Tay chân Kiều An Mạn bị trói chặt, người ướt đẫm nằm bừa bãi trên đất, cô lạnh lùng liếc Nhạc Nhạc, nhìn đứa bé gái rõ vẻ khinh thường, “Con nhóc thối tha, cút sang một bên!”
“Nhưng tôi không muốn cút!” Nhạc Nhạc quay đầu, nhìn về phía Ám Dạ Tuyệt và Đinh Hạo Hiên, “Các chú đừng đứng đó như cây cột có được không? Mau qua đây giúp một tay đi!”
“Mày. . . . . . Mày muốn làm gì?” Kiều An Mạn thấy sắc mặt tối đen của Ám Dạ Tuyệt và Đinh Hạo Hiên có chút khiếp đảm.
Đôi mắt Nhạc Nhạc sáng ngời, hé ra một nụ cười thông minh, “Cháu giúp cô cải thiện làn da, làm cho cô một cái mặt nạ.”
Cả hai người giúp cô bé đè đầu Kiều An Mạn xuống, Nhạc Nhạc rất dễ dàng bôi kem ‘Mặt nạ đặc chế’ lên mặt cô ta. Phần kem màu đỏ sóng sánh vừa được bôi lên da thịt cô ta ngay sau đó ——
“A ——” Tiếng kêu thảm thiết cao ngất bật ra khỏi cổ họng.
Đinh Hạo Hiên thấy Kiều An Mạn đau đớn kịch liệt, gương mặt dần dần vặn vẹo biến hình, tò mò hỏi nói: “Nhạc Nhạc, trong mặt nạ này cháu bôi thứ gì?”
Đứng ở một bên, Khả Khả lạnh lùng nhìn Kiều An Mạn, lạnh nhạt nói: “Chỉ là chút muối ăn, bột ngọt, tiêu, bột hồ tiêu. . . . . .”
Sắc mặt Đinh Hạo Hiên càng ngày càng u ám.
“Còn thêm một chút H2SO4 đặc.” Giọng Khả Khả thờ ơ, như xác nhận đây là một điều bình thường.
H2SO4 đặc? Hai mắt Đinh Hạo Hiên thoáng chốc trừng thẳng, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo, hiện giờ hắn cảm thấy hết sức may mắn khi hai tiểu ác ma này xuống tay lưu tình với mình, nếu không, đoán chừng, gương mặt đẹp trai của hắn đã sớm bị phá hủy.
Đinh Hạo Hiên nhẹ nhàng hỏi một câu, “Thêm H2SO4 đặc có chết người không?”
“Nếu chú ăn chiếc mặt nạ này, vậy thì nhất định chết không chút nghi ngờ, có muốn nếm thử không?” Nhạc Nhạc dùng chiếc thìa gốm nhỏ múc một muỗng, đưa về phía Đinh Hạo Hiên, “Chú, mở miệng ra, aaaa ——”
Đinh Hạo Hiên vội vàng phất tay, “Nhạc Nhạc cháu thật sự quá khách sáo rồi, mau làm xong cái mặt nạ đi!”
“A- xít sun-phu-rit đặc vừa đủ làm cháy hỏng tổ chức da của cô, việc bị hủy nhan sắc cả khuôn mặt là điều không thể tránh khỏi.” Khả Khả chống cằm, rất đăm chiêu nói. Ngón út chạm nhẹ vào gò má Kiều An Mạn, “Da mặt cô dày như vậy, bôi nhiều một chút sẽ tốt hơn đó.”
“A. . . . . . Van xin các người, đừng. . . . . . Tôi không muốn bị hủy dung nhan. . . . . .” Đôi mắt Kiều An Mạn bừng cháy lửa giận, miệng điên cuồng phát ra những tiếng réo khóc.
Nhạc Nhạc hung hăng lườm cô ta, “Cô còn dám há mồm, cháu sẽ lập tức nhét H2SO4 đặc vào trong miệng cô!”
Bị đe dọa, Kiều An Mạn lập tức ngậm miệng. H2SO4 đặc thực sự đã làm tổn thương da cô, những hạt tiêu, bột hồ tiêu, muối ăn dần dần phát tác dụng, cô đau đến mức nước mắt chảy ra ào ạt, nhưng lại không dám mở miệng kêu đau, cho nên chỉ có thể cắn chặt cánh môi.
Đổ toàn bộ kem ‘Mặt nạ đặc chế’, vẽ loạn lên trên mặt Kiều An Mạn, xong Nhạc Nhạc mới từ bỏ ý đồ, cô bé đứng lên, vỗ vỗ tay, “Nhìn xem, rất xinh đẹp rồi đó!”
Ám Dạ Tuyệt và Đinh Hạo Hiên vừa Kiều An Mạn ra, mặt cô ta cháy đen,đau đớn như thể cả khuôn mặt đều bị thiêu đốt trong ngọn lửa, đau đến mức cô ta lăn lộn trên nền đất, dùng sức lau lau chiếc ‘Mặt nạ’ màu đỏ sềnh sệch trên mặt. Mặt càng lau càng hồng, máu chảy ra, rất nhanh làm cả khuôn mặt cô ta đỏ bừng, dường như bị nhiễm phải Chu Sa
“Khả Khả, đến phiên anh rồi.” Mắt Nhạc Nhạc giương lên, dáng vẻ khiêu khích, “Đừng vì việc bà ta là phụ nữ, mà xuống tay lưu tình đấy!”
“Xuống tay lưu tình?” Khả Khả cười nhạt, “Mấy chữ đó viết thế nào vậy?”
Cậu lấy một bộ quần áo dày từ chiếc túi sau lưng, ném cho Đinh Hạo Hiên, “Ông Đinh, có việc tốt cho chú làm nè. Mặc cho cô ta bộ quần áo này đi!”
Đinh Hạo Hiên nhận lấy bộ quần áo, mặt kinh ngạc hỏi: “Khả Khả, chẳng lẽ cháu ‘thương hương tiếc ngọc’, thấy quần áo của cô ta bị ướt, nên cho cô ta bộ áo mới để thay?” Đinh Hạo Hiên vừa nói, vừa miễn cưỡng mặc bộ áo mới cho Kiều An Mạn.
Khả Khả đi tới, “Ông Đinh, tốt nhất, chú nên tránh xa đi.” Khả Khả chầm chậm lấy ra một chiếc bật lửa.
Nhạc Nhạc lập tức chạy tới, khó hiểu mà cởi trói cho Kiều An Mạn, “Huơ tay múa chân sẽ hay hơn đấy!”
Nháy mắt, Nhạc Nhạc cởi xong dây trói, Khả Khả dùng bật lửa đốt cháy ngòi hỏa của bộ quần áo trước mặt, “Tách, tách ——” hai tiếng vang lên, Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức tránh xa.
Thoáng chốc trong phân xưởng cũ rách trống rỗng vang lên tiếng “Tách, bùm, tách, tách..” không ngừng. Bộ quần áo trên người Kiều An Mạn không ngừng rách vụn vì được làm từ những dây pháo, cô đau đến mức hai chân nhảy dựng lên, đôi tay thì múa loạn xạ, trong miệng phát ra tiếng quát tháo cùng với tiếng sợ hãi thảm khốc.
“Khả Khả, tất cả có bao nhiêu sợi thế, sao lại nổ lâu đến vậy?” Hai tay Nhạc Nhạc che lỗ tai, vui vẻ thưởng thức một màn biểu diễn mang tên chứng động kinh của Kiều An Mạn.
“Hình như là 1000 sợi.” Khả Khả nói, giọng lạnh nhạt.
Trong không khí ướt át đầy mùi khói thuốc súng thoang thoảng. Trên người Kiều An Mạn lượn lờ tàn khói, cả người cô như vừa thoát khỏi hiện trường của một vụ hỏa hoạn, mặt đỏ bừng, tóc cháy hỏng, chỉ còn vài sợi. Quần áo rách rưới, đã khó có thể che đi thân thể.
“Ha ha. . . . . .” Kiều An Mạn nhếch môi, cười khúc khích hai tiếng, sau đó chán nản ngã xuống đất.
“Sao vô dụng vậy, cháu còn rất nhiều món ngon chiêu đãi cô đó, sao cô lại ngã xuống chứ?” Nhạc Nhạc chu mỏ, thất vọng nói.
Khả Khả chỉ chỉ về phía tên đàn ông áo đen cùng tới tên đàn ông thấp bé, mặt chúng hoảng sợ vạn phần đang co rúm người trong góc tường, “Không phải còn hai tên sao! Chắc hẳn, bọn họ sẽ không dễ dàng té xỉu thế kia đâu.”
Nghe Khả Khả nói vậy, cả người hai tên lập tức run lẩy bẩy, nháy mắt một cái, hai chân đạp loạn, rồi lập tức ngất đi.