“Nhâm Mục Diệu, cậu sẽ không vì chuyện không tìm ra được Tiểu Du Du, mà đem chuyện của tên Nhâm Dịch Tuấn kia quên khuấy đi mất chứ? Hắn vốn ở trong bóng tối, tùy thời có thể nhả tên ra bắn lén cậu.” Đinh Hạo Hiên có chút nghi ngờ, cắn môi một cái, “Mà cái tên Nhâm Dịch Tuấn này không phải đã gặp được vài cổ đông của tập đoàn Nhâm Thị sao, sao còn chậm chạp mãi không chịu ra tay? Làm hại chúng ta cứ phải ở đây canh gác đại pháo, không biết nên hướng nó về phía nào để bắn. Tiểu Diệu Diệu à, cậu suy tính một chút về kế hoạch ấy đi..., mặc dù sẽ tổn hại một chút xíu đến khí khái đàn ông của cậu, sẽ làm cho cậu chịu một chút ít nho nhỏ uất ức, và một chút xíu nhếch nhác. . . . . . Nhưng cậu nên biết, phải trải qua mùi vị khổ đau rồi, thì mới có thể đứng trên thiên hạ!”
(*): nguyên văn convert “Nhưng là ngươi phải tuyệt đối tin tưởng nếm trải trong khổ đau, phương vị Nhân Thượng Nhân!”, mình không hiểu hết ý và cũng không edit sao cho suông được, nhưng mình nghĩ edit như trên là khá đúng, hiểu chung chung là “phải nếm trải tư vị của đau khổ, sau khi ấy ta mới chính là ngươi cao nhất trong thiên hạ”
Đinh Hạo Hiên giống như đang diễn giảng, lời hay ý đẹp, cả người hùng hồn, ngực phập phồng, hận không thể trực tiếp nhảy lên bàn, quơ múa đôi tay điều động không khí.
“Ha ha. . . . . .” Đôi môi mỏng của Nhâm Mục Diệu nâng lên thành một nụ cười nhạt tà ác, căn bản cũng không lo lắng đến khả năng Đinh Hạo Hiên có ý đồ xấu.
Giọng nói trầm thấp, nhè nhẹ vang lên, “Tôi cảm thấy cũng nên thử một lần?” Ám Dạ Tuyệt bỗng nổi hứng, muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc hoảng hốt của Nhâm Mục Diệu, con người vẫn luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại kia.
“Không được! Bắt tôi phải . . . . . . hèn nhát, yếu đuối như vậy! Tôi kiên quyết phản đối!” giọng Nhâm Mục Diệu kiên định, một khi hắn đã quyết định, thì dù có tám con trâu cũng không thể níu kéo trở lại.
“Đã vậy thì hẳn là cậu đã có biện pháp khác rồi, không cần tới hậu phương là tôi và Ám Dạ Tuyệt nữa đúng không!?” Đinh Hạo Hiên nháy mắt với Ám Dạ Tuyệt, “Chúng ta đi thôi, không cần bày mưu tính kế cho cậu ta nữa!”
Ánh mắt Đinh Hạo Hiên sáng lóe nháy về phía Ám Dạ Tuyệt.
“Ừ!” Ám Dạ Tuyệt đương nhiên hiểu ý Đinh Hạo Hiên, đôi môi mỏng khẽ nâng lên, một nụ cười hư ảo chợt xuất hiện.
Ám Dạ Tuyệt lần đầu tiên đứng cùng một chiến tuyến với Đinh Hạo Hiên.
Ám Dạ Tuyệt và Đinh Hạo Hiên mặc dù là huynh đệ tốt của Nhâm Mục Diệu, nhưng hắn đã làm ra nhiều chuyện có lỗi với Kiều Tâm Du như vậy, tổn thương cô ấy thật sâu, khiến hai tên bạn tốt đều không chịu nổi, không nhịn được muốn thay Kiều Tâm Du dạy dỗ hắn một phen. Lần này coi như là cùng chung mối thù rồi.
Thân thể cao to bỗng dưng đứng lên, đôi chân thon dài chạy đến phía cửa ——
“Đợi đã!” Nhâm Mục Diệu đột nhiên mở miệng gọi hai người kia.
Mũi chân Đinh Hạo Hiên có chút nhẹ đi, thoáng di động, lập tức xoay người, khóe miệng toét ra thành một nụ cười hào phóng tùy ý, “Tôi chờ lời này của cậu mãi!”
“Tôi còn muốn cân nhắc chút. . . . . .” Đôi con ngươi thâm thúy lấp lánh những tia sáng mờ mờ cùng với đen tối.
“Cậu từ khi nào lại làm việc lề mề như thế, cứ à à ờ ờ, lắm mồm vạn dặm, phân vân lưỡng lự hả?” Đinh Hạo Hiên nói rất nhanh như tiếng bắn súng máy, “Nếu muộn hơn Nhâm Dịch Tuấn một bước, làm sao có thể cướp được thứ mình muốn trở về? Chẳng lẽ cậu muốn mất đi tập đoàn Nhâm Thị cùng với Tâm Du sao?” Đinh Hạo Hiên hậm hực nói, hận không thể lấy chày gõ lên đầu hắn ta, cho hắn ta tỉnh táo lại.
Chân mày thẳng như kiếm của hắn nhíu chặt, “Được! Mọi việc cứ theo kế hoạch của cậu mà làm!”
“Nói sớm chút đi!” Đinh Hạo Hiên hí ha hí hửng nói: “Thật ra thì tôi đã thay cậu phát ra tin tức của tập đoàn Nhâm Thị xong hết rồi, lần này tốt lắm, cuối cùng cũng không uổng công, còn có thể kiếm hời một chuyến. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu vốn cho là tình nghĩa bạn bè đã khiến Đinh Hạo Hiên tích cực như thế, nào ngờ. . . . . . Hắn ta đã sớm có suy nghĩ muốn kiếm hời một khoản!
“Tôi cho phép cậu tha hồ đưa tin, nhưng tôi sẽ không phối hợp diễn xuất!”
Lần trước bày ra màn tai nạn xe cộ giả đó, nào là tin tức cùng với hiện trường, Đinh Hạo Hiên vốn muốn Nhâm Mục Diệu đích thân ra diễn, nhưng hắn bướng bỉnh, không chịu thỏa hiệp. Thái độ và giọng nói khi ấy cũng kiên trì y như bây giờ, giằng co mãi không có kết quả, Đinh Hạo Hiên mới nghĩ ra cách tìm thế thân.
Nhưng, lần này hắn kiên quyết để Nhâm Mục Diệu tự thân tự lực, giúp Kiều Tâm Du ‘sửa chữa’ hắn ta.
“Cậu không phối hợp diễn xuất sao có thể đạt tới hiệu quả như thật đây? Làm sao khiến Tiểu Du Du tin tưởng, cả cái tên Nhâm Dịch Tuấn kia nữa!” Đinh Hạo Hiên hí hửng nói: “Coi như là thể nghiệm cuộc sống đi, yên tâm, sẽ không làm cậu mất thể diện đâu.”
“Cậu cảm thấy sau khi tôi bị hai người ‘chỉnh’ như vậy, sẽ còn mặt mũi sao?” Cánh môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp ảm đạm bay ra.
Đinh Hạo Hiên ngước đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt khiếp người của hắn, hỏi ngược lại: “Mặt mũi của cậu quan trọng, hay Tiểu Du Du quan trọng?”
“. . . . . .” Tia sáng đen trong đôi mắt hắn bỗng dưng mờ đi.
————
Kiều Tâm Du không dám đi bệnh viện, bởi vì một khi cô bước vào, bệnh viện sẽ ghi chép lại bệnh án của cô, sau đó sẽ dễ dàng bị Nhâm Mục Diệu tìm được. Cho nên, cô đến hiệu thuốc gần nhà mua chút thuốc tiêu viêm, rượu cồn cùng với băng gạc.
“Cô làm ơn đừng theo tôi nữa.” Từ khi Kiều Tâm Du bước ra khỏi quán ăn, Kiều An Mạn cứ đi theo.
Kiều Tâm Du rất hiểu rõ cô gái này, chuyện không có lợi với cô ta, cô ta tuyệt đối không làm. Giờ phút này Kiều Tâm Du cảm giác mình giống như bị một con sói gian xảo đi theo, chờ thời cơ đẩy cô vào bẫy rập.
“Vẻ ngoài xinh đẹp như cô bị đàn ông vây quanh cả ngày. Giờ đi một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, tôi đi theo cô, không phải là vì an toàn của cô sao!” Giọng chanh chua lộ ra sự bất mãn mà Kiều An Mạn dành cho cô.
Kiều An Mạn luôn ghen ghét Kiều Tâm Du, từ lúc tiểu học đến cấp hai, chỉ cần là nam sinh cô thích, mới đầu còn tưởng họ tiếp cận cô là vì để ý cô, nhưng sau mới biết, nguyên nhân những nam sinh kia đến gần cô là vì cô chính là chị họ của Kiều Tâm Du, họ làm thế để có thể nhờ cô đưa thư tình cho Kiều Tâm Du, hay biết được sở thích của cô ta. Cô biết, chỉ cần Kiều Tâm Du còn ở đây, cô vĩnh viễn bị người khác phớt lờ.
Mầm móng ghen ghét dần dần mọc rể, nảy mầm trong lòng cô, mỗi lúc càng quấn chặt tim cô một cách rối rắm, cho nên hồi còn ở nhà, cô luôn cố ý gây khó khăn và hành hạ Kiều Tâm Du, để khiến lòng mình sảng khoái thoải mái.
Việc khiến cô tức giận nhất chính là Kiều Tâm Du đã đoạt đi Phương Đình.Khí chất nho nhã, nụ cười ấm áp, khuôn mặt anh tuấn. . . . . . Mỗi một điểm nhỏ của hắn cũng khiến cho Kiều An Mạn không khỏi mê muội, bị hắn hấp dẫn thật sâu. Nhưng, hắn vẫn giống như những nam sinh kia, trong mắt chỉ có Kiều Tâm Du.