“Ư. . . . . .” Kiều Tâm Du mê sảng kêu lên một tiếng, cô muốn xoay người. Lại đột nhiên cảm giác được thắt lưng có vật gì đó ngăn cản động tác của cô.
Đôi mắt trong trẻo mở ra, sao cô lại ở phòng ngủ? Đáng lẽ phải ở phòng làm việc chứ?
Nói không chừng là cô bị mộng du, gần đây cô có cảm giác mình hay mơ hồ, hoảng hốt, ngớ ngẩn, có lẽ vì vậy nên không thể nhớ rõ tối hôm qua mình ngủ ở chỗ nào, cũng là chuyện bình thường thôi. Kiều Tâm Du vươn tay xoa xoa mi tâm của mình.
Tối hôm qua cô nằm mơ thấy Nhâm Mục Diệu - hắn thật ôn nhu, dường như chưa bao giờ ôn nhu như vậy. Kiều Tâm Du mềm mại xoa gò má đã sớm phiến hồng của cô, lộ ra vẻ ngượng ngùng, khẽ che miệng cười trộm.
“Ngoan. . . . . . Đừng nhúc nhích. . . . . .” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông.
Tim Kiều Tâm Du đập mạnh, nụ cười cứng đơ trên mặt, khẽ hít sâu một chút khí lạnh, không khỏi tự hỏi: “Mình đang nằm mơ sao?” Nhưng có hơi thở ấm áp, mùi đặc trưng của người đàn ông đó đang phả vào trên cổ của cô, loại cảm giác này rất chân thật.
Kiều Tâm Du xoay người lại, rút mình ra khỏi vòng tay của hắn, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc ấy, lập tức coi hắn như kẻ trộm, nghiêm túc chất vấn nói: “Sao anh lại ở đây?” .
‘Gối ôm’ mêm mại trong ngực không còn, khiến tròng mắt Nhâm Mục Diệu hiện lên vẻ âm trầm, trên mặt hắn đầy vẻ mỏi mệt. Trải qua sự việc tối hôm qua, Nhâm Mục Diệu cuối cùng kết luận làm Liễu Hạ Huệ thực không dễ dàng. Tối hôm qua Kiều Tâm Du ngủ thật không an phận, bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng sờ loạn, lại còn đem hắn trở thành gối ôm, hướng thẳng lên người hắn mà cọ cọ . . . . . . đã thế mà thân thể Nhâm Mục Diệu còn không có phản ứng gì thì đó chính xác là không bình thường. Trong một buổi tối hắn phải đi tắm nước lạnh ba lần, hắn thật không biết trước đây mình đã tạo nên oan nghiệt gì, thân thể đã sớm gầm thét đòi thác loạn, nhưng lại vẫn cố nhịn không muốn cô.
“Tại sao tôi lại không thể ở chỗ này, đây là nhà của tôi mà.” Nói xong, hắn uể oải mệt mỏi nhắm mắt lại, “Tôi muốn ngủ. . . . . .”
Cánh tay vòng qua, giữ chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Kiều Tâm Du, đem cô ôm vào trong lòng hắn, thấp giọng nói: “Ngủ cùng tôi đi.”
Kiều Tâm Du cố thoát khỏi giam cầm của hắn, “Muốn ngủ thì ngủ một mình, tôi không mệt.” Cô vì phòng ngừa sợ hắn lại ‘đánh lén’, nhanh chóng bò xuống giường, cách xa phạm vi nguy hiểm.
Nhâm Mục Diệu không cưỡng bách cô, chỉ trở mình một cái, thì thầm, “Đừng quên ăn điểm tâm, trời đang lạnh, nhớ mặc thêm áo, đừng vùi mình trong phòng làm việc mãi, nên ra ngoài phơi chút nắng mặt trời. . . . . .” Giọng nói của hắn ngày càng thấp, càng ngày càng nhẹ, lời nói của hắn ở khúc sau cô đã không thể nghe rõ rồi, đến khi nhìn lại, hắn đã ngủ.
Hắn đang quan tâm cô sao? Cần gì phải thế chứ!
Kiều Tâm Du sửng sốt, cánh môi hồng giương một đường cong, khẽ hiện lên trên mặt một nụ cười hạnh phúc.
“Ụa. . . . . .” Một cảm giác buồn nôn bất ngờ ập tới, Kiều Tâm Du bụm miệng, chạy vào phòng vệ sinh.
“Ụa. . . . . . ụa. . . . . .” Dạ dày một trận loạn khuấy, cô gần đây vốn ăn ít, nên trong dạ dày cũng không có cái gì gọi là ‘đồ vật’, kết quả chỉ đem dịch mật phun ra.
“Cô làm sao vậy?” Giấc ngủ của Nhâm Mục Diệu nhất thời tiêu tán, hắn vốn rất khó ngủ, nên chỉ cần chút tiếng động rất nhỏ của Kiều Tâm Du cũng có thể đánh thức được hắn. Hắn bước tới, nhẹ tay vuốt vuốt lưng của cô, từng cái từng cái nhẹ, cực kì êm ái.
Cuối cùng, khi trong dạ dày của cô thật sự không còn gì có thể nôn, chúng rốt cuộc cũng khôi phục yên tĩnh. Kiều Tâm Du súc miệng, vội vàng giải thích: “Chắc là cảm lạnh thôi, không sao!”
Kiều Tâm Du trong lòng thoáng qua một linh cảm không tốt, cô không dám chắc cái cớ đó là để lừa gạt hắn, hay là đang an ủi chính mình?
Nhâm Mục Diệu cầm tay cô, bàn tay hắn thật dày, đơn giản mà đem bàn tay mảnh khảnh mềm mại của cô bao bọc lại toàn bộ, cảm nhận được không khí lạnh như băng từ bàn tay lạnh lẽo của cô truyền đến lòng bàn tay hắn, thoáng chốc khiến đuôi lông mày của hắn nhảy lên, trách cứ nói: “Tôi không phải đã bảo cô mặc nhiều quần áo chút sao, sao cô lại giống đứa trẻ lên ba vậy, đến mặc quần áo cũng không biết ư?”
Hắn đột nhiên ôn nhu, khiến Kiều Tâm Du khó có thể suy đoán, vội thu tay về. Một Satan tuyệt tình như hắn, dù trời có sập xuống chắc cũng sẽ không ‘Đổi tính’ đâu. Trừ phi, ‘mặt trời mọc ở hướng tây’, nếu không, chắc chắn là hắn có mưu đồ thôi.
“Sao anh lại trở về đây. . . . . . Có chuyện gì sao?” Không khí trầm mặc khiến Kiều Tâm Du có chút xấu hổ, cô nên tìm một đề tài an toàn để xua đi bầu không khí nặng nề này. Mỗi lần bọn họ nói chuyện, đều không có gì gọi là tốt đẹp xảy ra cả, mấy ngày rồi không gặp hắn, Kiều Tâm Du không muốn vừa thấy mặt lại cùng hắn rùm beng.
“Không có chuyện thì tôi không thể trở về sao? Cô cũng không phải chủ nhân nơi này!” Lúc Nhâm Mục Diệu nhìn thấy thái độ lãnh đạm của cô đối với hắn, lập tức cảm thấy vô cùng bất mãn, hờn hờn nói.
Hắn lại đang trách cứ cô xen vào việc của người khác, Kiều Tâm Du nheo lại con mắt, che giấu ánh nhìn mất mát, “Xin lỗi, đã quấy rầy giấc ngủ của anh, anh ngủ tiếp đi.”
Kiều Tâm Du giống như đã công thức hóa giọng nói - đối với hắn chỉ có kính sợ cùng lạnh nhạt. Cô đẩy hắn ra, rời khỏi phòng vệ sinh, rất sợ cùng hắn ở trong cùng một không gian, biết đâu một giây tiếp theo chiến tranh thế giới thứ 3 sẽ nổ ra.
“Tôi có cho phép cô rời đi sao?” Nhâm Mục Diệu bắt được cổ tay cô, lôi kéo, Kiều Tâm Du nhanh chóng ngã vào lồng ngực cường tráng của hắn, hắn nâng cằm cô lên, bức bách cô nhìn thẳng vào tròng mắt tối tăm kinh người của hắn, “Mấy ngày nay không giáo huấn cô, cô có vẻ lớn mật ra nhỉ.”
“Anh buông tôi ra!” Kiều Tâm Du hung tợn nhìn chằm chằm hắn, “Áp bức đã lâu, hẳn cũng sẽ có lúc phản kháng chứ!”
“Phản kháng? Cô cảm thấy cô có năng lực phản kháng lại tôi sao?” Nhâm Mục Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười.
Kiều Tâm Du liều mạng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của hắn, nhưng thể lực giữa hai người khác biệt quá lớn, cô đành bỏ cuộc. Nghiến răng nghiến lợi nói: “Cùng lắm thì lưới rách cá chết.”
“Nhưng kết quả chỉ có một, dù cá có chết, lưới cũng sẽ không rách.”
Nhâm Mục Diệu không muốn tiếp tục nghe những lời đối địch của cô nữa, hắn cúi đầu, môi mỏng lạnh như băng đặt lên cánh môi hồng mềm mại, khẽ êm ái liếm láp, mút vào, gặm cắn. . . . . . Đây luôn là phương pháp hữu hiệu nhất khiến cô im miệng.
Đã lâu không thưởng thức hương vị cùng mùi thơm này, Nhâm Mục Diệu chớp mắt mê say, hắn càng hôn càng sâu. . . . . .
“Không, đừng. . . . . .” Kiều Tâm Du muốn đẩy hắn ra, nhưng không biết từ lúc nào, sau gáy cô đã có thêm một bàn tay, bức bách cô làm theo ý muốn của hắn.
Thành công cạy ra hàm răng, lưỡi hắn nhanh chóng chui vào, thưởng thức mùi đàn hương từ miệng cô, đùa giỡn với đầu lưỡi của cô, dường như muốn mời cô cùng hắn nhảy múa, khuấy nên hương vị mềm mại, ngọt ngào.