Hồng Ca, bây giờ mới đi luyện công buổi sáng, có phải đã trễ hay không . . ."
Hứa Hồng lắc đầu: "Ngủ dậy, dĩ nhiên phải đi ăn cơm, không ăn cơm mà hoạt động, thân thể sẽ không tốt!"
"? ? ?" Hứa Ứng.
Đây đúng là lời quyển vương số một Hứa gia nói ra sao?
Ngươi không phải muốn mau sớm đột phá võ giả tứ trọng sao?
Như vậy sao có thể thành công?
Theo gấp sau lưng, ăn bữa sáng xong, vốn cho rằng sẽ bắt đầu tu luyện, lúc này mới phát hiện, trở lại chỗ ở, đối phương nằm dài trên ghế, tìm nơi có ánh nắng chiếu vào, tràn đầy lười biếng nằm xuống. . .
"Đây là. . ."
Hứa Ứng cảm giác sắp điên rồi.
Hứa Hồng: "Cơm nước xong xuôi, phải nghỉ ngơi một chút, tiêu hóa một thoáng, nếu không rất dễ bị đau dạ dày!"
". . ." Hứa Ứng phát điên.
Ngươi trước kia không lãng phí một chút thời gian, thậm chí cả đi nhà xí cũng luyện công, khi đó sao không thấy nói?
Không thèm để ý tiểu gia hoả đang không hiểu chuyện gì, Hứa Hồng lần nữa nhìn sang Trường Sinh đồ.
Đêm qua giấc ngủ sung túc, bữa sáng lại ăn nhiều ba cái trứng luộc nước trà, dinh dưỡng phong phú, qua một đêm, tuổi thọ không những không giảm bớt, thế mà còn tăng lên một chút, đạt đến 35.5 ngày!
Trùng sinh đến nay, chưa từng giàu có như vậy . . .
Lệ nóng doanh tròng.
"Không được, còn phải tu luyện!"
Nằm nửa canh giờ, cảm giác bữa sáng tiêu hóa không sai biệt lắm, Hứa Hồng mới từ ghế nằm đứng lên, lần nữa đi đến hướng tàng thư quán.
. . .
Trong phòng nghị sự Hứa gia trang, tộc trưởng Hứa Thiên Lâm, đám người Đại trưởng lão Hứa Thiên Vận, tề tụ một đường.
"Tộc trưởng, đây là danh sách lần này đi săn, rất nhiều tử đệ thu hoạch được con mồi . . ."
Một vị trưởng lão, đưa tới một trang giấy.
Hứa Thiên Lâm nhìn lướt qua, hài lòng gật đầu nhẹ: "Không sai, hằng năm đi săn hai lần, thứ nhất, giảm bớt số lượng dã thú ở gần Hứa gia trang, sớm quét dọn tai hoạ ngầm; thứ hai, cũng có thể để đám tiểu gia hỏa này sớm thích ứng máu tươi, tu luyện tốt hơn, áp dụng vào thực tiễn."
Mọi người gật đầu.
Muốn trở thành cao thủ, một mực cắm đầu tu luyện khẳng định không được, chiến đấu là phải có, đối thủ tốt nhất là dã thú trên núi.
Giết càng nhiều, biểu thị tiềm lực càng lớn, về sau đi cũng càng xa.
"Hứa Chính không sai, giết nhiều như vậy. . ."
Tiếp tục xem, bỗng nhiên ánh mắt Hứa Thiên Lâm lộ ra không thể tưởng tượng nổi: "Ai biết Hồng nhi xảy ra chuyện gì không, sao chỉ đi săn được nửa con mãng xà?"
Cái thành tích này quá không bình thường đi!
Dù không được như quá khứ, cầm ra cái tệ nhất, cũng không đến mức kém nhiều như vậy.
"Có lẽ trạng thái không tốt."
Đại trưởng lão mở miệng nói: "Kẹt ở Thối Thể cảnh năm năm, trong lòng có chút lo lắng cũng là bình thường, ta nghe Hứa Ứng nói, buổi sáng hôm nay ngay cả luyện công cũng không đi. . ."
Hứa Thiên Lâm nhíu mày.
Con của mình, chính mình rõ ràng nhất, trình độ khắc khổ tu luyện, so với mình năm đó, chỉ hơn chứ không dưới, đột nhiên nghỉ ngơi. . . Hoàn toàn chính xác không thích hợp.
"Nói đến thiếu tộc trưởng, ta vừa vặn nhớ tới một chuyện muốn nói!"
Thiên Vận trưởng lão đứng lên, chắp tay nói: "Hôm qua đi săn kết thúc, hắn tới Tàng Thư các, sao chép một bản 《 Quy Nguyên công 》, nói là muốn tu luyện!"
Hứa Thiên Lâm sửng sốt: "Ngươi nói chính là. . . Bộ công pháp dùng dưỡng sinh, bộ công pháp không có uy lực kia?"
Thiên Vận trưởng lão gật đầu.
Gian phòng lập tức trầm mặc xuống, hết thảy trưởng lão đều không hiểu ra sao.
Đi săn không chăm chú, không đi luyện công buổi sáng, lại sao chép Dưỡng Sinh công. . .
Thiếu tộc trưởng muốn làm gì?
Một lát sau, Đại trưởng lão nhịn không được nói: "Hồng Vũ học viện sắp tuyển chọn, không đột phá nổi tứ trọng, cơ hồ không thể thông qua khảo hạch, tộc trưởng nếu rảnh rỗi, vẫn nên khuyên nhủ thiếu tộc trưởng một chút . . ."
"Ừm!"
Hứa Thiên Lâm lên tiếng.