Mục lục
Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*): gần nghĩa với câu “chữa lợn lành thành lợn què”



“Cậu đang khen tôi, hay châm biếm tôi thế?” Đinh Hạo Hiên nâng cằm lên, cố làm ra vẻ trầm tư.



“Cậu nói thử xem?” . Đuôi chân mày kiếm của hắn nhảy lên.



Đinh Hạo Hiên thở dài một cái, “Lời từ miệng cậu bay ra khẳng định là không có gì tốt cả!”



“Cậu tự mình hiểu lấy!”



Nhâm Mục Diệu vừa cùng hắn tranh cãi, vừa nhanh chóng xem giấy tờ.



“Mục Diệu! Cậu không cảm thấy làm vậy, sẽ gây tổn thương cho Kiều Tâm Du sao?” Đinh Hạo Hiên mặc dù biết khi hắn nhắc tới ba chữ ‘Kiều Tâm Du’ sẽ khiến cho Mục Diệu tức giận, nhưng khi hắn nghĩ tới việc Kiều Tâm Du phải chịu uất ức, lòng hắn lập tức cảm thấy phiền muộn, khiến hắn không nói không được.



Thật sự vậy, ba chữ này đối với hắn lực ảnh hưởng khá lớn, Nhâm Mục Diệu lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng hắn ta bằng một ánh mắt lạnh, “Vợ của tôi nếu phải chịu uất ức thì hẳn phải do người chồng là tôi đây quan tâm, tập đoàn Đinh Đạt của cậu sắp đóng cửa à, thành ra cậu mới nhàn rỗi tới mức không có chuyện gì làm, rảnh quá nên muốn tham gia vào chuyện nhà người khác?”



Cũng vì lần trước Đinh Hạo Hiên thể hiện tình ý đối với Kiều Tâm Du, cho nên bây giờ mới ‘tốt’ như vậy, Nhâm Mục Diệu đối đãi hắn không khác gì tình địch.



“Vậy cậu nhất định phải quan tâm cô ấy nhiều hơn!” Đinh Hạo Hiên bị đôi mắt lạnh như băng của hắn ta nhìn tới, tim tự nhiên đập nhanh, mở cửa, vì an toàn của bản thân, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.



————



Ngủ lâu thêm một giấc, Kiều Tâm Du cuối cùng cũng ngủ đủ, cô ngồi dậy, thõa mãn duỗi cái lưng mỏi của mình.



“Òng ọc, òng ọc. . . . . .” Trong bụng truyền đến âm thanh kêu gào.



Kiều Tâm Du xoa xoa bụng, nhìn thời gian hiển thị trên di động, mười hai giờ, vừa đúng giờ dùng cơm trưa.



Kiều Tâm Du xuống giường, rửa mặt qua loa rồi đi xuống lầu, mùi thơm nồng của thức ăn lập tức bay tới, cô không thể chờ đợi hơn được nữa lập tức tiến vào phòng ăn.



Trên chiếc bàn dài kiểu Châu Âu bày đầy đồ ăn ngon, toát ra hương vị mê người.



Nụ cười mỉm trên mặt Kiều Tâm Du khi nhìn thấy bóng dáng người kia dần dần đông cứng, chỗ ngồi của cô chủ đã bị một người khác ngồi lên, và cô ta còn đang vênh mặt sai bảo người giúp việc gắp thức ăn, múc canh cho cô ta.



Kiều Tâm Du lạnh lùng lườm cô ta một cái, kéo cái ghế gần nhất, rồi ngồi xuống.



Người giúp việc bên cạnh lập tức mang thêm bát đũa tới cho cô



Lương Tử Ngưng coi thường nhìn cô một cái, giọng lanh lảnh chói tai, “Ngủ ngon ghê nhỉ, giờ mới xuống giường à.”



“Tôi muốn ngủ tới khi nào thì tùy tôi, chưa tới phiên cô để ý đâu! Đồ mang thai hộ!” Kiều Tâm Du thật sự không thể chịu nổi loại phụ nữ luôn tự cho mình là đúng như cô ta, cô cố ý thêm vào bốn chữ ‘Đồ mang thai hộ’ để cô ta tự nhận thức địa vị của mình ở đây.



((G3m: chậc, mình rất muốn dùng “Đồ đẻ mướn”, nhưng thôi, có 3 chữ))





Kiều Tâm Du thấy cánh gà nướng ngon mềm bốc mùi thơm, bèn gắp lên một cái cánh, không cần vì cô gái này mà bỏ đi bữa ăn ngon.



“Cám ơn cô đã nhắc nhở! Tôi biết mình là phụ nữ có thai, đã vậy sao còn phải ăn những loại thức ăn kém dinh dưỡng này chứ” Lương Tử Ngưng để xuống con tôm ruốc đã bóc vỏ đang được gắp giữa đôi đũa thủy tinh, “Tôi muốn ăn vi cá, tổ yến, bào ngư. . . . . .”



“Được thôi! Cái gọi là vi cá, không phải là xương Sa Ngư sao. Còn cái gọi là tổ yến, không phải là nước miếng chim Yến ư. Về phần bào ngư, nó mềm nhũn như tai người vậy. Đúng rồi, cũng nên mua Tuyết Cáp đi ha, nhưng lỡ như nguồn gốc của nó không rõ thì nguy to, vì đó chính là ống dẫn trứng của cóc. Còn có, nghe nói giá trị dinh dưỡng của Ngưu Tiên cũng lớn, nhưng nó lại là bộ phận sinh dục của bò. Dù sao thì những thứ đó người cũng không ăn, nhưng nếu cô thích, vậy thì chị Vương à, mỗi ngày hãy nấu cho cô ấy ăn đi!” Kiều Tâm Du thở ra một hơi, vùi đầu tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon.



Người giúp việc đang đứng ở bên cạnh rối rít che miệng cười trộm.



“Cô . . . . .” Lương Tử Ngưng tức giận tới mức muốn nổ tung.



“Cô cái gì mà cô! Nếu cô muốn ăn thì ăn đi, còn không muốn thì lập tức đem đổ! Đừng ở chỗ này ra vẻ Cô chủ giá lâm. Tôi không mềm yếu vậy đâu, có thể mặc cho cô khi dễ. Cô nên biết, con của cô là do tôi cầu xin Nhâm Mục Diệu giữ lại, đừng để cho công sức của tôi uổng phí!” Kiều Tâm Du nở nụ cười nhàn nhạt về phía cô ta.



“Tôi . . . . .” Lương Tử Ngưng bỗng dưng đứng lên, “Hừ! Đừng tưởng cô có thể ngồi lâu ở vị trí bà Nhâm này!” Lương Tử Ngưng ác độc trừng mắt nhìn cô một cái.



Quyết tâm của cô càng thêm phần kiên định, cô nhất định phải hủy hoại Nhâm Mục Diệu, người đàn bà này một khi không có Nhâm Mục Diệu chống đỡ, xem cô ta phách lối được bao lâu.



Sau khi Lương Tử Ngưng rời đi, Kiều Tâm Du nhìn cao lương mỹ vị trên bàn, nhưng trong lòng lại phiền muộn không dứt, ăn cũng không thấy ngon. Mặc dù đã no rồi, nhưng cô vẫn liên tục nhét thức ăn vào miệng, dường như muốn hóa bi phẫn thành thức ăn mà tiêu biến đi.



Sau bữa trưa, theo lẽ thường Kiều Tâm Du sẽ ngủ trưa chốc lát, nhưng vì hôm nay cô ngủ quá nhiều, nên không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.



Cô vào phòng làm việc, lại thấy Lương Tử Ngưng đang ngồi trên bàn làm việc, bấm bấm laptop.



“Tích, tích, tích. . . . . .” Vội vàng nhấp chuột. Song chân mày Lương Tử Ngưng lại nhíu chặt, cánh tay khẽ run, khiến người ta có một loại cảm giác cô đang lén lút.



“Cô ở đây làm gì?” Kiều Tâm Du tức giận nói.



Giọng nói bất ngờ xuất hiện, khiến Lương Tử Ngưng cả kinh, cánh tay run lên, “Cộp” một tiếng, con chuột hồng ngoại rơi xuống đất. Trong thoáng chốc, sắc mặt cô ta trắng bệch, rõ là có tật giật mình.



Kiều Tâm Du đi tới, khom lưng nhặt lên con chuột, “Cô vui lòng đừng động vào laptop của tôi, không đúng! Phải là đừng động vào mọi thứ của tôi!”



“Laptop này của cô?” Lương Tử Ngưng kinh ngạc, trong giọng nói lộ ra tia mất mát.



“Sao? Chẳng lẽ cô không phải đang muốn biết đời sống riêng tư của tôi à? Cô tốt nhất đừng làm ra loại chuyện mất đạo đức như thế.” Kiều Tâm Du đem Laptop dời về phía mình, bật laptop lên, lập tức nhìn thấy cửa sổ của thanh công cụ tìm kiếm tài liệu.



Lương Tử Ngưng bình tĩnh lại, “Tôi nhàm chán, muốn chơi game máy tính thôi, không được à..., chẳng lẽ cô muốn hạn chế tự do của tôi.”



“Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn hạn chế sự tự do của cô, chỉ là. . . . . . Hiện giờ cô là phụ nữ có thai, máy tính có tia phóng xạ cao, đối với Đứa nhỏ không tốt, cô nên ít tiếp xúc với nó thì hơn. Vì vậy, sau này tôi sẽ cài mật mã vào máy tính. Nếu cô cảm thấy nhàm chán, có thể nghe nhạc, hoặc đọc một chút sách dưỡng thai!” Nói đến đây Kiều Tâm Du đột nhiên nhớ đến cái gì đó, cô lập tức cúi người xuống, lấy ra một bộ sách dày ở tầng cuối của kệ sách.



“Đây là những sách mà phụ nữ có thai cần đọc!” Kiều Tâm Du bất kể Lương Tử Ngưng có nhận hay không, trực tiếp đem sách nhét vào trong ngực của cô ta.



Những sách này đều là sách cô xem trong thời gian mang thai lúc trước, vì Đứa nhỏ không còn, nên Nhâm Mục Diệu sợ cô nhìn thấy chúng lại nhớ tới Đứa nhỏ, thế nên hắn tự mình thu gom lại rồi giấu chúng ở một góc khuất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK