Hỏi thêm vài cuốn sách, thấy hắn thật nhớ toàn bộ nội dung, Lâm Thanh một mặt buồn vô cớ cho hắn rời đi. Nhiều năm qua, lão tự nhận mình thiên phú vô song, nghiền ép mấy thời đại, bây giờ nhìn đệ tử của mình mới hiểu được… Thiên tư của mình so với đối phương, cái gì cũng không bằng, chẳng đáng nhắc tới. Quá yêu nghiệt! Sau khi hết khiếp sợ, Lâm Thanh cảm thấy vui vừng không thôi. Thiên phú như vậy, sau này thành tựu, không cần nghĩ cũng biết, mà làm lão sư, chắc chắn sẽ ghi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.