phía sau bệnh viện vắng vẻ, đìu hiu. Trên hai cây bạch quả cao lớn chỉ
còn trơ trọi vài chiếc lá vàng úa, vài chiếc nhẹ nhàng rơi xuống rải đầy khắp mặt đất. Hai người chậm rãi đi tới nơi có những tán lá đẫm sương
che phủ.
Sự tĩnh lặng bao phủ hai người, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở nhè nhẹ.
Phương Đình muốn phá vỡ sự lúng túng và trầm mặc của Kiều Tâm Du nhưng lại không biết nên nói về đề tài gì.
“Tại sao em mua thuốc đó?” Phương Đình không nhịn được hỏi.
Kiều Tâm Du dừng bước, có chút hoảng sợ quay đầu đi hướng khác, tránh né ánh mắt
của anh. “Bởi vì em sợ “đại di mụ” tới, đau bụng làm ảnh hưởng tới cuộc
thi sắp tới.”
“Đại di mụ” đối với Kiều Tâm Du quả thật chính là một nỗi đau đớn khiến cho cô toàn thân bất lực, sắc mặt trắng bệch nôn mửa liên tiếp, hiện tại ngay cả
thuốc giảm đau cũng không thể xoa dịu.
Cô thật sự không biết nói dối, trong lòng bàn tay tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, nói chuyện cũng qua quýt.
“Cuộc thi
quan trọng nhưng thân thể cũng quan trọng không kém, loại thuốc dùng
nhiều vẫn là không tốt. Lần sau anh sẽ chuẩn bị cho em một ít thuốc bắc
để điều trị thân thể”. Phương Đình dịu dàng nói, nét mặt tràn đầy sự
quan tâm với cô.
Nhẹ nhàng nói một tiếng “Cám ơn!” Chột dạ khiến Kiều Tâm Du không dám ngẩng đầu.
“Tối hôm nay có rảnh không?”
Khuôn mặt
Kiều Tâm Du cứng đờ, thoáng hiện một tia buồn bã: “Thật xin lỗi! Em gần
đây không có thời gian, em muốn nghiên cứu cho kì thi sắp tới”
“Nha đầu
ngốc.” Anh thở dài một tiếng, đưa tay kéo cô ôm vào ngực: “Đã nói với em không cần nói với anh ba chữ đó. Cố gắng lên! Phải tin tưởng bất kể em
làm cái gì anh cũng sẽ ủng hộ em.”
“Vâng!”
Kiều Tâm Du nghẹn ngào gật đầu, nước mắt không nhịn được trào ra. Đã lâu lắm rồi, trái tim lãnh lẽo của cô mới có cảm giác ấm áp.
Mùi thuốc khử trùng trên người anh nhàn nhạt, thấm vào tận tim gan.
Ở trong
ngục năm năm, cô chịu đựng đủ bao nhục nhã. Mỗi ngày phải làm việc tay
chân gian khổ nhưng cô vẫn kiên trì chương trình học chính quy. Bởi vì
là tội phạm đang bị cải tạo, cô vấp phải trắc trở khó khăn khi tìm việc
làm. Cô không vì điều này mà gục ngã, ngược lại càng thêm chăm chỉ đi
học chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Cô cố gắng như thế, chỉ mong sống thật tốt để mẹ ở trên thiên đường được an tâm.
Kiều Tâm Du lặng lẽ rơi lệ, khi nước mắt từ khóe mắt lăn xuống trên chiếc áo blue trắng của anh, anh đẩy Phương
Đình ra, “Thật xấu hổ, làm dơ y phục của anh.”
Phương Đình hé miệng cười một tiếng tựa như trong nháy mắt làm bùng cháy lên ngọn
lửa rực rỡ, xoa xoa đỉnh đầu của cô, “Không sao, bờ vai của anh mãi mãi
cho em dựa vào.”
Kiều Tâm Du le lưỡi: “Nếu bị tiểu y tá trong bệnh viện thấy, em chịu không nổi.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay vội vàng nói: “Đến lúc em phải đi học phụ đạo
rồi.”
Khóe môi nhếch lên một nụ cười nhưng đáy mắt lại ngấn lệ quang.
Phương Đình thu lại nụ cười trên mặt, nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa, lo lắng
nói: “Em bình thường không biết nói dối, tại sao lại muốn giấu diếm anh? Tâm Du, anh đối với em mãi không thay đổi.”
Âm thanh trong trẻo chậm rãi lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo cuối thu.