“Không... không có gì” . Kiều Tâm Du hốt hoảng lấy tóc che kín vết sưng đỏ trên mặt, còn có máu đọng lại bên khóe miệng “Tôi không cẩn thận đụng phải tường thôi... không có chuyện gì.” Cô sợ hãi rụt rè, rõ ràng chính là biển hiện trong lòng cô đang trống rỗng.
“Gặp trở ngại vẫn có thể giả bộ như vậy cô thật rất có tài”. Đôi mắt đen của Nhâm Mục Diệu hiện lên một tia nghi ngờ, kéo cô qua, vén tóc lên “ Nói! Ai đánh cô?”
“Không có... không có chuyện này”. Kiều Tâm Du muốn che giấu “Anh đừng hỏi nhiều như vậy được không?” Cô không muốn nhớ lại chuyện lúc đó.
Thấy cô hoảng hốt, trong con ngươi lóe lên sương mù, Nhâm Mục Diệu không đành lòng, tiếp tục hỏi: “Dáng vẻ của cô bây giờ thật khiến người khác buồn nôn.” Nhâm Mục Diệu lạnh lùng bỏ lại những lời này, xoay người bỏ đi.
Nhâm Mục Diệu lo sợ chính mình nếu cứ tiếp tục nhìn mặt của cô sẽ không thể khống chế được lần nữa ép hỏi, khiến cô nhớ lại đoạn kí ức sợ hãi.
Rầm —— Cánh cửa nặng nề đóng lại.
Tiếng động lớn điếc tai khiến cho lòng Kiều Tâm Du cả kinh, lặng lẽ đưa tay che khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống, thì ra, chỉ là hắn để ý khuôn mặt mà thôi.
————
Trong tòa biệt thự cổ điển kiểu cách Châu Âu cùng ánh đèn sáng trưng.
“Nhâm tiên sinh, ngài chờ một lát, Đại ca lập tức xuống ngay”. Người đàn ông áo đen bưng khay trà cung kính nói.
Con ngươi Nhâm Mục Diệu vừa chuyển, tức giận nói, “Tôi tới nơi này không phải để uống trà, cái tên Ám Dạ Tuyệt kia còn không biết xấu hổ nằm trên người phụ nữ, tôi không ngại đi tóm anh ta đâu”.
“Nửa đêm cậu không ở trong hương ôn nhu triền miên, chạy đến chỗ của tôi làm gì?” Người đàn ông mặt áo ngủ màu đen, ngũ quan anh tuấn lập thể, lãnh khốc như dao khắc. Toàn thân bao phủ một tầng hơi thở, hắn u ám thô bạo, thật giống như hắc ám huyết tinh ở địa ngục.
Hắn chính là Ám Dạ Tuyệt, Đại ca tiếng tăm lừng lẫy của tổ chức ngầm.Khắp bốn phương gọi Dạ La Sát, lãnh mạc, tàn khốc, xử sự thủ đoạn độc ác.
Tại sao Hắc Đạo Ám Dạ Tuyệt cùng với Nhâm Mục Diệu có thể có quan hệ? Kỳ thật hắn và Đinh Hạo Hiên còn có Ám Dạ Tuyệt đều là bạn tốt cùng trường đại học, đương nhiên câu lạc bộ Hoàng Đình cũng có cổ phần của hắn ta.
“Buông thả quá độ sẽ không tốt đâu”. Nhâm Mục Diệu uống một ngụm trà Long Tỉnh, lười biếng nói.
“Tôi không có nghe nói cậu muốn tịnh thân làm thái giám?” Ám Dạ Tuyệt đi xuống cầu thang, ngồi bên cạnh hắn. Ngoài miệng nói lời trêu chọc nhưng thần sắc không hề có một tia thoải mái.
Nhâm Mục Diệu không chút do dự dùng tay đánh một cái vào lồng ngực của hắn “Không có tâm tình đùa giỡn với cậu đâu”. Hắn nghiêm mặt nói: “Có một chuyện muốn cậu giúp đỡ” Đều quen biết như vậy, Nhâm Mục Diệu cũng không vòng vo, nói thằng ra mục đích tới lần này.
“Nói đi”.
“Điều tra Kiều Tâm Du ngày hôm qua đã gặp ai!”
“Cái gì?” Lông mày Ám Dạ Tuyệt chau lên “Cậu đem tổ chức ngầm của tôi thành đám chó săn cho cậu, điều tra phụ nữ của cậu có vượt quá giới hạn hay không sao?”
“Cô ấy bị người ta đánh”. Nhâm Mục Diệu thản nhiên nói, trong lời nói đè nén một ngọn lửa giận muốn bùng nổ.
“Chúc mừng! Có người giúp cậu trút giận. Nếu tên đó muốn làm anh hùng vô danh, cậu cần gì phải trăm cay nghìn đắng tìm người tới trước mặt tạ ơn.” Đương nhiên Ám Dạ Tuyệt biết hắn có kế hoạch trả thù Kiều Tâm Du, hơn nữa hắn ta còn là người cung cấp tư liệu cá nhân của Kiều Tâm Du, tất cả đều là vì bày mưu tính kế trả thù.