“Cậu ta không phải đang diễn vở “Adam và Eva” sao? Nhâm Mục Diệu, nếu cậu có lòng muốn biểu diễn, tôi bảo đảm sẽ đầu tư cho cậu một khoản lớn.”
“Adam và Eva? Chẳng phải là bị nhìn sạch!?.”
“Cậu có vóc người đẹp, còn lâu mới sợ bị người ta chiêm ngưỡng đúng không?” Chân mày tuấn tú của Đinh Hạo Hiên nhảy lên, hài hước nhìn Nhâm Mục Diệu.
Nghe bọn hắn ‘tôi một câu, anh một câu’, sắc mặt Nhâm Mục Diệu càng ngày càng khó coi, lửa giận đen tối chầm chậm thiêu đốt, hỏi: “Các cậu đến đây khi nào?”
Đinh Hạo Hiên nâng cằm lên, nghiêm túc suy nghĩ, “Hình như là vào lúc cậu không muốn dùng tạp dề che người. . . . . .” Đinh Hạo Hiên di chuyển tầm mắt xuống dưới, “ Còn cầu xin Tiểu Du Du cung cấp cho vài lá cây thật. Bây giờ cậu còn cần không? Ở dưới có mấy cây tùng, để tôi đi hái cho cậu vài lá.. . . . .”
“Đinh, Hạo, Hiên!” Nhâm Mục Diệu nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn kĩ vào trong đôi mắt hắn, nó hình như đang phát ra một loại tia sáng lạnh.
Ám Dạ Tuyệt lúc nãy còn đang ẩn náu, giờ đã vùng lên, nóng lòng muốn thử kế hoạch của Đinh Hạo Hiên, “Lá tùng không tốt, không che được đâu.”
“Nhưng nó giúp tăng thêm hiệu ứng ‘mờ ảo’, vậy càng hấp dẫn, hiểu không?” Đinh Hạo Hiên ôm bụng ngã trên ghế sa lon cười to.
“Cười đủ chưa!” Nhâm Mục Diệu dùng ánh mắt lạnh nhìn hắn, hận không thể chặt hắn ra thành trăm mảnh.
“Khụ, khụ ——” Kiều Tâm Du mở cửa phòng ngủ ra, cúi đầu, gương mặt e lệ. Mặc dù đã vỗ rất nhiều nước lên mặt, nhưng nó vẫn hiện ra hai mảnh ửng hồng.
Kiều Tâm Du đã mặc chỉnh tề, cầm chăn bông trong tay, ném tới bên người Nhâm Mục Diệu, lẩm bẩm, “Cẩn thận lại phát sốt. Em tới tiệm giặt ủi lấy quần áo cho anh ngay.”
Bởi vì bộ vest đắt giá của Nhâm Mục Diệu là làm từ sợi tổng hợp, không thể giặt tay, nên Kiều Tâm Du mới đem chúng đến tiệm giặt ủi.
“Em không phải đem cả . . . . . quần lót của anh đi giặt khô luôn chứ?” Hai tay Nhâm Mục Diệu ôm lấy chăn bông, nhíu mày, hai mắt nhìn chằm chằm Kiều Tâm Du, vẻ cứng ngắc trên mặt khó có thể che giấu sự quẫn bách của hắn.
“A!” Ánh mắt Kiều Tâm Du chợt lóe, “Thiếu chút nữa thì quên!” Nói xong, cô đi về phía ngoài ban công.
Lúc Kiều Tâm Du trở lại, tay của cô đã có thêm một cái quần lót màu đen, kín đáo đưa cho Nhâm Mục Diệu, “Anh mau mặc vào đi, đừng như người điên vậy, sẽ ảnh hưởng đến xã hội và mỹ quan.” Vừa nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.
Cô gái nhỏ này lại dám đùa bỡn hắn, giờ phút này, sắc mặt Nhâm Mục Diệu tối đen cùng với kiên nghị, đôi mắt hắn mờ mịt khí giận quay cuồng.
“Ha ha. . . . . .” Đinh Hạo Hiên vui vẻ cười to, chỉ chỉ quần lót trong tay Nhâm Mục Diệu, “Cậu mau mặc vào đi!”
“Cười đủ chưa!”
“Chưa! Ha ha. . . . . . Để tôi cười thêm một lát nữa đi.”
Nhâm Mục Diệu cầm quần lót lên, “Cậu còn không câm miệng, tôi sẽ dùng thứ này chặn miệng cậu lại!”
Đinh Hạo Hiên liếc hắn một cái, “Vậy cậu mặc cái gì?”
“Được rồi, đừng ồn ào nữa!” Ám Dạ Tuyệt kịp thời đình chỉ cuộc chiến, “Nói chuyện đứng đắn nào! Tập đoàn Kim Thái sụp rồi.”
“Lợi hại không! Chỉ cần một ngày, nó đã bị hai chúng tôi phá tan, bây giờ tập đoàn Kim Thái như cục than tổ ong, khắp nơi đều là hang hốc ghồ ghề. Chỉ cần một cái đẩy nhẹ nhàng, sẽ biến thành rác.” Đinh Hạo Hiên mặt mày hớn hở nói nói, mục đích chính là khoe khoang bản lãnh của mình trước mặt Nhâm Mục Diệu.
Nhâm Mục Diệu choàng cái chăn lên người mình, bao bọc mình thật thật thật chặt, mày kiếm sâu và đen khẽ nhíu xuống, ánh mắt lạnh như băng trong đôi con ngươi thâm thúy thoáng qua, “Vậy có quá dễ dãi không?”
“Còn chưa đủ?” Giọng điệu lạnh băng của Ám Dạ Tuyệt vang lên, giọng điệu hung ác nham hiểm dần dần bay ra, dường như nó xuất phát từ một nơi rất sâu thẳm “Vậy cậu muốn thế nào?” Trong giọng nói lộ ra sự hứng thú.
“Nếu cậu không cho tôi xem phần tư liệu điều tra kia, tôi còn không biết ông ta là kẻ chủ mưu đứng phía sau vụ thuê sát thủ giết chết ba tôi, có lẽ tôi còn có thể buông tha cho tính mạng của ông ta, nhưng bây giờ. . . . . . Thứ cặn bã như thế, còn cần phải sống trên đời sao?”
Trên gương mặt đóng băng của Ám Dạ Tuyệt đã hình thành nên màng sương lạnh vĩnh viễn không đổi, “Cậu định lấy cái mạng nhỏ của ông ta? Để ông ta táng gia bại sản, vĩnh viễn không có cơ hội chuyển mình, ép ông ta nhảy lầu tự sát. Hay gọn gàng dứt khoát, đâm ông ta một dao? . . . . . .” Đôi môi mỏng của Ám Dạ Tuyệt khẽ mở, lạnh băng nói ra từng loại phương pháp giết chết Úc Thường Kiện.
Đinh Hạo Hiên gãi đầu, “Cậu cứ như vậy mà lấy mạng nhỏ của ông ta, phải chăng thật không có nhân tính . . . . .” Đôi mắt màu hổ phách lóe ra tia sáng giảo hoạt, “Chúng ta nên nhân tính hóa một chút đi, để ông ta lên đường thật bình an.”
“Được! Cứ làm theo cách của cậu!” Nhâm Mục Diệu lập tức hạ quyết định, bởi vì hắn hiểu rõ, thâm tâm Đinh Hạo Hiên còn có rất nhiều biện pháp, người chết trong tay Đinh Hạo Hiên so với Ám Dạ Tuyệt còn thảm thương gấp trăm lần!
“Chuyện Úc Thường Kiện coi như giải quyết xong, vậy còn Nhâm Dịch Tuấn? Cậu định đối phó với hắn ta như thế nào?” Ám Dạ Tuyệt quay đầu nhìn Nhâm Mục Diệu.
Chân mày hắn nhíu chặt, nghĩ sâu xa chốc lát, sau đó nhấc đôi mắt lên, tia sáng màu bạc bỗng đảo qua, “Phương pháp đối phó anh ta có rất nhiều.”
“Bịch——” ngoài cửa truyền đến âm thanh một vật rơi xuống đất.
“Tâm Du.” Nhâm Mục Diệu thấy Kiều Tâm Du đứng ở cửa, đôi mắt lạnh như băng của hắn lập tức hóa thành nước, xen lẫn những làn sóng dịu dàng, “Sao lại không cẩn thận như vậy.” Hắn muốn tiến lên, cầm lấy cái túi nặng nề thay Kiều Tâm Du, nhưng khi vừa đứng lên, mới phát hiện trên người mình giờ phút này chỉ có cái tạp dề bọc quanh—— một hình tượng kinh điển của người rừng.
Đinh Hạo Hiên tiến tới gần, ngồi chồm hổm xuống, cầm túi quần áo trên đất, kín đáo đưa cho Nhâm Mục Diệu, “Mặc vào đi!”
“Mục Diệu, anh. . . . . . anh sẽ không bỏ qua cho Nhâm Dịch Tuấn, đúng không?” Kiều Tâm Du lấy dũng khí hỏi.
“Chuyện này, không liên quan tới em, em tốt nhất đừng can thiệp vào.” Nói xong những lời này, Nhâm Mục Diệu cầm quần áo tiến vào phòng vệ sinh.
Trong một thoáng thời gian Nhâm Mục Diệu mặc quần áo, Đinh Hạo Hiên miệng rộng đã đem những chuyện đụng chạm giữa Nhâm Mục Diệu và Nhâm Dịch Tuấn kể rõ, cả chuyện thân thế của Nhâm Dịch Tuấn cũng nói cho Kiều Tâm Du biết.
“Đinh Hạo Hiên, cậu có thể ngậm miệng rồi đó!” Ăn mặc chỉnh tề. Nhâm Mục Diệu đi ra, bộ vest tây phẳng phủ lên vóc người như người mẫu của hắn, càng thêm vẻ cao ngất tuấn dật, cả người hắn tràn đầy loại khí chất vương giả tôn qúy.
Đinh Hạo Hiên nhìn hắn, cợt nhã nói: “Quá trình từ “vượn người*” tiến hóa thành “người” thật nhanh!”
(*): chữ “vượn người” ở đây cũng là chữ “nhân viên” trong “Nhân Viên Thái Sơn”
“Mục Diệu! Bỏ qua cho anh ấy đi, được không?” Đôi mắt của Kiều Tâm Du nhìn chằm chằm vào hắn. Cô biết, với tính cách tàn khốc vô tình của Nhâm Mục Diệu, một khi Nhâm Dịch Tuấn dám trêu chọc hắn như vậy, hắn nhất định sẽ đẩy anh ta ngã vào cổng địa ngục.